Bất Tử Bất Diệt - Chương 213: Thánh giả xuất.
Ngọc Hư phủ truyền thừa ngàn năm, địa vị trong võ lâm khác nào thần thánh, là
lãnh tụ tinh thần của võ giả Thanh Phong đế quốc, không ai không tôn trọng.
Xưa nay chưa có ai đến quấy rối chứ đừng nói khiêu chiến, trong phủ tàng long
ngọa hổ, tuyệt đỉnh cao thủ đời nào cũng có, có điều họ đều ẩn tư, không hiển
lộ thân thủ chốn phàm trần. Dù vậy người đời đều biết Ngọc Hư phủ cao thủ
nhiều như mây.
Độc Cô Bại Thiên lần này xông lên thánh địa, thét lớn bên ngoài núi muốn lãnh
giáo tuyệt học. Tiếng thét như sấm động khiến Ngọc Hư phủ đại loạn, ai nấy nắm
chắc binh khí, lời đồn về Bất tử ma đế đã lan đến đây, họ không coi hắn là đế
cảnh cao thủ mà coi như thánh cấp cao thủ.
Hai trung niên nam tử dẫn mấy chục đệ tử trẻ tuổi đứng trên núi quan sát, một
thân ảnh cao lớn rảo bước như sao băng vút tới, bá khí hiển hiện.
Hắn vừa đi vừa cười: “Ngọc Hư phủ đãi khách như vậy hả, lại không ai ra tiếp
mỗ, hừ hừ…”
Một đệ tử trẻ tuổi thấy hắn không coi bản phủ vào đâu liền quát lớn: “Bất tử
ma đế ngươi đừng cuồng vọng, thánh địa quyết không cho phép ngươi khinh nhờn,
hôm nay…hôm nay…” Đột nhiên y nhớ ra sư trưởng dặn rằng không được đắc tội với
Độc Cô Bại Thiên, đừng chạm đến hắn thì cố gắng không chamh, tốt nhất là không
xảy ra xung đột. Thành thử y không biết nên nói gì.
Hắn cười ha hả: “Ha ha, hôm nay thì sao? Vì sao không tiếp, hắc hắc, Độc Cô
Bại Thiên ta nếu sợ đã không đến, các ngươi muốn thế nào cứ tự nhiên, ta quyết
không đào tẩu.”
Trong lúc nói, hắn còn cách đỉnh núi không đầy trăm trượng, đột nhiên gia tốc,
thân hình như điện quang đến trước mặt chúng nhân. Tốc độ này dấy lên kình
phong mãnh liệt, y phục bay phần phật, gầm trăm người Ngọc Hư phủ đối điện Bất
tử ma đế, đều như đứng trước đại địch, kiếm bạt cung giương.
Đỉnh núi Ngọc Hư phủ hết ssc bình thản, tầng tầng viện tử nằm trên diện tích
cực rộng, quảng trường phía trước cũng rất thoáng.
Hai trung niên trên quảng trường, một người mặt mũi nhẵn nhụi như nho sinh,
cười còn lại râu quai nón hết sức hào sảng, cả hai như lòng giếng lặng, bình
tĩnh quan sát.
Từ lúc ở dưới núi Độc Cô Bại Thiên đã phát hiện cả hai khí vũ bất phàm, lên
đến đỉnh núi liền cảm giác được ngay họ tu vi cao thâm, tuyệt đối đã đạt đế
cảnh, tuy vẻ ngoài họ mới trung niên nhưng tuổi tác thật sự phải tám, chín
chục. Hắn thầm kinh hãi, ngũ đại thánh địa quả nhiên tàng long ngọa hổ, trước
đây, phụ thân hắn và Huyết Đế Tư Đồ Kinh Lôi đại chiến với hai đế cảnh cao thủ
tại Vụ Ẩn phong, giờ Ngọc Hư phủ cũng xuất hiện hai người, thánh địa thật sự
không mang hư danh.
“Hắc hắc, không ngờ có tới hai đế cảnh cao thủ, lúc ta mới ra giang hồ nghe
nói rằng khắp gia không có nổi hai mươi vương cấp cao thủ, đế cảnh cao thủ
càng hiếm hơn, không ngờ chỉ nửa năm đế cảnh cao thủ liên tục hiện thế, quả
khiến người ta cảm than thế gian không thiếu cao thủ.”
Trung niên mặt nhẵn nhụi nói: “Thế gian cao thủ vô số, tuyệt thế cao thủ chân
chính đều không muốn dính đến trần thế, ‘trong núi có hổ báo, đồng hoang hiện
kì lân’, nhưng khi giang hồ động loạn thì không ai muốn ngồi yên. Mỗi lần võ
lâm chao đảo thì lại có thánh cấp cao thủ hiện thế để bình định, dù những kẻ
đại hung đại ác công lực cao tuyệt cũng chỉ gây họa được nhất thời chứ không
thể lâu dài.”
