Bất Tử Bất Diệt - Chương 231: Khả phạ thôi đoạn
Độc Cô Bại Thiên nói: “Cái gì đến sẽ đến, lo lắng cũng vô dụng.”
Ma Tổ thở dài: “Quả thật như vậy, ôi, hai chữ danh lợi đúng là hại người, kể
cả đạt đến mức Võ thánh thiên địa tề thọ cũng không thoát được. Dã tâm năm xưa
cộng với việc muốn tạo ra thần, lại thêm có kẻ cố tình thừa gió bẻ măng khiến
các Viễn cổ Võ thánh chia thành hai phái đấu nhau, bao nhiêu cường giả đã gục
ngã. Đó là thời đại thiên tài điêu linh, vô số Võ thánh chí cường chí đại đã
chết trong cơn loạn động.”
“Đúng vậy, những việc sau đó ta tuy không có cơ hội tham dự nhưng nghịch thiên
sống lại rồi, ta lại từ các tư liệu mà phát hiện ra chuyện bi thảm của cả thời
đại đó. Quả thật là một thời đại đất trời phải khóc than, vô số cường giả bị
cuốn vào vòng chiến, thân bất do kỷ, căn bản không thể lựa chọn. Không có chỗ
cho phe trung lập mà chỉ có hai thế lực ủng hộ và phản đối việc tạo thành
Thần, không ai thoát ra ngoài vòng kiềm tỏa được. Tàn sát, tàn sát, tàn
sát…mỗi người đều giết đỏ lựng tròng mắt, không giết người ắt bị người giết,
đó là thời đại của máu chảy, của anh hùng cường giả rơi rụng.”
Ma Tổ than: “Mỗi lần ta nghĩ lại tỉnh cành thảm khốc của đại chiến năm đó đều
rùng mình, không ngại ngươi cười, trong thời gian rất dài, khi nào ta nhắm mắt
lại đều gặp ác mộng thấy những ch đã chết đó. Cái chết của ngần ấy cái thế
cường giả đều không đáng gì, oan hồn nhiều quá. Nếu không có trường viễn cổ
đại chiến, ta nghĩ võ học bây giờ sẽ là trăm hoa đua nở, cường thịnh hơn
nhiều.”
Độc Cô Bại Thiên gật đầu đồng ý, bao nhiêu thiên tài võ học của thời đại đó đã
chết, có thể coi là tổn thất trọng đại.
“Lão ma đầu ngươi cũng có thể coi là phi thường, bao nhiêu người chết đi mà
ngươi có thể sống lại, đủ hiểu năm xưa nhất thân ma công của ngươi đến độ
nào.”
“A, ta sống lại chẳng qua nhờ may mắn, ngay bản thân ta cũng không ngờ.”
Độc Cô Bại Thiên bật cười: “Ngươi không cần tự coi thường, nhưng Viễn cổ Võ
thánh sống lại được đều là bậc cường giả oanh liệt đương thời.”
Lão ma vương lắc đầu: “Ngươi nhầm rồi, nhưng cường giả chân chính đều xông lên
hàng đầu, những người họ đối diện cũng là cường giả bậc nhất, Võ thánh càng
mạnh thì hoàn cảnh càng hung hiểm, trừ phi phát sinh kì tích thì những người
đi đầu mà sống lại được.”
“Ha ha, nói như vậy, năm xưa ngươi chỉ là loại tép riu?”
“Ta không phải nói đùa, đúng là như vậy. Tu vi của ta năm xưa chỉ vào hạng
trung, lẽ ra không thể sống sót, chẳng qua ngày khai chiến trùng ngày giỗ của
ca ca ta nên ta đến tham dự đại chiến chậm hơn một chút. Thành ra tránh được
khoảnh khắc thảm liệt nhất, may mắn sống sót. Lúc đó ai chẳng biết đại danh vị
ca ca thiên tài của ta, ta lại hoàn toàn vô danh. Người ta chỉ biết Võ thánh
thiên tài Đại Ma Thiên Vương có một người đệ đệ, nhưng là ai, tu vi ra sao thì
ít người biết. Quả thật ta lúc đó chỉ là loại tép riu.”
“Lúc đó, Đại Ma Thiên Vương quả thật cực mạnh, là một trong những cường giả
đứng đầu, ta vẫn muốn đến tìm y so tài một phen, không ngờ y lại đoản mệnh hơn
ta, tẩu hỏa nhập ma mà chết, đúng là ân hận cả đời.”
