Bất Tử Bất Diệt - Chương 230: Viễn cổ Võ thánh
Đệ tử của lão ma vương đều phá không bay đi, đại sa mạc ngoài Ma vực lại trở
về vẻ yên tĩnh.
Nhưng lúc đó ở phía đông cuồn cuộn mây đen hướng về Ma vực, sà xuống, cơ hồ ép
sát mặt đất, một cõ khí tức cường giả ngút trờ từ trong đám mây đen toát ra.
Lão ma vương ở trong Ma vực lạnh lùng nhìn đám mây đen phía trước, đôi mắt như
hai vầng trăng máu xạ ra hai đạo hồng quang, xuyên vào đám mây.
Đợi khi nhìn rõ, lão vung tay đấm quyền phải ra, ma diễm ngút trời cuốn theo
cuồng phong mãnh liệt quét tới.
Đồi cát trên sa mạc nổi giông, cát bay ngập trời.
Ma khí đen ngòm từ Ma vực phát ra hình thành một ma ảnh khổng lồ ập vào đám
mây đen, cả phiến thinh không phảng phất như ảm đạm hẳn đi, hai đám mây sẫm
màu từ hai hướng che kín vầng dương, trong Ma vực âm phong gào rú, bóng ma
nhảy nhót.
Hai đám mây đập vào nhau phát ra tiếng động kinh thiên động địa chấn động cả
sa mạc khiến biển cát tràn lên như sóng gầm. Từ trung tâm là Ma vực, dòng cát
tỏa ra bốn phương tám hướng như cơn sóng thần, không ngừng gầm gào, thanh thế
kinh người.
Hai đám mây đen hợp lại rồi tiếp tục lao về Ma vực, trên sa mạc tối om, xòe
bàn tay không thấy năm ngón.
Lão ma vương không xuất kích, lạnh lùng nhìn đám mây đen đang ép tới.
Khí tức chí cường chí đại lan tỏa khắp thiên địa.
Cường giả, tuyệt thế cường giả khiến các Võ thánh trên Thiên Vũ đại lục đều
run rẩy chỉ có một dạng người: Viễn cổ Võ thánh.
Cường giả đáng sợ đứng trên mây đen kia nhất định là Viễn cổ Võ thánh nổi danh
vô địch.
Đám mây đen rốt cuộc cũng đến Ma vực, hai cỗ ma khí tính chất gần giống nhau
kịch liệt rung động, sau cùng hợp thành một. Ma vực khuếch trương trong nháy
mắt, bóng tối nuốt gọn từng mảng sa mạc, tựa hồ muốn thôn tính cả thiên địa.
Các thánh giả của Thiên Vũ đại lục đều chấn kinh, họ không ngờ có người dám
tiến vào địa bàn của cái thế lão ma vương, lại không sợ luôn ma khí có tính ăn
mòn cực mạnh của Ma vực.
Cái thế cường giả mới đủ khả năng tranh phong cùng dạng chí cường cao thủ như
lão ma vương.
Trong lòng các Võ thánh đều thầm hỏi, Viễn cổ Võ thánh mới xuất hiện này có
phải là một nhân vật trong truyền thuyết không?
Lúc đó trong Ma vực như kinh đào hãi lãng, ma khí như thủy triều điên cuồng
lan tỏa. Ma vực hắc ám vô quang, hai Viễn cổ Võ thánh tịnh không giao thủ. Ma
Tổ cao mấy chục trượng cùng thân ảnh phát ra khí tức chí cường lặng lẽ nhìn
nhau, ma diễm cuồng loạn tỏa đi tứ phía, đó là một phần ma khí do hai người
phát ra.
Người đó tuy nhỏ hơn Ma Tổ không biết bao nhiêu lần nhưng khí thế kinh nhân,
uy thế chấn thiên, sức mạnh từ thân thể tỏa ra khiến Ma Tổ cũng thấy trầm
trọng.
“Lão ma đầu, đã lâu không gặp…”
Ma Tổ gật đầu: “Đúng vậy, phải đến mấy vạn năm rồi, ngươi chuyển thế mấy lần
nhưng chúng ta chưa từng gặp mặt. Hiện tại ta nên gọi ngươi là gì? Độc Cô Bại
Thiên, Ma Thiên, còn cả cái tên từ rất rất xa xưa nữa nhỉ?”
“Tùy tiện, ngươi thích gọi là gì cứ gọi. Lúc là Ma Thiên ta từng đến, là Diệt
Thiên ta cũng từng đến, nhiều lần được ngươi quan tâm. Mấy vạn năm không gặp,
ngươi đã tu thành Xá thân thành ma đại pháp, thật khiến người ta kinh ngạc.
Loại ma công này quả nhiên danh bất hư truyền, hiện tại ta không nắm chắc
thắng được ngươi.”
