Bất Tử Bất Diệt - Chương 218: Ngọc hư phúc diệt.
Cổ võ thánh lăn lộn trên không trung, máu tươi liên tục trào ra, lưu lại một
dài huyết hoa. Hai mắt ma ảnh ngoài xa như hai điểm màu máu, lạnh lùng nhìn
ông ta.
Lúc Cổ võ thánh đứng lại được, đầu tóc rối bời, toàn thân đều là vết máu y như
lệ quỷ, trên mặt mất sạch dáng vẻ ung dung lúc đầu, làm gì còn chút uy nghiêm
của thánh giả nào.
“Bất diệt kim thân…… Bất tử ma thể, ngươi…mấy ngàn năm nay ma hồn trong nội
thể ngươi quả nhiên ngày càng mạnh mẽ….” Ông ta đưa tay chùi máu trên khóe
miệng, nói tiếp: “Ta không phải là đối thủ của ngươi nhưng thế không nghĩa
ngươi là thiên hạ vô địch. Sẽ có người đến thu thập ngươi, ngươi khổ tu ma
công đời này qua đời khác thì người khác cũng tiến bộ. Ta dám khẳng định trong
vòm trời này nhất định có người sánh được với ngươi. Ma loạn thiên hạ, sẽ có
người ra tay tiêu diệt ngươi…”
Hai mắt ma ảnh xạ ra hai đạo hào quang màu máu vào Cổ võ thánh, toàn thân ông
ta chấn động, không tự chủ được run lên. Ma ảnh liền đạp hư không lao tới, giơ
Ma Phong bổ xuống.
Đệ tử Ngọc Hư phủ tịnh chưa phân tán, vẫn đứng ở trên núi phía xa quan sát,
bấy giờ đều đại kinh thất sắc, cao thủ thánh cấp vội vàng đằng không, tập kích
ma hồn. Cổ võ thánh cũng đã tỉnh lại, giơ song chưởng nghênh đón.
Giữa tiếng nổ ầm ầm, dãy núi chấn động, Cổ võ thánh bị đánh bay đi, Võ thánh
từ xa cứu viện vừa hay đến kịp lúc, đón lấy thân thể ông ta, hai người cùng
lui về chỗ đám đệ tử Ngọc Hư phủ.
Ma hồn trên không trung chầm chậm đưa bàn tay to lớn ra, Độc Cô Bại Thiên đang
nằm dưới đáy vực như được chiêu dẫn, bay lên chỗ ma hồn.
Đám người đứng xa nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy đều cả kinh thất sắc.
Thân thể Độc Cô Bại Thiên bay lên không, ma hồn liền hòa nhập vào, sau cùng
hợp lại thành một. Ma hồn vừa tan biến vào nội thể hắn, cỗ áp lực kinh khủng
trên không tịnh không hề biến mất mà ngược lại được tăng cường.
Cổ võ thánh ở dưới đất nói với đệ tử: “Các ngươi mau đi đi, phân tán ra chạy
vào trong núi.”
Không ai dám chần chừ, nhanh chóng bỏ chạy, họ biết có lưu lại cũng chỉ mất
mạng oan uổng. Vu Ý lăn lộn dưới đất, không ai thèm để ý đến, lúc đó tại hiện
tường ngoài gã chỉ còn Độc Cô Bại Thiên và hai Võ thánh.
Độc Cô Bại Thiên bay vút lên, tâm trí đã thanh tỉnh, trong lòng dâng lên sát ý
vô tận, không tài nào chịu dựng nổi sự thật là thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt bị
hủy, chỉ còn một chữ in sâu: Giết!
Hắn cảm giác được nỗi bất an trong lòng ba người dưới đất, Cổ võ thánh đẩy Võ
thánh hậu bối đi, nói: “Con mau đi đi, cố giữ hương hỏa cho Ngọc Hư phủ.”
“Tổ sư…”
“Đừng nói gì cả, mau đi đi!”
Võ thánh liếc Cổ võ thánh, quay người đỡ Vu Ý đang kêu gào dưới đất, định bay
lên không.
Hai mắt Độc Cô Bại Thiên đỏ lựng, quát vang: “Bỏ hắn xuống, bằng không ta sẽ
khiến ngươi hồn phi phách tán.”
