Bất Tử Bất Diệt - Chương 217: Ma hồn.
Lịch sử võ lâm ghi lại rằng, từ rất xa xưa, trong thời kì Bất tử chi ma hoành
hành, từng có ngũ đại thánh giả đã ẩn cư lại đặt chân vào hồng trần đại chiến
với hắn. Lúc đầu, ngũ đại thánh giả chiếm hoàn toàn ưu thế, đánh cho Bất tử
chi ma trọng thương mà đào tẩu, rội họ sáng lập ra ngũ đại thánh địa, tọa trấn
khắp bốn phương trong võ lâm. Đó là nguồn gốc của ngũ đại thánh địa.
Sau đó Bất tử chi ma lại tái xuất giang hồ, giết chóc khắp nơi, đại chiến cùng
các thánh giả, giết chết ba người, hai người còn lại trước khi mất tích từng
để lại thư nói rằng phải đến một nơi thần bí mời khoáng thế cao thủ ra tay,
đồng thời dặn hậu nhân thấy ai xá thân thành ma phải giết ngay.
Quả nhiên về sau có một vị siêu tuyệt cường giả cùng đại chiến một trận kinh
thiên động địa với Bất tử chi ma, từ đó Bất tử chi ma biến mất, vị cao nhân đó
cũng không lộ diện. Tuy mọi người đều cho rằng vị thế ngoại cao nhân đó đã đạt
đến mức bán tiên, chiến thắng Bất tử chi ma rồi liền tiếp tục ẩn cư, nhưng
không ít người nói thực tế ông ta và Bất tử chi ma đồng quy ư tận, cũng có
người nói ông ta bị phế hết công lực, biến thành một phàm nhân. Dẫu thế nào
thì đích xác Bất tử chi ma đã bị cường giả do tổ sư khai phái của các thánh
địa mời ra tiêu diệt.
Thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt bị hủy tạo thành đòn đả kích khiến Độc Cô Bại Thiên
giờ đã triệt để thành ma, trở thành hóa thân của thiên địa ma hồn. Nghe tiếng
cười chói lói của tổ sư Ngọc Hư phủ, trong óc hắn mờ mịt, hình như nhớ lại
những gì đã biến mất cùng tuế nguyệt, nhưng kí ức mơ mơ hồ hồ, không thể hiểu
rõ.
Hắn nhìn lên Võ thánh đang tỏa hào quang vạn trượng trên không, lạnh lùng nói:
“Té ra là một Cổ võ thánh, ta tạm thời không nghĩ ra ngươi là ai, nhưng quả có
cảm giác ngươi là cừu nhân, chỉ không đến mức đại cừu nhân. Ngươi hình như bị
người ta lợi dụng, chẳng qua là một thanh đao trong tay người ta, à, lâu quá
rồi, không nhớ nổi nữa…”
Võ thánh trừng trừng nhìn hắn, ánh mắt ngập đầy hận ý: “Ngươi quả nhiên không
thẹn với danh xưng bất tử, lại chuyển thế mấy lần liền, ngươi đã quên quá khứ
nhưng ta thì không, cừu hận giữa chúng ta sâu hơn bể, cao hơn trời…”
Độc Cô Bại Thiên có vẻ suy tư: “Ta lại nhớ được một chuyện, vào phút cuối các
ngươi đã mời một người cùng ta đại chiến, chuyện đó cũng giống như cổ động cho
tội lỗi của các ngươi lộ ra, ừ, hắn mời ba trợ thủ, bây giờ đâu rồi?”
Cổ võ thánh nghe vậy liền đáp: “Ta chỉ biết hắn là một ác ma, nhưng để tiêu
diệt ngươi cũng đành phải vậy.”
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng nói: “Từ lúc đầu đã bị người ta lợi dụng, đến cuối
vẫn cố chấp, đúng là ngu như bò, không thể dạy dỗ được.” Nói đến đây, hắn ôm
đầu: “Ôi, đau đầu quá…hóa ra hắn là địch thủ nguy hiểm trong đời của Võ thánh,
nắm trong tay một nhóm thiên sứ xấu xa, một nhóm hoạt tử nhân, hắn thật đáng
chết…”
Cổ võ thánh nói: “Bất tử chi ma ngươi và hắn đều không phải tốt đẹp gì, là hóa
thân của ác ma, ta ẩn cư trong lòng núi mấy ngàn năm, rốt cuộc cũng hiểu được
vô thượng thần công. Hôm nay ta phải tự tay giết ngươi rồi giết hắn sau. Ngươi
đừng mong rời khỏi đây.”
