Bất Tử Bất Diệt - Chương 208: Diệt thánh.
Nhất kiếm chi uy, thiên địa thất sắc.
Độc Cô Bại Thiên giơ cao đoạn kiếm, lôi điện trên trời giáng thẳng xuống, rồi
đoạn kiếm chém ra, quang quang nối thông thiên địa quét vào một tảng đá nằm
cách trăm trượng.
Kinh lôi trận trận, điện quang lấp lánh, tảng đá nát vụn, tia sét khoét một
vết dài trăm trượng, rộng mấy thường trên mặt đất.
“A, Độc Cô tiểu nhi…” Tiếng kêu thê thảm vang lên, một bóng người từ tảng đá
vút lên, là một hắc bào lão nhân, vai trái dính máu, từ trên không hung hãn
nhìn hắn.
Nam Cung Vô Địch, cùng hai đế cảnh cao thủ Ngọc Hư phủ và Ảo Thiên hiên chấn
kinh, đòn kinh thiên động địa vừa rồi mà nhắm vào họ thì e rằng xương thịt đều
tan từ lâu.
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Sát Thần ngươi lần trước may mắn trốn thoát,
không ngờ không hối cải, còn dám mò đến đây, đừng tưởng ta không biết ngươi
tới, chẳng qua lúc đầu không thèm để ý, ai ngờ ngươi dám nổi sát tâm với ta.
Ta không nhịn được nữa, ngươi muốn lấy mạng ta thì đừng trách.”
Sát Thần không dám tin, lần trước y bị Ma Phong đả thương, lần này lén đến
đây, định nhân lúc hắn không rút Ma Phong ra mà tiêu diệt. Không ngờ hắn lại
chỉ cần một thanh kiếm gãy cùng đả thương được y, quả thật khó tin.
“Thằng nhóc ngươi không ngờ lại biết Khiếu Thiên quyết, thậm chí tới cảnh giới
này, đúng là ta đã coi thường ngươi. Bất quá ngươi sẽ phải trả giá, hôm nay ta
không chẻ ngươi ra làm tám quyết không dừng tay.”
Hai mắt Độc Cô Bại Thiên đỏ ngầu: “Ha ha, dựa vào đâu ngươi dồn ta vào tử địa
được? Lão ôn dịch ngươi già rồi, hôm nay ta sẽ sáng tạo thần thoại mới, diệt
thánh!”
Sát Thần giận run người, chỉ vào hắn: “Ngươi… tiểu bối vô tri, đừng cuồng
vọng, nhất định phải giết ngươi hôm nay. “
Hắn cười lạnh: “Được, hôm nay chúng ta chỉ có một người sống sót.” Đoạn quay
lại lạnh lùng nói với hai đế cảnh cao thủ thánh địa: “Các ngươi còn định thay
trời hành đạo? Người ta nên biết lượng sức, hiện tại các ngươi không đáng là
đối thủ của ta, nên ta tha cho các ngươi, ngày khác nhất định sẽ lên bái phỏng
Ngọc Hư phủ và Ảo Thiên hiên, nếu mấy lão bất tử trên núi còn thì mong các
ngươi chuyển cáo rằng Độc Cô Bại Thiên ta muốn lãnh giáo.”
Đoạn hắn cười lạnh với Nam Cung Vô Địch: “Nam Cung lão nhi, hắc hắc, sống thêm
lúc nữa đi, nhìn thế gian cho rõ, bằng không sẽ hết cơ hội, hôm nay Nam Cung
thế gia sẽ trừ danh khỏi võ lâm.”
Hai đế cảnh cao thủ thánh địa mặt thoạt xanh thoạt trắng, sau cùng nghiến răng
lao đi, đương nhiên không rời khỏi, chỉ tránh thật xa. Lời Độc Cô Bại Thiên
tuy hết sức lăng nhục, khiến họ hổ thẹn cực độ nhưng thánh cấp đại chiến có
sức hấp dẫn quá lớn, họ muốn để lỡ.
Nam Cung Vô Địch sững người, loạng choạng lui đi, lão có cảm giác anh hùng mạt
lộ, trong lòng vô cùng mất mát.
Sát Thần lạnh lùng quan sát, y xuất thân sát thủ, hơn hẳn người thường ở chỗ
lãnh tĩnh, lãnh khốc.
“Nhãi ranh ngươi xong chưa?”
“Lão ôn dịch, chịu chết đi.”
Độc Cô Bại Thiên chỉ kiếm lên Sát Thần trên không, hôm nay tu vi của hắn đang
ở cảnh giới kì diệu, không phải xá thân thành ma, tựa hồ công lực gấp mấy lần,
nhưng không ổn định, có xu thế tiến vào thánh cấp cảnh giới, tựa hồ lại không
phải cảnh giới đó. Hắn không hiểu nổi.