Trong lòng Võ thánh dâng lên nộ hỏa, đỡ Vu Ý lên định bay đi, nhưng Cổ võ
thánh đã ngăn lại: “Để y xuống, không cần quan tâm đến.”
Võ thánh do dự một lúc, sau cùng cũng Vu Ý xuống rồi bay đi.
Vu Ý kêu lên thê thiết: “Sư phụ…đừng bỏ con lại….”
Nguyên lai Võ thánh đó là thánh giả mà Vu Ý đã gặp trong thâm sơn cổ động và
được ông ta chỉ điểm võ học.
Độc Cô Bại Thiên từ trên không trung đáp xuống, phất tay phát ra một dải hàn
mang, lưỡi dao ánh sáng khổng lồ quét qua Vu Ý, huyết hoa tung tóe, gã rống
lên đau đớn, hàn quang cắt từng mảnh thịt trên người gã xuống, khắp dãy núi
đều là tiếng kêu thê thảm.
Cổ võ thánh nhìn Độc Cô Bại Thiên không chớp mắt, bất kể Vu Ý sống hay chết,
đến lúc thấy Ma Phong băng lãnh bổ vào mình, ông ta mới cất mình, nhanh chóng
lướt về phía xa.
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng nhìn Vu Ý dưới đất, gã hoàn toàn câm lặng, lưỡi dao
ánh sáng khiến toàn thân gã huyết nhục tơi bời, xương trắng thoạt ẩn thoạt
hiện, xem ra khó lòng toàn mạng.
Bi phẫn trong lòng Độc Cô Bại Thiên giảm đi đôi chút, nhìn sang Cổ võ thánh
đáp xuống ở phía xa. Dãy núi ầm vang những tiếng ầm ầm không ngớt, quang hoa
chói mắt tỏa khắp bốn phương.
Thánh địa ngàn năm bị hủy, không chỉ đỉnh núi Ngọc Hư phủ tọa lạc biến mất mà
mấy ngọn núi gần đó cũng bị Ma Phong quét sạch.
Trong dãy núi đá bay loạn xạ, từng khối đá lớn khiến đệ tử Ngọc Hư phủ thương
vong thảm trọng, sau cùng gần nửa số người thoát khỏi vùng nguy hiểm.
Cổ võ thánh lúc này đã khó lòng ngăn cản uy lực của Ma Phong, căn bản không
thể đấu với Độc Cô Bại Thiên nữa, sức mạnh của ma hồn trong nội thể hắn đạt
đến cảnh giới kinh thiên.
Loại thần thông trong truyền thuyết lại xuất hiện trên mình hắn, vung chưởng
phát nát hư không, giậm chân khiến núi lở.
Cổ võ thánh lép vế hoàn toàn, sau cùng ông ta nghiến răng, nhanh chóng phi
thân lướt về hướng Đông.
“Muốn chạy sao, không dễ thế đâu, hôm nay ngươi nhất định phải mất mạng.” Lời
nói băng lãnh, vô tình. Độc Cô Bại Thiên đuổi sát gót, sức mạnh hùng hậu khiến
không trung dao động.
Hai người một trước một sau cấp tốc phi hành trên không trung, hai mắt Độc Cô
Bại Thiên đỏ lựng như máu, sát khí trên mình bốc lên ngút trời —cơn giận của
ma. Sát khí kinh thiên lợi dụng Vạn lí ánh tượng đại pháp chăm chú nhìn khắp
nơi khiến Võ thánh lạnh mình.
Hai người đuổi nhau trăm dặm, Độc Cô Bại Thiên vốn đuổi gần kịp, song Cổ võ
thánh cắn đầu lưỡi, phun ra mấy ngụm máu, tốc độ liền gia tăng, nháy mắt đã
mất bóng.
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Đốt sinh mệnh, đúng là tự tìm đường chết.” Hắn
không đuổi tiếp bởi biết rằng một Võ thánh không tiếc sinh mệnh toàn đào tẩu,
rất khó đuổi kịp.
“Hừ, chạy về Hán Đường đế quốc ở phương Đông…nhất định là đến Vụ Ẩn phong.