“Ha ha, ngươi đang dạy ta? Hắc hắc, cái gì là chính? Cái gì là tà? Cái gì là
thiện? Cái gì là ác?”
Đế cảnh cao thủ nói: “Thiện ác tại nhân tâm.”
Hắn nổi giận: “Đánh rắm, ta hỏi các ngươi lúc ta mới vào giang hồ bị thiên hạ
truy sát thì đã từng gây việc ác gì chưa? Từng giết nhầm ai chưa? Sau đó ta
giết cả ngàn nhưng vì sao? Đều do các ngươi bức bách, ta chỉ vì muốn sống sót,
vì sinh tồn mà thôi. Các ngươi bức ta bước lên tuyệt lộ.”
Trung niên râu quai nón nói: “Tu vi hiện của người thì trên đời còn ai bức
bách được? Vì sao không chịu dừng tay, khiến cả thiên hạ hoảng sợ.”
Hắn cười lạnh: “Hắc hắc, ta thật phải đỏ mặt thay cho ngươi, lúc họ truy sát
ta sao không thấy ai dừng tay? Ta hiện tại chỉ giết kẻ nên giết, võ lâm đục
như thế thì cứ theo tiêu chuẩn của mình mà đánh giá thiện ác.”
Trung niên nói: “Hôm nay ngươi đến Ngọc Hư phủ với ý đồ gì?”
Hắn nhìn ngọn núi vân vụ phiêu diêu ngoài xa: “Lần này ta không buồn tìm những
kẻ truy sát ta lúc xưa, một lũ hồ đồ, xuẩn ngốc. Giờ ta không có ý gì ngoài
khiêu chiến cao thủ chân chính của Ngọc Hư phủ, ân ân oán oán quá khứ coi như
cho qua.”
Đế cảnh cao thủ như nho sinh nói: “Bản phủ giờ không có ai là đối thủ của
ngươi, không ai xứng cho ngươi khiêu chiếu.”
Hắn nhìn dãy núi xa: “Thánh địa ngàn năm sao lại không có cao thủ, ta cảm ứng
được khí tức thánh giả chắc mấy lão ôn dịch đó cũng cảm ứng được ta.”
Chúng nhân cả kinh, họ chưa từng biết rằng Ngọc Hư phủ có thánh cấp cao thủ.
Đế cảnh cao thủ như nho sinh nói: “Ngươi…ngươi nói gì? Ngọc Hư phủ có thánh
cấp cao thủ? Sao có thể?”
Hắn lớn tiếng quát vào núi: “Độc Cô Bại Thiên đến thỉnh giáo Ngọc Hư phủ, mời
thánh cấp cao thủ ẩn trong núi sâu ra ứng chiến…” Thanh âm như tiếng sấm vọng
trong núi.
Tiếng vọng tan đi mà trong núi vẫn không động tĩnh, Ngọc Hư phủ chúng nhân
nhìn nhau, không hiểu lời hắn là thật hay giả.
“Ta nói lại, Độc Cô Bại Thiên đến khiêu chiến, thánh cấp cao thủ trong núi
không ra, ta sẽ san phẳng Ngọc Hư phủ.”
Chúng nhân đề nổi giận, nhiều cao thủ thanh niên định xông lên, nhưng hai đế
cảnh cao thủ khoát tay yêu cầu họ dừng lại.
Hắn lạnh giọng: “Các ngươi lên mặt thì ta không khách khí nữa.” Hắn quay lại
đối diện Ngọc Hư phủ chúng nhân: “Hôm nay ta chỉ đến vì võ, nhưng thánh cấp
cao thủ của các ngươi không ra gặp, ta đành động thủ bức họ ra, thử xem khi
thánh địa ngàn năm bị nhổ tung thì họ có chịu ra không.”
Hai đế cảnh cao thủ cùng biến sắc, người râu quai nón nói: “Độc Cô Bại Thiên
ngươi quá cuồng vọng, tưởng là thánh địa không có ai sao mà đến quấy nhiều,
mời các vị trưởng lão liên thủ tru ma.”
Từng trong tầng tầng viện lạc bước ra năm lão nhân, ai nấy râu tóc bạc phơ,
gương mặt già nua đến độ không nhận ra tuổi tác.
Độc Cô Bại Thiên nhận ra họ đều là tiền bối cao thủ của Ngọc Hư phủ, có thể
cùng thời với thập đại thái thượng trưởng lão Thiên Ma cốc, dấu vết tuế nguyệt
lưu lại rất rõ, ai nấy đều già nua như thể không chống nổi gió thổi.