Ma Tổ cười trầm trầm, cả Ma vực lay động: “Hắc hắc, ngươi vẫn cuồng ngạo như
trước, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
Các thánh giả trên Thiên Vũ đại lục kinh hãi phi thường, người xông vào Ma vực
quả nhiên là Độc Cô Bại Thiên vừa tái sinh chín lần, thật sự khiến họ không
hiểu nổi. Ở một địa phương khác trên Thanh Phong đế quốc còn có một Độc Cô Bại
Thiên, làm sao mới thoáng chốc đã xuất hiện ở đây?
Lúc họ thám thính Độc Cô Bại Thiên kia lại thêm một lần thất kinh. Đó nguyên
là thân ảnh của Độc Cô Bại Thiên, chỉ là một hư ảnh những đã đánh lừa được các
thánh giả. Hư ảnh tỏa ra năng lượng dao động nhàn nhạt, nếu không phải dao
động mỗi lúc một mờ nhạt, các thánh giả cũng không phát giác ra đó chỉ là hư
ảnh không thật.
Độc Cô Bại Thiên thở dài: “Đúng vậy, mọi việc vĩnh viễn không thể cải biến,
sau khi trải qua thiên kiếp vạn hiểm, ta vẫn là ta, không bao giờ thay đổi.
Lão ma đầu, để ta thử xem ngươi thật ra đạt đến cảnh giới nào, thử xem xá thân
ma công của ngươi mạnh hay nghịch thiên cửu chuyển của ta lợi hại.”
“Được, để ta xem kì công mà tên điên không cần mạng như ngươi sáng tạo ra uy
lực đến đâu.”
Ma vực rộng lớn tức thời tỏa ra dao động hùng hậu khiến người khác rúng động.
Liền đó ma diễm ngút trời tràn ra, lan tỏa khắp sa mạc.
Đó là một trường đại chiến thiên băng địa liệt, trong bóng tối vô tận chỉ thấy
mấy chục nhân ảnh từ các phương hướng công kích vào Ma Tổ. Sát khi xung thiên
xông lên mây xanh, phát ra từng đạo ma khí, liên tục xé toạc hư không.
Các thánh giả của Thiên Vũ đại lục đờ ra, cường giả là gì, kia mới là cường
giả, chỉ là một phần sức mạnh phát ra đã xé nát hư không, mạnh hơn hầu hết các
Võ thánh.
Tuy mỗi thánh giả đều muốn xem kinh thiên đại chiến dưới Ma vực thật ra thế
nào nhưng họ phát hiện càng lúc càng khó đến gần Ma vực tối tăm, cơ hồ có trở
lực ngăn cản Vạn lí ánh tượng đại pháp. Lòng vực mỗi lúc một tối đen, khiến họ
không nhìn rõ.
Trong lòng Ma vực tiếng sấm ì ùng, những tiếng nổ vang lên liên miên bất
tuyệt, ma khí ào ạt điên cuồng tỏa ra, tựa hồ mấy trăm ngọn hay cả ngàn ngọn
hỏa sơn đồng thời phun trào.
Một đạo năng lượng khổng lồ hóa thành ô quang xẹt lên mây, kình khí xung thiên
tỏa đi tứ phía, hết sức thảm liệt.
Đại chiến kéo dài nửa thời thần mới dần kết thúc.
Uy thế kinh nhân khiến ai nấy trợn mắt há mồm, cả dải sa mạc lay chuyển đã
biến dạng, cát vàng bị đá tảng bùn đất lấp kín, bùn đất vốn chất cao mấy chục
trượng trên sa mạc bị đẩy văng lên không, đủ thấy tình huống trong Ma vực tối
tăm kịch liệt thế nào.
Uy thế này khiến mọi Võ thánh kinh hãi, nhưng đó không phải là sức mạnh thật
sự của hai viễn cổ cường giả, trước lúc đại chiến, hai người từng nói rằng đây
chỉ là thử nhau, không phải sinh tử đại chiến.
Cùng lúc, thinh không nứt toác, điểm điểm quang mang xạ ra, một đôi mắt tựa hồ
phát quang nhìn xuống Ma vực.
Ma Tổ và Độc Cô Bại Thiên vừa mới dừng tay, đột nhiên tâm có cảm ứng, hai
người đồng thời vung quyền, oanh kích hai điểm tinh quang trên không trung.
“A…” một tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Hai lão bất tử các ngươi…sư phụ ta
nhất định sẽ giết các ngươi…”
Năng lượng hùng hồn của hai vô địch cường giả viễn cổ cuốn sang Bỉ Ngạn, hai
người đồng thời tống thêm một quyền, sức mạnh hùng mạnh dậy lên. Một lúc sau,
hư không mới yên tĩnh lại.
Đợi đến khi cả sa mạc trở lại bình tĩnh, Ma Tổ lên tiếng: “Cửu chuyển quả
nhiên là nghịch thiên kì công, bất quá ngươi chưa hoàn thành cửu sinh cửu
diệt, mới chỉ cửu sinh bát diệt mà thôi.”