Nói đến Đại Ma Thiên Vương, vẻ mặt Ma Tổ trở nên sùng kình, thở dài nói: “Trời
ganh ghét anh tài, với tu vi năm xưa của ca ca ta quyết không dưới Quang Minh
võ thánh. Nếu ca ca còn sống đến nay nhất định sáng tạo ra không ít tuyệt thế
kì công. Một Võ thánh vô danh như ta mà sau khi tu luyện thành Xá thân thành
ma đại pháp của ca ca đã không còn sợ ai nữa.”
Độc Cô Bại Thiên chợt thở dài: “Mệnh vận tàn khốc, tao ngộ của mỗi cá nhân đều
phi thường thống khổ, khó lòng rũ bỏ được, tương lai…ôi!”
Ma Tổ ngẩn ra, trầm giọng hỏi: “Ngươi hình như biết được gì đó, có gì muốn nói
chăng.”
Độc Cô Bại Thiên nhìn lên tầng không phía xa, khe khẽ thở than: “Hiểu càng
nhiều, biết càng nhiều ta càng cảm thấy đau lòng, thấy đáng sợ hơn.”
“Nói xem nao.”
“Trong thời đại viễn cổ, cường giả như rừng ấy, nếu….ta chỉ nói nếu…mọi người
đều tán thành tạo Thần, sẽ có bao nhiêu thần linh xuất hiện?”
Ma Tổ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Lúc đó Viễn cổ Võ thánh phải hơn trăm người, nếu ý
kiến thống nhất, chắc chắn phải có đến mấy trăm vị thần, ngươi hỏi vậy làm
gì?”
“Nếu hơn trăm Võ thánh đều thành Thần, rốt cuộc ai sẽ nghe theo ai?”
Ma Tổ vẫn chưa hiểu, trầm giọng hỏi: “Rất khó nói, nếu mọi người đều là Thần,
sẽ khó lòng nghe theo một ai. So sánh vũ lực cũng không phải dễ, rất nhiều
cường giả công lực không chênh nhau bao nhiêu, khó lòng phân thắng bại. Mấy
cường giả thực lực mạnh nhất nếu định cưỡng bách người khác nghe lệnh, e là sẽ
dẫn đến tất cả những Võ thánh khác hợp lực chống lại.”
Độc Cô Bại Thiên nói tiếp: “Không sai, không ai có thể độc tôn thống soái mấy
trăm Võ thánh, nhưng trong đó có người mang dã tâm, lại nảy ra ý định một mình
nắm quyền, ngươi nói xem sẽ thế nào?”
Nghe đến đây, Ma Tổ đổ mồ hôi lạnh, cảm giác trong lòng buốt giá, sợ hãi vô
cùng. Trường viễn cổ kinh thế đại chiến đã khiến vô số tượng đài võ học rơi
rụng mà lại…mà lại xảy ra do âm mưu!
Độc Cô Bại Thiên nói tiếp: “Một người muốn trở thành Thần tuyệt đối, không thể
cho phép mấy trăm tuyệt đại cao thủ đứng cạnh giương mắt hổ dòm ngó. Muốn
thành Thần chân chính, chỉ có giết sạch mấy trăm Võ thánh công lực thông thiên
không kém gì Thần, y mới yên ổn lên chiếc ghế cao quý đó.”
Ma Tổ run giọng: “Ngươi…ngươi nói đằng sau đại chiến…có người góp rơm nổi lửa,
đạo diễn toàn bộ?”
Độc Cô Bại Thiên lắc đầu: “Không phải một người, phải là vài ba người cùng hợp
lực bố trí đại cuộc.”
“Quá…quá đáng sợ!” Ma Tổ lạnh mình.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Đáng tiếc, những việc sau đó ta không thân chinh trải
qua, không thể phát hiện thêm dấu vết mà vạch ra chân tướng.”
Ma thể cao lớn của Ma Tổ lại rùng mình: “Thật ra là ai mà…ác độc như vậy?”
“Là ai thì chưa thể xác định, ta chỉ hoài nghi mà thôi, nhưng khẳng định không
phải do một người làm. Năm xưa, hai phái nhanh chóng khai chiến như vậy là có
người đạo diễn tất cả. Người phát động của cả hai phái cùng một phe, dẫu không
phải là chủ mưu cũng là những kẻ trọng yếu tham dự vào âm mưu. Làn bọn họ dẫn
đầu hai phái tiến hành đại chiến hủy thiên diệt địa, tạo thành kết quả đáng sợ
vô số tượng đài võ học rơi rụng.”
