Bất Tử Bất Diệt - Chương 211: Tuần thiên sứ giả vong.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Bất Tử Bất Diệt
- Chương 211: Tuần thiên sứ giả vong.
Trên tầng không Nam Cung thế gia, ma diễm ngùn ngụt, trong vòng mười dặm dày
đặc mây đen, thiên địa tối sầm. Độc Cô Bại Thiên và bốn tuần thiên sứ giả thi
triển tuyệt kĩ, không trung rực quang mang, cương khí tung hoành. Đại chiến
một chặp, mấy người lại nhìn nhau, quang hoa trên không tan biến.
Giữa tầng không tối tăm, thân thể cao lớn như thần ma đứng sừng sững, phát ra
khí thế chấn nhiếp, huyết hồng chi quang che phủ tứ phía, ma ảnh hung ác cũng
vươn cao.
Ánh mắt lạnh lùng, thần thái cuồng ngạo đó coi thường hết thảy pháp tắc thế
gian.
Bốn tuần thiên sứ giả vây bốn góc, bốn thanh kiếm nhắm vào hắn.
Hắn lạnh lùng: “Trời đời không ai giết được ta, hôm nay các ngươi có đến chứ
đừng mong về.”
Tay trái hắn khẽ vuốt Ma Phong bên tay phải: “Ban nãy vừa uống thánh huyết,
mùi vị thế nào? Hắc hắc, còn bốn tên cho ngươi uống thỏa thích.” Hắn nhìn bốn
Võ thánh nét mặt đờ đẫn: “Ta vừa nhớ ra một chút Loạn Thiên quyết, không hiểu
uy lực thế nào, ma quyết vạn năm trước tái hiện nhân gian, các ngươi chết dưới
ma công này cũng không có gì phải nuối tiếc.”
Trường kiếm của bốn Võ thánh sáng lên, kiếm mang như muốn xé tan hư không, bốn
đạo phong mang vụt tới.
Thân thể Độc Cô Bại Thiên hơi lắc, lưu lại tàn ảnh ở chỗ cũ, rồi mười mấy hình
ảnh xuất hiện ngoài vòng vây, mỗi người đều giống hệt hắn, tay cầm Ma Phong,
vây kín bốn Võ thánh.
Mười mấy ngọn Ma Phong cùng múa tít, phong mang màu máu ràn rạt tầng không.
Tình Ma cách đó mấy dặm cả kinh thất sắc, lẩm bẩm: “Đó là Loạn Thiên quyết
thần bí nhất? Là hư ảnh hay là thật…” Bà ta không dám nghĩ tiếp, tự vấn rằng
cả đời mình cũn không đạt được cảnh giới ấy.
Bốn Võ thánh loạn lên, đối kháng với mấy chục người, nhưng khi đánh trúng thì
phát hiện chỉ là hư ảnh, còn Độc Cô Bại Thiên chân chính thì họ không chạm nổi
vào vạt áo.
Tình Ma ở ngoài xa thở phào, Loạn Thiên quyết không huyền dị như bà ta tưởng
tượng, nhưng lúc đó kinh biến phát sinh, hai Độc Cô Bại Thiên đồng thời đâm Ma
Phong vào ngực Võ thánh, cả hai thân thể nổ tung trên không.
Tình Ma há mốc miệng kinh ngạc: “Ảo giác, nhất định là ảo giác.” Bà ta không
thể tin nổi sự thật, bởi đã vượt khỏi lí lẽ của võ học, không thể tưởng tượng
nổi.
Sau cùng mọi thân ảnh hợp nhấn, trên không vẫn là Độc Cô Bại Thiên cầm Ma
Phong thở dài: “Loạn Thiên quyết quả thật kì quỷ mạc trắc, phát huy chữ ảo đến
cảnh giới cực chí, hắc hắc, kết hợp với Thần Hư bộ quả nhiên không thể phân
biệt được chân giả, uy lực vô cùng.”
Tình Ma nghe rõ ràng, lại thở phào, bà ta đã nghe đến Thần Hư bộ trong Kinh
Thiên quyết là thiên hạ đệ nhất bộ pháp, nhanh như điện, quỷ thần khó cản, hôm
nay được tận mắt thấy là lời đồn không ngoa. Bộ pháp này kết hợp với Ảo pháp
trong Loạn Thiên quyết cơ hồ đạt tới hiệu quả phân thân, nếu người công lực
thông thiên luyện cả hai tới cảnh giới cực chí, quả thật sữ hóa thân ra ngàn
vạn.