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Hay lắm, ngươi cuồng vọng như vậy khiến ta vô
cùng hứng thú, hôm nay ngươi không giết được ta, nhất định sẽ khiến Ngọc Hư
phủ từ đây biến mất hỏi võ lâm.”
Đỉnh núi nứt toác, Cổ võ thánh trên không trung nói với đệ tử đứng trên nửa
ngọn núi kia: “Các ngươi mau đi đi, hôm nay ta và ác ma này quyết một phen
sống chết.”
Lúc đó đám người Ngọc Hư phủ đều sững sờ, vạn vạn lần không ngờ rằng khai phái
tổ sư xưa nay vẫn bế quan tỏng lòng núi, hôm nay lúc bản phủ gặp đại nạn mới
phá núi xuất quan. Họ càng không ngờ rằng Độc Cô Bại Thiên chính là chuyển thế
của Bất tử chi ma gây họa võ lâm năm nào. Toàn những chuyện không thể tin nổi.
Đúng lúc đó, một cỗ đại lực từ ngọn núi phía xa dồn về, một bóng người phi
không lao tới, nháy mắt đã đến nơi.
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng: “Thánh địa ngàn năm quả nhiên bất phàm, lại có một
cao thủ thánh cấp nữa tới, ta đành quét sạch một mẻ.”
Người đến quỳ xuống: “Tham kiến tổ sư.”
Tận lúc đó đám đệ tử Ngọc Hư phủ mới choàng tỉnh mộng, đồng loạt quỳ xuống.
“Đứng dậy đi, không ngờ trong đám đệ tử hậu bối lại có người thành thánh, được
lắm, ha ha…”
Cao thủ thánh cấp mới đến nói: “Bẩm báo tổ sư, kì thật mấy ngàn năm nay có tất
cả bốn người thành thánh, nhưng hai người đã bị tuần thiên sứ bắt đi, chỉ còn
lại đệ tử và một người nữa.”
“À, hắn ở đâu?”
“Cách đây không lâu đã rời đi.”
Cổ võ thánh trên không trung nói: “Ta đã xuất quan, nếu tuần thiên sứ mà đến,
ta cũng có thể đẩy lui. Con hộ tống mấy tên hậu bối này hạ sơn đi.”
Đám người trên núi vội vàng lui xuống, được Võ thánh đến sau đoạn hậu, lúc
ngang qua chỗ Vu Ý, y thuận tay đỡ hắn vốn đang lăn lộn kêu gào dậy.
Vu Ý thều thào: “Sư phụ…đến rồi….hay báo thù cho con…”
Tinh quang trong mắt Độc Cô Bại Thiên lóe lên, nhìn đám đệ tử Ngọc Hư phủ rời
đi: “Lão già ngươi đến đây.”
Hắn rút Ma Phong ra, đạp bộ lên hư không, lạnh lùng đối diện với Cổ võ thánh,
đó là địch nhân từ xưa của hắn, là một trong những cường giả mạnh nhất mà hắn
gặp từ khi xuất đạo.
“Bất tử chi ma, để ta xem chuyển thế của ngươi trở nên mạnh mẽ hay yếu nhược.”
Cổ võ thánh nhanh nhẹn lướt tới, phất ra một chưởng, cương khí chói lòa như
sóng lớn vỗ bờ đổ tới, đại lực hùng mạnh khiến đệ tử Ngọc Hư phủ ẩn náu ở
trong núi sâu cũng cảm giác được áp lực.
Độc Cô Bại Thiên vung Ma Phong theo thế Lực Phách Hoa Sơn, dùng cứng chọi
cứng. Đất trời cùng dậy lên sấm sét, hào quang chói lọi bao phủ khắp nơi,
tiếng động đùng đục vang dội khiến mấy ngọn núi cạnh đó đều rung chuyển. Năng
lượng do hai cường giả toàn lực đối kích tạo thành quét sạch mấy đỉnh núi phía
dưới, Ngọc Hư phủ xây dựng cả ngàn năm cũng bị hủy, phòng ốc đều tan nát.