“Suy đoán này khiến ta rùng mình, người vạch kế năm xưa quả thật quá độc ác,
muốn mấy trăm Võ thánh đồng thời chết đi mà tạo thành mâu thuẫn cực đại khiến
họ cùng tham chiến mới có được kết quả đó.”
Ma Tổ nói: “Sợ rằng những Võ thánh tán thành tạo Thần không nghĩ được mình chỉ
con cờ trong tay người ta, ôi, mọi Võ thánh đều trở thành con cờ cho người ta
tiêu diệt. Ngươi nhất định đã đoán ra điều gì đó, mau nói xem nào.”
“Ta chỉ suy đoán linh tinh một chút, nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Bất quá
có một điều khằng định được: Quang Minh võ thánh chưa hề chết, tuy hiện giờ ta
chưa tìm được y nhưng y vẫn còn trên đời.”
Ma Tổ than: “Sự tình sao lại biến thành phức tạp thế này, năm xưa y đã là kình
địch của ngươi, là một trong những Võ thánh mạnh nhất thời đại đó, không hiểu
qua bao nhiều năm tháng thế nào còn đạt đến cảnh giới nào, chắc chắn vô cùng
đáng sợ.”
“Lần trước ta sơ ý, không triệt để giết y, lần này không để y lọt lưới nữa, ta
sẽ khiến ý hồn phi phách tán, linh thức tận diệt.” Lời lẽ của Độc Cô Bại Thiên
lạnh lùng, nhưng lộ rõ vẻ tự tin vô cùng.
Ma Tổ nói: “Có thể vạch ra âm mưu kinh thiên thế này nhất định có thực lực
siêu cường, một người không thể hoàn thành, vậy theo ngươi có mấy người.”
“Tối thiểu phải có ba hoặc năm người.”
Ma Tổ nói: “Nếu âm mưu năm xưa của họ đã thành công vì sao đến giờ vẫn không
thực thi. Những Võ thánh vạch ra âm mưu đều thực lực kinh thiên, nên ắt phải
chuẩn bị thật hoàn thiện, họ gìn giữ thực lực mạnh mẽ, để vào lúc quan trọng
nhất sẽ tiêu diệt mấy con cá lọt lưới, nhưng…ta đã sống lại, nên Bỉ Ngạn vẫn
chưa có động thái nào quan trọng.”
Độc Cô Bại Thiên xen vào: “Trong những năm này, ta dựa vào manh mối năm xưa mà
suy đoán, thời đại đó không thiếu những nhân vật tài trí cao tuyệt, ta cho
rằng tuy có người phát giác ra âm mưu nhưng không đủ khả năng ngăn cản trường
thảm biến phát sinh. Vào lúc tối hậu, họ đã ra mặt chống lại những kẻ vạch ra
âm mưu khiến âm mưu tạo thành Thần của chúng gặp trở ngại.”
Ma Tổ cả kinh: “Ngươi nói là…còn có những Cổ võ thánh vẫn sống, cùng chống lại
bọn chúng? Sao ta không cảm ứng thấy họ nhỉ?”
“Tất cả chỉ là suy đoán, thật ra có phải thế không căn bản chưa chứng minh
được. Nếu có mấy người như thế, mấy vạn năm nay ngươi không cảm ứng được vì
thực lực của ngươi chưa đủ, chưa hoàn toàn tu thành Xá thân thành ma đại pháp.
Bây giờ thực lực của ngươi đã đủ mạnh nhưng vẫn chưa cảm ứng được họ vì một lí
do, họ đang tiến hành tự phong ấn, nếu không ngươi nhất định đã cảm ứng được.”
Ma Tổ suy tư: “Té ra như vậy, tự cổ chí kim, các Võ thánh sách động âm mưu và
những những phát hiện vẫn so kè nhau?”
“Đúng vậy, xem ra cũng không còn mấy người.”
Ma Tổ nói: “Ta vẫn nhớ những cường giả mạnh nhất năm xưa đều chết hết, thật
không nghĩ ra kẻ vạch âm mưu là ai, càng không nghĩ ra những ai đang chống lại
y.”
“Lúc trước ta cho rằng Quang Minh võ thánh đã chết nhưng y vẫn sống, hà huống
là mấy kẻ vạch ra âm mưu kia, ai nấy đều cố ý che giấu chân tướng, nhất định
đã tạo ra một cái chết hợp lý trên chiến trường năm xưa.” Độc Cô Bại Thiên tỏ
ra thâm trầm, nói với vẻ đẩy ý vị: “Kể cả những người được coi là đã chết,
chắc hẳn đã thật sự mất mạng.”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!