Trong ngũ đại thánh giả của năm đại thánh địa năm xưa có hai tên còn sống, xem
ra một tên là tổ sư khai phái của Vụ Ẩn phong.”
Hắn đã có chủ ý, dừng một lát rồi sẽ đến Vụ Ẩn phong.
Hắn quay lại, phải tìm Huyết Đế đã.
Thần trí Tư Đồ Kinh Lôi đã tỉnh táo, tìm được thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt không
toàn vẹn dưới chân một ngọn núi, bèn khóc rống lên.
Độc Cô Bại Thiên từ trên không hạ xuống, ánh mắt mơ hồ, nhớ lại những điều tốt
đẹp về nàng, lòng như muốn nứt ra, vạn vạn lần không ngờ thi thể nàng lại bị
hủy, không biết Trường Sinh cố có thể tụ tập từng điểm linh thức vào nội thể
nàng hay không, thật sự hắn không biết làm sao để một Minh Nguyệt khác sống
lại.
Ma! Giết! Ma! Giết!
Nộ ý, sát ý dâng lên trong lòng, xung động như muốn diệt thế cuồn cuộn tran
khắp tim hắn, ma khí ngút trời từ thân thể phát ra.
Cỗ nộ ý này khiến mấy vị Võ thánh của Thiên Vũ đại lục đều cảm nhận được, biết
rằng đại lục không còn bình tĩnh nữa, một trường chém giết đang bắt đầu. Họ
nhớ truyền thuyết xa xưa, là một trường kiếp nạn mà không ai hi vọng xảy ra…
Độc Cô Bại Thiên mất đi lí tính, phát cuồng rồi hôn mê, hắn mơ một giấc mơ kì
quái.
Trong bóng tối vô tận, hắn nhìn thấy từng chấm sáng, nỗ lực chạy tới nhưng
không tài nào đến được vùng sáng.
Cự li giữa đêm đen và ánh sáng khó lòng vượt qua, bất kể hắn cố gắng thế nào
cũng đều công cốc.
Hắn không chịu được bóng tối, phát cuồng lên rồi phá nát một vùng sương đen,
tiến vào một nơi chưa từng biết. Một đại điện kim bích huy hoàng hiện ra trước
mắt, quan sát thật kĩ, hóa ra tòa điện lại do bạch ngọc đẽo gọt mà thành, ba
chữ cố thể trên cửa điện phát kim quang sáng chói: “Nguyệt thần cung.”
“Nguyệt thần cung?” Hắn cảm giác vô cùng thân thuộc, thử đẩy cánh cửa bằng
bạch ngọc nhưng đại môn bất động, liên tục gia tăng công lực nhưng không mảy
may lay động được. Đó là một đại điện bị phong bế, tựa hồ chỉ có lối vào duy
nhất là qua cửa nhưng đại môn kiên cố như vậy. Trên cửa có một lỗ khóa to lớn,
có lẽ đó là nơi duy nhất mở được đại môn.
Như thật mà như ảo, hắn tuy hôn mê nhưng nội tâm lại cảm giác giấc mộng này vô
cùng chân thật. Nguyệt thần cung trong mộng tựa hồ là Nguyệt thần cung mà lúc
xưa lạc vào trong động, Cổ võ thánh đã nói tới, Ma Phong chính là chìa khóa.
Trong giấc mộng, hắn rút Ma Phong đeo sau lưng ra, cắm vào lỗ khóa, nhè nhẹ
lay động.
“Ầm.”
Quang hoa chói lọi tỏa ra, cả Nguyệt thần cung mở tung, hắn bị đẩy văng đi,
bạch ngọc môn mở ra, đôi mắt hắn nhìn thấu qua từng lớp sân, cơ hồ nhìn thấy
căn phòng bạch ngọc sáng nhất, hào quang lấp lánh nhất. Trên chiếc giường cũng
bằng bạch ngọc giữa phòng có một thiếu nữ khiến tâm thần hắn rúng động đang
nằm, hoàn toàn giống với Tư Đồ Minh Nguyệt, nàng nằm đó an tĩnh, thần thái an
tường vô cùng, nhưng thân mình hình như không còn sinh mệnh. Óc hắn nổ sầm một
tiếng, hai chữ “Tình Nguyệt” thoát khỏi miệng.