Cổ võ thánh đứng bất động trên không, Độc Cô Bại Thiên bị chấn bay năm sáu
dặm, sức mạnh xung kích vào nội thể hắn chuyển động như sông như biển khiến
hắn vô cùng khó chịu, đồng thời tiềm năng tìm được chỗ phát tiết, ào ạt tràn
ra, sức mạnh khủng khiếp xuất hiện trong thể nội hắn.
Hắn cầm Ma Phong bên tay phải, lại xông tới. Tay trái Cổ võ thánh vuốt kiếm
quyết, tay phải xuất quyền, hai đạo sức mạnh chí cường chí mãnh lao vào nhau.
Bầu trời trên khắp dãy núi ào ạt kình khí, hào quang lấp lánh, năng lượng hùng
hậu tỏa ra, những tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt.
Độc Cô Bại Thiên hết lần này đến lần khác bị chấn bay, máu tươi trào ra ướt
đẫm vạt áo, nhưng Cổ võ thánh không tỏ vẻ gì vui mừng, ông ta biết Bất tử chi
ma càng đầu càng mạnh, trừ phi tung ra đòn công kích mang tính hủy diệt, bằng
không hắn có bị thương nặng đến đâu cũng khôi phục được. Muốn triệt để giết
hắn, không chỉ hủy nhục thân mà phải diệt cả ma hồn.
Cổ võ thánh nhanh chóng bay lên, tung ra một cước đạp Độc Cô Bại Thiên ở phía
dưới, áp lực mãnh liệt khiến đá núi lăn lông lốc, mặt đất bị quét sạch.
Độc Cô Bại Thiên nhanh nhẹn tránh đi, dùng cả hai tay nắm chắc Ma Phong, toàn
thân từ từ mờ đi, một đạo hào quang xuyên qua, thân thể hắn biến thành một
thanh kiếm bén, dùng thân ngưng kiếm, kiếm hóa cầu vồng.
Thần kiếm bay lên không, Ma Phong trở thành lưỡi kiếm, Kinh Thiên thần kiếm
trong truyền thuyết tái hiện nhân gian, những người nấp ở xa nín thở, ngày hôm
nay xay ra quá nhiều chuyện bất ngờ, vượt qua cực hạn chịu đựng của họ.
Kinh Thiên thần kiếm hóa thành vô số đạo quang ảnh bổ vào Cổ võ thánh. Ông ta
không dám coi thường nhát kiếm kinh thiên này, rút từ sau lưng ra một thanh cổ
kiếm, giơ lên chém ngang, phát ra một đạo kiếm cương dài mười mấy trượng hướng
lên không trung đón đỡ dải cầu vồng kinh thiên.
Kinh Thiên thần kiếm đột ảo hóa thành mười đạo kiếm ảnh, từ mọi phương hướng
đổ vào
Cổ võ thánh, mười lưỡi kiếm sắc bén đồng thời xả xuống, hào quang sáng chói xé
toạc không khí. Cổ võ thánh kinh hoảng, song thủ không ngừng rung động, hướng
về mỗi đạo Kinh Thiên thần kiếm xuất ra một đạo kiếm cương.
Mười kiếm hợp làm một, một dải hào quang tỏa ra, thần kiếm chấn nhiếp tâm
phách nháy mắt đã đột phá khỏi vòng phong tỏa của Cổ võ thánh, đập vào thân
thể ông ta, quang hoa trào lên, chấn nát Cổ võ thánh.
Kinh Thiên thần kiếm rung động, thân hình Độc Cô Bại Thiên nắm chặt Ma Phong
lại xuất hiện, nhưng quái sự xảy ra, Cổ võ thánh vốn nát tan đột nhiên xuất
hiện trước mặt hắn, độc địa ấn ra một chưởng. Hắn cả kinh, vội vàng đưa Ma
Phong lên đỡ.
“Ầm” một tiếng vang động, hắn bị chấn đến thổ máu, huyết hoa tạo thành một dải
cầu vồng thê diễm trên không.
Hai tay hắn đau đón như gãy lìa, ngũ tạng nát vụn, cơ hồ ngất đi.
Cổ võ thánh cười lạnh: “Mấy ngàn năm trước ta đã nếm mùi đau thương, lẽ nào
còn nếm lại lần nữa sao, giờ ta nắm được Ảo pháp, công lực hiện tại của ngươi
còn lâu mới so được với năm xưa. Sức mạnh trong nội thể ngươi chưa thức tỉnh,
hôm nay ta xem ngươi làm cách nào thoát được, đi chết đi!”