Hắn nhớ lại một phần kí ức kiếp trước, tiềm lực bung ra, nhưng tu vi lúc cao
lúc thấp, không dám coi thương mấy lão nhân này liên thủ.
Ngọc Hư phủ chúng nhân thấy năm lão nhân xuất hiện liền tỏ vẻ cung kính, đồng
thời an lòng hắn. Dù gì họ đều ngoài trăm tuổi, tu vi đạt đến đăng phong tạo
cực, là cường giả trong các đế giả, năm người liên thủ thì công lực đạt tới
mấy trăm năm, Bất tử ma đế tuy ma công chấn thế, nhưng tu vi chưa thể thâm hậu
như họ.
Hắn quát: “Ngọc Hư phủ tàng long ngọa hổ, nhưng đáng tiếc những người này dù
đạt đến đỉnh đế cảnh vẫn không thể đột phá sinh tử hạn chế, bước vào thánh cấp
lĩnh vực.”
Năm lão nhân quan sát hắn thật kĩ: “Còn trẻ mà quả nhiên xuất sắc, hôm nay
chúng ta phải liên thủ, uy danh mấy ngàn năm của Ngọc Hư phủ không thể bị bôi
vấy.”
Năm người dàn hàng, nhất tề bước tới, đặt chân xuống là Ngọc Hư phủ rung rinh,
áp lực từ năm lão nhân già nua toát ra.
Cùng lúc, đại lực hùng hồn từ núi sâu phát ra, chúng nhân Ngọc Hư phủ đều cảm
thấy bất an, uy thế cỡ này không phải cao thủ phàm trần chống nổi.
Độc Cô Bại Thiên hướng vào trong núi lớn tiếng: “Sau cùng ngươi cũng không
nhịn được hả, nếu còn không ra ta sẽ thực hiện những gì đã nói, san bằng tất
cả.”
Một bóng người từ núi sâu vút lên, nhanh chóng bay về, chúng nhân trên núi cả
kinh thất sắc, không ngờ lời Độc Cô Bại Thiên là thật, quả thật trong núi có
ẩn tàng thánh cấp cao thủ, mỗi người kích động vô cùng. Họ đều tỏ vẻ sùng kính
nhìn bóng người đang tới…
“Ha ha, tiểu hữu có vẻ nói năng không lành lắm nhỉ.” Nhân ảnh lướt tới, từ
trên không đáp xuống.
Độc Cô Bại Thiên chưa kịp lên tiếng, năm lão đế cảnh cao thủ phía sau cùng hô
lên kinh hãi.
“Là huynh…”
“Sư huynh…. Không phải đã chết rồi ư?”
“Có thật là sư huynh không?”
…
Chúng nhân cùng lộ vẻ chấn kinh, lời năm lão nhân quá ư khó tin.
Người mới đến hạc phát đồng nhan, sắc mặt bình tĩnh, nhìn năm người cười đáp:
“Là huynh đấy.”
Năm lão nhân cùng bước lên: “Thật ra là việc gì? Đích thân đệ thấy huynh hạ
táng mà.”
Chúng nhân đã biết thân phận lão nhân, là tuyệt đỉnh cao thủ Chiến Đế uy chấn
thiên hạ hơn trăm năm trước, Chiến Đế chưa từng thất bại, từng một mình đấu
với mấy đế cảnh cao thủ ma giáo khiến ma giáo chúng nhân không chống nổi, là
ác mộng của ma giáo.
Trừ năm lão đế cảnh cao thủ và Độc Cô Bại Thiên, tất cả cùng quỳ xuống.
“Tham kiến tổ sư.”
“Tham kiến lão tổ tông.”
…
“Đứng dậy đi.” Thánh cấp cao thủ nói.
“Sư huynh, thật ra là sao?”
“Trận chiến với ma giáo năm đó, vẻ ngoài huynh không sao nhưng kì thật nội
thương thập phần nghiêm trọng, tĩnh dưỡng nhiều năm trong núi mà không khởi
sắc, rồi sa vào tẩu hỏa nhập ma. Huynh cũng tưởng sẽ chết như thế, không ngờ
khi bị đồ đệ tưởng là đã chết, đem chôn xuống đất thì lại sa vào cảnh giới kì
diệu sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, đi giữa bờ sinh tử nhiều ngày hóa ra
lại xuất hiện sinh cơ. Huynh biết tất cả nguyên do vì đã trút được gánh nặng
trong lòng, nhín thấu tất cả trong lúc sinh tử, vừa hay hợp với công pháp của
Ngọc Hư phái, vô dục vô cầu, công đạt chí cảnh…”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!