Nam Cung Tiên Nhi cùng Nam Cung Anh Hùng nhìn Sát Thần trên không, chấn động
không ngớt, muốn đứng trên cần tu vi thâm hậu đến mức nào? Cả hai cùng lén
nhìn Tình Ma.
Tình Ma tựa hồ biết họ nghĩ gì, cười nhẹ: “Trò vặt, thánh cấp cao thủ không
thể ngự không phi hành thì chỉ là phế nhân, không xứng là thánh giả.”
Nam Cung Tiên Nhi hỏi: “Sư phụ, thánh cấp cao thủ này sao lại nếm đòn của hắn,
hắn sao lại đột nhiên lợi hại như vậy, liệu ông ta có diệt nổi hắn không?”
Tình Ma thở dài: “Khó lắm.”
Nam Cung Tiên Nhi không hiểu: “Vì sao thánh cấp cao thủ lại không diệt được đế
cảnh cao thủ…” Đột nhiên thị nhớ ra thực lực kinh nhân hắn vừa thể hiện,
nhát kiếm đó quyết không phải đế cảnh cao thủ thực hiện được.
Tình Ma đáp: “Hiện tại hắn không còn là đế cảnh cao thủ.”
Nam Cung Tiên Nhi cả kinh: “Cái gì, lẽ nào hắn thành thánh? Không… không thể
nào.”
Tình Ma nói: “Hắn cũng không phải thánh cấp cao thủ, mà đang ở trong trạng
thái kì diệu, công lực không ổn định, đó cũng là đoạn đường phải qua nếu thành
thánh, nếu qua được, hắn sẽ triệt để thành thánh, còn không sẽ tẩu hỏa nhập
ma, sa vào cảnh vạn kiếp bất phục, thật ra hắn đang là á thánh.”
“Á thánh…” Nam Cung Tiên Nhi thất thần.
Lúc đó Độc Cô Bại Thiên và Sát Thần đã đại chiến, Sát Thần vừa trúng đòn nên
kị húy vô cùng, không dám ci nhẹ đối thủ, cầm trường kiếm lao tới, phong mang
gần mười trượng vút tới.
Phong mang lướt qua, rít lên lảnh lói, uy thế quỷ khóc thần gào.
Độc Cô Bại Thiên lấy kiếm dẫn điện, thiên lôi trực tiếp giáng xuống, tia sét
tỏa chói mắt người khác.
Thiên địa chi lực quả thật hùng hậu, nhưng va chạm một đòn toàn lực của thánh
cấp cao thủ rồi liền tan biến vô hình, tia sét tắt ngóm.
Hai đế cảnh cao thủ thánh địa biến sắc, đối quyết giữa thánh cấp cao thủ vượt
khỏi tưởng tượng của họ, đạo lôi điện mãnh liệt đó mà giáng xuống chỗ họ, e
rằng cả hai tan nát.
Sát Thần cười lạnh: “Nhóc con cũng muốn đùa với chớp ư? Ta đứng ngoài quan sát
đã lâu, nếu ngươi chỉ có thể thì nên rửa cổ cho sạch.”
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Lão ôn dịch đừng khoác lác, Khiếu Thiên quyết
chân chính chỉ có thế thì được liệt vào cửu đại thần quyết ư? Hôm nay ngươi sẽ
được thấy.”
Sát Thần im lặng, cây kiếm chém liền mấy nhát, năm dạo phong mang tung hoành
đan nhau, trùm lên Độc Cô Bại Thiên như tấm lưới.
Năm nhát kiếm này bức hắn vào hiểm cảnh, trong khoảnh khắc đó lòng hắn dấy lên
sát ý mạnh mẽ, chân nhẹ bẫng, giẫm xuống liền lao lên không. Lần này hắn không
xá thân thành ma, hoàn toàn dựa vào công lực bản thân mà bay lên.
Mấy người đang quan chiến, trừ Tình Ma, đều kinh hãi ngơ ngẩn, nhìn hắn với vẻ
khó tin, thanh niên lãnh khốc như ma thần đó hiện thời tóc dựng đứng, huyết
quang lóe lên trong mắt, vung đoạn kiếm chém ra một đạo kiếm cương, quang mang
chiếu sang cả thinh không hôn ám.
Quanh mình hắn quang mang đại thịnh, sát khí lẫm liệt lao vào địch thủ, năm
đạo phong mang của Sát Thần hoàn toàn bị hóa giải, hắn chỉ đoạn kiếm tới, lạnh
lùng nói: “Sát Thần, hôm nay ta không chỉ diệt hình thể ngươi mà còn hồn
phách, diệt linh thức, khiến ngươi không được siêu sinh.”
