Bất Tử Bất Diệt - Chương 204: Đế cảnh đại chiến.
Tóc Độc Cô Bại Thiên dựng đứng, cương khí toàn thân tràn ra mãnh liệt, áp lực
kinh hồn toát lên, sát ý lãnh liệt lan khắp toàn trường.
“Chết đi, lão thất phu!”
Hắn tống quyền phải ra, cuồng phong dấy ào ào, hoa tuyết bay theo cuồng loạn,
cương khí đỏ tía nơi quyền đầu như đao kiếm chém vào Nam Cung Vô Địch, vang
lên tiếng xé không khí xoàn xoạt.
Nam Cung Vô Địch không đổi sắc, cười ha hả: “Trận đại chiến này, lão phu đợi
đã lâu, ha ha, sau cùng cũng tới.”
Mắt lão xạ ra lãnh điện, vung hữu chưởng nghênh đón, cương khí mãnh liệt như
nộ hải cuồng đào cuốn ra.
Bàn tay hai đế cảnh cao thủ va nhau trên không, tiếng ầm ầm vang lên, sóng khí
bài sơn đảo hải bùng phát, quang mang chói lòa hoàn toàn che khuất thân hình
cả hai.
Mặt đất khẽ rung, bụi bay mù mịt, hoa tuyết tung tóe, một đòn kinh thiên động
địa đó vang xa mấy chục dặm, võ nhân gần đấy đều hoảng sợ.
Độc Cô Bại Thiên tuy bí mật đến Nam Cung thế gia nhưng nhiều thế lực đã tra ra
ý đồ của hắn.
Nhiều người ở cách mười mấy dặm, quan sát mật thiết trận chiến.
Thanh thế một đòn đầu tiên giữa hai người đã như vậy, chấn động mạnh đến những
người quan chiến.
Khói bụi tan đi, mặt đất xuất hiện một hố sâu, cả hai cùng rơi xuống đó.
Nam Cung Vô Địch cười nhạo: “Độc Cô tiểu nhi bất quá như thế, xem ngươi làm gì
được lão phu.”
Độc Cô Bại Thiên lạnh giọng: “Lão thất phu đừng đắc ý, chốc nữa ta sẽ đánh cho
ngươi thành yêu tinh đầu heo.”
Đại chiến lại nổ ra, hắn lao lên không, tung cước vào ngực Nam Cung Vô Địch,
chân còn lại đá vào mặt.
Thân hình Nam Cung Vô Địch dính sát vách hố lùi lại ba trượng, tránh khỏi hai
cước đoạt mệnh, đoạn bật vút lên khỏi lòng hố.
Hai chân Độc Cô Bại Thiên đạp vào thành hố, từ gối trở xuống ngập vào đất, đại
địa rung lên, vết nứt tản đi bốn phương tám hướng.
Nam Cung Vô Địch cười lạnh, chúc đầu lao xuống, song chưởng bổ mạnh vào Độc Cô
Bại Thiên ở dưới hố.
Cuồng phong ào ạt, cương khí mãnh liệt khiến người ta lạnh mình, áp lực hùng
hậu dồn lên phía đỉnh đầu Độc Cô Bại Thiên.
Hắn vung hai tay lên nghênh đón đòn toàn lực của Nam Cung Vô Địch.
Nơi hai ngọn quyền của song phương phát ra quang mang vô hạn, sức mạnh hùng
hồn tràn đi tứ phía, lớp đất quanh hố dao động như sóng biển, dần lan về xa.
Khi tất cả bình tĩnh lại, trong vòng mười mấy trượng đã trở thành một tiểu sa
mạc, mọi khối đá đều hóa thành cát.
Nam Cung Vô Địch nhảy lên khỏi hố, lồng ngực phập phồng rồi cười ha hả: “Độc
Cô tiểu nhi còn dám ngông cuồng nữa không?”
Độc Cô Bại Thiên không ngờ tu vi của lão thâm hậu như vậy, hắt sơ ý nên nếm
mùi không nhẹ, bị lão đánh lún xuống đất, bị cát chôn vùi.
Hắn vận toàn thân công lực xông lên, lên đến lưng chừng không liền không hề do
dự, hung hãn tống ra một quyền, cương khí mãnh liệt rít ràn rạt xô tới.
Nam Cung Vô Địch tuy tạm chiếm thượng phong nhưng không dám sơ ý, lão cất lời
chẳng qua vì muốn chọc giận đối phương, nếu thật sự động thủ liền cẩn thận vô
cùng. Lão biết mình đối phó với ai.
“Bất tử ma đế ngươi đánh bại võ lâm quần hùng, chiếm ngôi đầu trong các đế
cảnh cao thủ, chưa từng thất bại, để hôm nay lão phu cho ngươi nếm mùi.” Hai
tay lão không ngừng múa tít trước ngực, xuất ra tầng tầng chưởng ảnh, động tác
quá nhanh nên có cảm giác liền thành một chuỗi, trước ngực lão xuất hiện một
dải quang mang chói lòa.
Dao động kinh nhân khiến Độc Cô Bại Thiên cả kinh, biết lão đang tích tụ sức
mạnh hòng xuất ra một đòn lăng lệ. Hắn dồn công lực toàn thân vào song chưởng,
rồi quát to: “Nam Cung lão nhi chịu chết đi.”
Hai làn sáng từ hai đế cảnh cao thủ tràn ra, năng lượng ào ào dao động trên
không, những người mật thiết quan sát từ cách mười mấy dặm đều cảm thấy bất
an.
“Ầm.”