Đồng thời cánh cửa bạch ngọc đóng lại, ngăn cách thị tuyến của hắn, che khuất
thân ảnh bao đêm quấn quýt trong giấc mộng của hắn.
Bên ngoài bạch ngọc đại điện cuộn lên vô số khí tức cường giả, quang minh có,
hắc ám có, khí tức tâm linh an tĩnh hài hòa có, lại có cả khí tức khiến người
khác run rẩy, hoảng sợ…tất cả vây nhiễu quanh đại điện.
Hắn hôn mê hồi lâu mới tỉnh lại, lúc đó nước mắt của Huyết Đế đã cạn, lão nhân
đáng thương này ngây ngẩn, tựa hồ linh hồn đã rời khỏi thân thể.
Độc Cô Bại Thiên chua xót trong lòng, nhớ lại tình cảnh trong mộng, chợt thấy
run rẩy, đầu óc mê loạn, hình như nhớ ra.
Từng điểm kí ức khôi phục, đầu óc đau buốt, hắn tỉnh hẳn, nhớ lại được một vài
việc trong quá khứ. Những gì trong mộng là thật, Nguyệt thần cung thật sự là
thế. Hắn cảm giác quen thuộc, không phải từ quá khứ xa xôi mà hình như kiếp
này hắn đã từng đi qua.
“Đó…sao lại thế được, ta từng xuất hiện ở gần Nguyệt thần cung? Lẽ nào nó lại
ở đó?”
“Ầm”, một đạo bạch quang lóe lên trong óc, hồi ức mang lại một tin tức cơ hồ
khiến hắn phát cuồng, trong Nguyệt thần cung có một thi thể kiếp trước của
Nguyệt thần, Minh Nguyệt từng là Nguyệt thần…
Độc Cô Bại Thiên ngẩn ra hồi lâu rồi ngửng mặt cười cuồng dại, bất giác nước
mắt lăn dài trên má.
Tư Đồ Kinh Lôi từ trong bi thương tỉnh lại, trừng mắt tức giận nhìn hắn.
Độc Cô Bại Thiên lau nước mắt: “Bá phụ, không nên thương tâm tuyệt vọng, Minh
Nguyệt còn cứu được.” Nói rồi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Kinh Lôi, mượn
năng lực tinh thần mãnh liệt thánh cấp truyền vào óc ông những gì liên quan
đến Nguyệt thần cung.
Hắn giải thích tiếp: “Trên đời nhất định có một nơi như thế, có một cung điện
kiếp trước của Nguyệt thần sống, ở đó có một thần thể của Minh Nguyệt. Cháu
nhất định sẽ tìm ra nơi đó, đưa thần thức trở vào nội thể nàng.”
Hắn đưa Ma Phong cho Huyết Đế xem: “Đây là chìa khóa.”
Huyết Đế kinh hoảng, tin tức vừa nãy Độc Cô Bại Thiên truyền cho đã khiến ông
chấn kinh, chăm chắm nhìn hắn với vẻ bất khả tư nghị.
“Bá phụ, cháu là một ma…”
“Đừng nói nữa, ta biết hết rồi.” Lão nhân cắt ngang lời hắn nói, “không cần
biết con đường tương lai cháu đi sẽ thế nào, nhất định phải cứu sống Minh
Nguyệt.”
Nhìn lão nhân đầu tóc hoa râm, trong lòng hắn cảm động và cay đắng, ông đã vì
Minh Nguyệt mà chém giết khắp nơi, huyết chiến với Vụ Ẩn phong, bị trọng
thương cộng thêm đả kích khiến thần trí mất đi. Mấy ngày nay đã trải qua không
biết bao nhiêu đau khổ, quả thực khiến người khác chua chát.
“Bá phụ yên tâm, cháu nhất định cứu sống Minh Nguyệt, bá phụ cứ yên tâm quay
về Tư Đồ thế gia ở Trường Phong trấn.”
Nhìn theo Huyết Đế đi xa dần, Độc Cô Bại Thiên lại đặt chân vào hành trình
mới.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!