Còn cả hai Võ thánh bị hắn “khuyên rời đi” cũng ngầm quan chiến từ cách đó mấy
dặm, nhìn rõ các loại thần thông của hắn, trong lòng liên tục chấn động, thanh
niên như thần như ma đó để lại ấn tượng không phai.
Chỉ trong nháy mắt, hai tuần thiên sứ giả đã mất mạng, hai người còn lại cùng
lao vào hắn.
Hắn gầm lên: “Để các ngươi được kiến thức Loạn Thiên quyết thuần túy, giết!”
Hắn vung Ma Phong chém xuống, hơn trăm đạo quang kiếm từ Ma Phong phát ra,
quang mang chiếu sáng thinh không tối tăm, mấy trăm đạo kiếm cương như huyết
sắc ma long, nháy mắt đã trùm kín hai Võ thánh, khi tất cả lặng tắt, bóng dáng
cả hai đã mất tích, chỉ còn lại mùi máu tanh nồng.
Hắn thở dài: “Kẻ không có linh hồn, công lực có cao nữa cũng không chống nổi
một đòn, mấy ngàn năm nay ai cũng tiến bộ chỉ có các ngươi không tiến mà
thoái…”
Hai Võ thánh ở ngoài xa nhìn rõ mọi việc, suýt nữa hét lên, rồi nhìn nhau,
nhanh chóng lướt đi mất.
Tình Ma đặt tay lên ngực, khẽ thở dài: “Khi y triệt để dung hợp, quán thông
mọi quyết thì không thể tưởng tượng được…”
Cùng lúc, Tình Ma cảm giác thấy hai làn lãnh điện quét tới, cả kinh thầm nghĩ:
“Hiện tại khẳng định y không nhớ ra ta, mau rút đi thì hơn.” Bà ta đi nhanh
như thiểm điện.
Độc Cô Bại Thiên đứng trên không một lúc rồi rớt xuống
Lúc đó Thiên Ma cốc tối om, trên không vang lên tiếng cười: “Ha ha, một vạn
năm rồi, một vạn năm rồi. Thiên Ma ta đã lâu không động thủ, đúng là thống
khoái, ha ha…”
Trên tầng không Thiên Ma cốc tối om, liên tục lóe quang hoa, chỉ thấy một ma
ảnh đại chiến với chín người, cả chín chao đảo như con thuyền trong sóng dữ,
căn bản không chống nổi xung kích.
Thiên Ma một đấu với chín vẫn dồn cho đối phương không thể trả đòn, ma diễm
lan tràn khắp nơi, quả thật y đang tung hoành.
“Mấy tên hoạt tử nhân các ngươi quá kém, không đáng là đối thủ của ta, để ta
lấy các ngươi ra thí nghiệm môn công pháp mới.” Thiên Ma nhìn về phía Thanh
Phong đế quốc: “Sư phụ, đồ nhi không có dũng khí như ngươi, chín kiếp nghịch
thiên giữa thiên kiếp vạn hiểm, nhưng con tự sáng tạo ra một pho ma công Thiên
Ma quyết, bản chất khác hẳn, không còn tí bóng dáng nào của Ma Thiên quyết,
con đã đạt đến cảnh giới ma do tâm sinh, công do ma thành như người nói, tự có
công pháp riêng, hôm nay pho công pháp ấy sẽ hiện thế.”
Thiên Ma quát to: “Thiên Ma quyết!”
Thân thể y như thiểm điện bay lên trên đầu chín người tung ra một quyền, ma
khiếu vang vang, vô số hư ảnh hung ma từ Thiên Ma bổ vào chín người, cương khí
dấy ên, thoáng sau cả chín đều bị đánh bay đi…
Trên Đông Hải, sóng biếc ngút trời, sư phụ Huyên Huyên vung song quyền, cương
phong mãnh liệt khuấy loạn mây trắng trên trời, quả thực xứng danh phong vân
thất sắc, bảy tuần thiên sứ giả thì tới bảy bị đánh bay xuống biển. Ông ta vừa
xuất quyền vừa nói với Huyên Huyên trên hải đảo: “Đồ đệ không ngoan, nhìn thấy
chưa, sư phụ một đánh chín, toàn là Võ thánh cơ đấy, nhìn này, bảy tên đã bị
ta đưa đi gặp ông bà ông vải rồi, chỉ còn lại hai tên đang sợ són tiểu, hắc
hắc, biết sư phụ lợi hại chưa.”