Cổ võ thánh tra kiếm vào bao, song thủ chập lại, một quang trụ khổng lồ xuất
hiện, độc địa bổ vào Độc Cô Bại Thiên.
Hắn giờ Ma Phong lên đỡ nhưng sức mạnh không được như lúc trước, bị quanh trụ
chấn rớt nhanh xuống một đỉnh núi.
Quang trụ lại ép xuống, hắn cẩm cả hai đầu của Ma Phong, đỡ đà ấn của quang
trụ, áp lực khủng khiếp khiến Ma Phong dần cong vòng, song cước hắn lún xuống,
nửa người bị lún vào đá núi.
Cổ võ thánh lại nhấc cả hai tay, quang trụ lùi xa rồi lại lao tới thần tốc.
“Ầm.”
Đá núi văng tung tóe, cát bụi mịt mù, Độc Cô Bại Thiên nằm thẳng cẳng trên
đỉnh núi bị cắt cụt, lúc hắn run run rẩy rẩy đứng dậy, quang trụ lại bổ tới,
hắn buộc phải ngạnh tiếp. Sườn núi nghiêng đi, hắn bị một đống loạn thạch đè
lên mình, lúc bò ra, quang trụ lại bổ tới.
Liên tục bị lay động, cả ngọn núi triệt để sụp đổ, biến mất hoàn toàn. Cổ võ
thánh tung ra kích thứ tám, trên mặt đất xuất hiện một vực sâu thăm thẳm, Độc
Cô Bại Thiên nằm dưới đáy, cơ hồ không còn chút khí lực, hắn đã thụ nội thương
nghiêm trọng.
Cổ võ thánh chuẩn bị tung ra kích thứ chín, đột nhiên một tiếng quát vang lên
bên tai: “Thiên Ma ở đây!”
Thân thể Cổ võ thánh rung động, quay mặt lại quan sát, chỉ thấy một đạo hư ảnh
xuất hiện trước mặt, liền biết rằng có người thi triển Vạn lí ánh tượng nói
chuyện với mình.
“Hắc hắc…”
“Ngươi là Thiên Ma mất tích đã lâu?”
“Không sai.”
“Không ngờ ngươi vẫn còn sống, ta biết ngươi và Bất tử chi ma có quan hệ phức
tạp, lẽ nào ngươi muốn giữ cho hắn bất tử? Sợ là ở cách vạn dặm, ngươi không
làm được đâu, hắc hắc.”
Thiên Ma cười lạnh lùng: “Bớt mơ mộng giữa ban ngày đi, hôm nay ngươi chết
chắc rồi, ta đến chỉ để nói một câu với sư phụ mà thôi. Sư phụ, Ma Phong có
thể hấp thu sinh mệnh linh lực của người khác, Trường Sinh cốc không phải cần
rất nhiều năng lượng sinh mệnh sao, lão già tu luyện hơn vạn năm này chính là
một món cống hiến cực tốt.”
Nói xong, hình bóng Thiên Ma biến mất.
Cổ võ thánh đại nộ, quay người lại bổ một chưởng độc địa vào Độc Cô Bại Thiên
nằm dưới vực, năng lượng ào ạt như nộ hải cuồng đào ép xuống.
Nhưng đúng lúc đó, một đạo ma ảnh từ trong nội thể hắn xuất hiện, đón lấy Ma
Phong trong tay hắn rồi lao vút lên trời, chưởng lực hùng hậu liền bị hấp thu.
Cổ võ thánh ngớ người, một ma ảnh cầm Ma Phong xuất hiện trước mắt, lạnh lùng
nhìn ông ta khiến ông ta ớn lạnh toàn thân.
Vong Tình ma quân ở ngoài vạn dặm mắng: “Ngu xuẩn, nếu chỉ cần thế mà giết
được hắn thì ta động thủ từ lâu rồi, ta đã biết ma hồn trong nội thể có thể
ngưng tụ bất cứ lúc nào.”
Một tiếng rít vang lên trong dãy núi, từ ma ảnh tỏa ra một cỗ bá khí chấn
thiên tuyệt địa, Ma Phong quét ngang, xuyên qua chưởng lực hùng mạnh của Cổ võ
thánh, đập thẳng vào thân mình ông ta. Cổ võ thánh rú lên thê thảm, bị chấn
bay hơn chục dặm.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!