Độc Cô Bại Thiên bật cười: “Nếu cửu diệt xong, ta sẽ quy về hư vô, tất cả chỉ
là con số không, hà tất phí lực.”
“Hắc hắc, đến giờ ngươi còn không chịu thổ lộ thật tình, cộng thêm thân phận
thời viễn cổ không phải vừa đủ cửu diệt sao?”
“Không sai, đúng là cửu diệt thập sinh.”
Ma Tổ nói: “Ta vẫn không hiểu, tại sao trong thời đại viễn cổ cường giả nhiều
như rừng, ngươi mạnh thế này mà đột nhiên biến mất? Lẽ nào bị người ta giết,
là ai đủ khả năng vô thanh vô tức giết chết ngươi?”
Độc Cô Bại Thiên tựa hồ chìm vào hồi ức xa xưa: “Ngươi còn nhớ Quang Minh võ
thánh chí cường chí đại không?”
“Nhớ, đương nhiên là nhớ, y là một trong những nhân vật đứng đầu lúc đó.”
“Ta từng đại chiến với y ba ngày ba đêm.”
“Cái gì? Lẽ nào…lẽ nào y giết chết ngươi?” Ma Tổ tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ta giết y.”
“Cái gì?” Ma Tổ lại tỏ vẻ kinh hãi: “Năm xưa Quang Minh võ thánh vô duyên vô
cớ thất tung, hóa ra bị ngươi giết.”
“Không sai, ta và y đồng thời phát hiện Bỉ Ngạn, còn việc cải tạo nơi đó thành
thiên cảnh là do y đề xuất. Y vọng tưởng liên hợp các Võ thánh để phong thần.
Ta không cho phép hành động tạo Thần xảy ra nên cùng y động thủ.”
“Không ngờ, không ngờ. Hóa ra năm xưa các thánh giả phân thành hai phái lại do
hai tên đáng chết các ngươi dẫn khởi. Bất quả gốc họa ở Quang Minh võ thánh,
nếu y không vọng tưởng xưng Thần, đề xuất kiến nghị như thế chắc hôm nay đã
không có phân tranh thế này.”
Độc Cô Bại Thiên lắc đầu: “Nếu hắn không ra mặt sẽ có đệ nhị Quang Minh võ
thánh. Năm xưa các Võ thánh phân thành hai phái chứng minh rất nhiều người có
dã tâm hừng hực.”
“Ngươi còn chưa nói vì sao mình chết đi.”
“Ta giết Quang Minh võ thánh xong, ôm trọng thương phá toái hư không về Thiên
Vũ đại lục, không chống chọi nổi, ít lâu sau thì chết.”
“Hóa ra như vậy, hai người lại đồng quy ư tận. Ngươi tuy mạnh nhưng ta chưa
từng thấy ngươi xuất thủ, có thể giết được Quang Minh võ thánh đúng là vượt
ngoài tưởng tượng của ta. Nên nhớ năm xưa y là một trong những cường giả mạnh
nhất, ngay cả vị ca ca thiên tài của ta đã tẩu hỏa nhập ma của ta cũng chưa
chắc giết được y.”
“Trận chiến năm xưa dữ dội vô cùng, hôm nay nghĩ lại ta vẫn có cảm giác kiệt
lực.”
Ma Tổ trầm giọng: “Không hiểu ngươi có dùng thần thức xâm nhập Bỉ Ngạn chưa?”
“Đương nhiên đã tra xét.”
Ma Tổ tỏ ra nặng nề: “Ngươi cảm ứng được mấy viễn cổ lão quái vật.”
“Ba.”
Ma Tổ thở hắt ra một hơi: “Xem ra ta cả nghĩ, ngươi và ta có cùng cảm giác,
chắc không lệch nhau.”
Độc Cô Bại Thiên trầm giọng: “Không, ngươi hoài nghi rất đúng, Bỉ Ngạn không
chỉ có ba viễn cổ lão quái vật. Vạn năm trước, Thiên Ma từng tiến sang đó, cảm
ứng được một cỗ khí tức dị thường khủng khiếp, theo nó tả lại, ta phát giác ra
một sự thật, có thể Quang Minh võ thánh còn sống.”
“Cái gì? Y không phải đã bị giết chết rồi sao?”
“Không sai, lúc trước ta cho rằng y không thể sống lại nhưng ta quên mất một
chuyện, trong một số tình huống, y vẫn có khả năng sống lại. Nếu có bảy tám
cao thủ Cổ võ thánh đồng thời xuất thủ, tự tổn một phần năng lượng sinh mệnh,
y rất có thể sẽ sống lại.”
“Ngươi muốn nói sau đó y được người ta cứu sống?”
“Chắc là như vậy, ta có cảm giác hắn vẫn còn sống, chẳng qua che giấu cực tốt
mà thôi.”
Ma Tổ than: “Hi vọng điều đó không đúng, bằng không bọn ta lại phiền rồi.”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!