“Hừ, lão đầu tử chỉ thích khoe khoang, ban nãy con thấy một tên khoét thủng áo
người, còn mặt mũi vênh vang sao?”
“Tiểu hài tử biết cái gì, đó là dùng cái giá rẻ nhất mua được hàng tốt nhất,
con không thấy hắn bị ta đánh bay ư? Hắc hắc, nên biết sư phụ con là Võ thánh
mạnh nhất thiên địa, nếu ta không nguyện ý, không ai đả thương được.”
“Biết ngay là khoe khoang, lần trước bị Thiên Ma đó đánh văng xuống biển ướt
nhẹp, con nhìn rõ, hiện tại vẫn khoe khoang được hả, hừ…”
Lão nhân vừa giao thủ với hai tuần thiên sứ giả vừa nói: “Tiểu hài tử biết cái
gì, là ta nể y, ta có giao tình với sư phụ y, nên phải lưu tình, nếu động thủ
thật, mười y cũng không chống nổi ta.”
“Đại vương khoác lác có khác, rõ ràng bị người ta đánh xuống biển mà còn giảo
biện.”
“Tiểu nha đầu, ta là sư phụ con, sao con lại bênh người ngoài?”
“Ai nảo sư phụ không mau chưa lành cho con mà cứ suốt ngày khoác lác.”
“Tiểu nha đầu không hiểu khổ tâm của vi sư, lẽ nào vi sư không muốn con trở
thành Võ thánh mạnh nhất như mình? Ta muốn triệt để tụ lại kinh mạch cho con,
kích phát mỗi phần tiềm năng của con, khiến con bước vào cường giả đứng đầu.”
“Thật ư? Đạt đến cảnh giới nào?”
“Thế nào thì cũng phải sánh được với tiểu tử Thiên Ma đó, sư phụ ngang với sư
phụ y, đương nhiên con thể kém hơn y.”
“Lại nói khoác, cả Thiên Ma còn đánh không lại, nói gì đến sư phụ người ta,
hừ.”
“Nói vớ vẩn, sư phụ con là Võ thánh tối vĩ đại tối vĩ đại trong trời đất, ai
sánh được? Con có biết Ngạo Thiên quyết con học là từ đâu chăng? Đó là công
pháp của sư phụ Thiên Ma, nhưng ta cho con làm công pháp nhập môn tu luyện, có
khác nào sách vỡ lòng của trẻ con. “
“Xú lão đầu sao lại luôn coi con là trẻ nít, hừ.”
“Với sư phụ chả lẽ con phải trẻ nít? Đợi khi con luyện xong Ngạo Thiên quyết,
sư phụ sẽ dạy con cái thế công pháp.”
“Sao sư phụ không dạy con sớm hơn?”
“Công pháp của sư phụ quá cao thâm, chưa có cơ sở quyết không thể tu luyện,
nên từ lâu rồi sư phụ dã chuẩn bị sách vỡ lòng cho đồ đệ tương lai.”
“Sư phụ nói Ngạo Thiên quyết là công pháp của sư phụ Thiên Ma, sao lại thành
của người?”
“Đương nhiên là lấy từ chỗ y.”
“Người ta chịu cho không sư phụ công pháp?”
“Y không cho, sư phụ không muốn lấy về ư?”
“A, sư phụ, người ăn cắp Ngạo Thiên quyết, người là kẻ trộm.”
Lão nhân hổ thẹn, đấm mạnh song quyền, hai quang cầu như thái dương phát ra,
đánh hai Võ thánh lún xuống đáy biển, rồi giận dữ: “Tiểu nha đầu, ta là sư phụ
con, không tôn trọng hả?”
Huyên Huyên cười hì hì: “Nhưng…sư phụ lấy đồ của người ta, đích xác là kẻ
trộm.”
“Đúng là bị tiểu nha đầu chọc cho tức chết mà.”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!