Sát Thần run lên, cảm giác thân mình lạnh buốt, không hiểu sao đối diện với
đối thủ còn trẻ mà trong lòng hoảng sợ cực độ, tựa hồ có khí thế vô hình đè
nén, khiến y mất đi lòng tin. Nhưng đã nói ra lời nên y không thể đào tẩu,
bằng không thánh cấp cao thủ như y vĩnh viễn đừng mong ngẩng đầu được.
Độc Cô Bại Thiên nắm đoạn kiếm, cước đạp hư không, chém mạnh xuống, thân thể
Sát Thần như điện quang lách ngang không trung rồi lại xuất kiếm công kích.
Sát Thần giờ không coi hắn là đế cảnh cao thủ, mà coi hắn như thánh cấp cao
thủ.
“Khiếu Thiên quyết.”
Lôi điện từ trên không giáng xuống, theo mũi đoạn kiếm ập vào Sát Thần.
“Chiến Thiên quyết.”
Độc Cô Bại Thiên xuất tả quyền, quyền ảnh như muốn phá toái không gian, bá
thiên tuyệt địa bổ tới.
“Kinh Thiên quyết.”
Tất thảy đều nảy sinh ảo giác rằng thân thể Độc Cô Bại Thiên mờ đi, toàn thân
hắn như lưỡi kiếm lao vào Sát Thần.
Sát Thần cả kinh, đối phó với lôi điện trên không đả đủ mệt, thì thêm quyền
phong ào ào với uy thế hủy thiên diệt địa bổ tới. Y bị sấm sét đánh trúng,
nhưng vẫn dốc toàn lực nghênh đón một quyền bá tuyệt thiên địa đó.
Tia sét khổng lồ đánh trúng y, bốc lên làn khói đen, mùi khét lẹt tỏa ra. Sát
Thần nén đau, ngạnh tiếp quyền phong, nhưng bị đánh văng xa mấy chục trượng.
Y chưa kịp đứng vững trên không, Độc Cô Bại Thiên lại lao tới, tựa thanh kiếm
rời vỏ, thân hình toát lên sát khí ngút trời.
Sát Thần cả kinh, nhớ lại ba chữ “Kinh Thiên quyết” mà hắn từng hô, đó là môn
thần công cổ xưa, luyện đến cảnh giới tối cao có thể lấy thân ngưng kiếm, tuy
hiện thời Độc Cô Bại Thiên chưa đạt mức thân hóa kinh thiên trường hồng nhưng
kiếm khí lạnh lẽo trên mình hắn đủ khiến Sát Thần run rẩy, cảm giác không thể
chống nổi, vội tránh sang bên.
Lúc Độc Cô Bại Thiên lướt qua, y thét lên lạc giọng, tay trái bị hắn cắt đứt.
Máu rải khắp không trung, thân hình Độc Cô Bại Thiên không dính nửa giọt máu,
đứng ngoài xa lạnh lùng nhìn y, tựa lãnh huyết ma thần.
Sát Thần run lên, sắc mặt nhợt đi, run giọng: “Ngươi đồng thời biết Khiếu
Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Kinh Thiên quyết… lẽ nào ta gặp người trong
truyền thuyết?”
Sát Thần cười thảm: “Kiếp thứ chín… ngươi thật sự quay lại, ha ha, ta vốn cho
rằng đó là chuyện đáng cười nhất đời, không ngờ thật sự gặp được người trong
truyền thuyết.”
Lúc này Độc Cô Bại Thiên chỉ muốn chém giết, tuy không xá thân thành ma nhưng
vẫn cảm giác được ma tính đại tăng, có lẽ vì thế mà tu vi cũng tăng. Hiện tại
trừ tuyệt thế cường giả thật sự, hiếm kẻ nào thương tổn nổi hắn.
“Ta nói rồi, hôm nay không chỉ diệt thân thể ngươi mà sẽ khiến ngươi hồn phi
phách tán, linh thức tận diệt, chịu chết đi.”
Hắn ngửa mặt thét vang: “Song quyết hợp nhất, giết!”
Mái tóc tung bay, tròng mắt màu máu sáng rực, hắn hợp nhất Khiếu Thiên quyết
và Chiến Thiên quyết.
Hắn đấm quyền phải ra, sát khí ngút ngàn, song quyết hợp nhất thiên địa thất
sắc, một quyền này hủy thiên diệt địa khiến phòng ngự của Sát Thần tan tác,
nhất đại Võ thánh bị đánh tan thành bụi máu trên không.
Tình Ma thở dài: “Đúng là y.”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!