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Nam Cung Vô Địch bị hất bay bảy, tám
trượng, y phục tan nát bay như bươm bướm trên không. Sắc mặt lão đỏ lựng, suýt
nữa thổ máu, đáp xuống đất còn lùi liền mười mấy bước, mỗi bước đều in dấu sâu
hoắm dưới nền đất.
Độc Cô Bại Thiên không khá hơn bao nhiêu, cũng bị hất văng đi sáu, bảy trượng,
đáp xuống liền lui mấy bước, mặt đất cày lên thành hai rãnh sâu dưới chân hắn.
“Nam Cung lão thất phu, mùi vị thế nào, định cho ta nếm mùi bại trận hả? Hắc
hắc, ngươi tuyệt đối không thể, nếm thêm một quyền của lão tử.”
Thân ảnh hắn như hư ảnh, chớp mắt tới trước mặt Nam Cung Vô Địch, quyền phải
hung hãn đấm ra.
Lão vội tránh sang bên, chém cạnh tay vào bụng hắn.
Thân hình hắn như điện xông tới, rồi lại đằng không lao lên, hai chân đá vào
đầu lão, cương phong thổi tung cát đá.
Nam Cung Vô Địch không dám ngạnh tiếp, vội tránh sang bên.
“Lão thất phu không phải vừa khoác lác sao? Vì sao không dám tiếp chiêu?”
“Tiểu tử đừng cuồng vọng, ngươi sẽ được kiến thức võ học lão phu mới sáng tạo
ra.”
Nam Cung Vô Địch chụp một trảo lên trời, tay còn lại hướng vào Độc Cô Bại
Thiên, thiên địa tinh khí điên cuồng tràn về, theo cánh tay lão chảy vào thân
thể. Nơi lão đứng tối om.
Độc Cô Bại Thiên cả kinh, công pháp này là Thâu thiên đoạt nhật đại pháp, hắn
quá quen thuộc môn công pháp này bởi từng ỷ trượng vào nó trong mấy lần đại
chiến.
“Thâu thiên đoạt nhật! Lão thất phu học lén ở đâu môn công pháp này?”
Nam Cung Vô Địch cả kinh: “Ngươi…ngươi sao lại biết công pháp này, lẽ nào
ngươi cũng luyện?”
Hắn khẳng định là không phải lão sáng tạo ra, liền cười nhạo: “Nam Cung lão
nhi đúng là vô sỉ, lại đi tự nhân là công pháp mình sáng tạo ra, ngươi có
thiên phú đó hả? Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy Thâu thiên đoạt nhật chân
chính.”
Đoạn hắn cũng giơ tay lên trời theo tư thế chống đỡ, tay còn lại hướng vào Nam
Cung Vô Địch.
Hai đế cảnh cao thủ đồng thời thi triển Thâu thiên đoạt nhật, thanh thế vô
hạn, thiên địa tinh khí như dòng sông điên cuồng chảy tới.
Dao động kinh hồn khiến võ nhân quan chiến từ xa biến hẳn sắc mặt, khí tức này
buộc họ hoảng sợ, run lên cầm cập.
Nam Cung Tiên Nhi và Nam Cung Anh Hùng cảm ứng được khí tức bất thường, đổ mồ
hôi lạnh lo cho Nam Cung Vô Địch.
“Gia gia có sao không, sẽ không nhân cơ hội này quyết tử chiến với tên cuồng
nhân đó chứ?”
“Ta lo lắm, sợ lão nhân gia sẽ học theo cổ nhân, lãnh ngộ được chân đế của võ
học, nhìn thấu tử cảnh, đạt tới thánh cảnh bất lão chi thân.”
Nam Cung Tiên Nhi cũng tỏ ra lo lắng: “Lẽ nào lời lão nhân gia chỉ để an ủi
chúng ta, không có “viện trợ hùng mạnh” nào đó? Nếu vậy thì phải làm sao? Ai
ngăn được lão nhân gia liều mạng?”
Nam Cung Anh Hùng thở dài: “Đó là dự đoán xấu nhất, sự thật không hẳn như
thế.”
Nam Cung Tiên Nhi khẽ nhíu mày rồi giãn ra: “Con sao quên được, nhà chúng ta
có lẽ có một cao thủ siêu việt, chẳng phải cho cũng nói là từng cảm ứng thấy
khí tức đó ư?”
“Đúng, mong là chúng ta nhầm…”
Cách Nam Cung thế gia năm trăm thước là một miệng hố sâu hoắm và một vùng tối
om không hề có nửa tia quang mang. Cảnh cửa ma giới mở rộng, hai phiến hư
không ảm đạm vô quang khẽ run lên, không hề phát ra tiếng động, cảm giác cực
tĩnh này khiến người ta hoảng sợ.
Năng lượng kinh nhân không ngừng dao động, thiên địa tinh khí điên cuồng tràn
tới, kì quái là năng lượng tràn tới đó liền vô thanh vô tức, phảng phất như
hai hắc động sâu không thấy đáy đó hút trọn, năng lượng vĩnh viễn không lấp
đầy được.
Đột nhiên năng lượng tan biến, không trung tắt hẳn dao động, trong vùng tối
xuất hiện hai nhân ảnh, Độc Cô Bại Thiên và Nam Cung Vô Địch đối diện, trên
mình cả hai ánh lên quang mang, họ đã tích tụ đủ sức mạnh.
“Độc Cô tiểu nhi, xem Thâu thiên đoạt nhật ma công của ngươi hay của ta lợi
hại hơn.”
“Nam Cung lão tiểu tử, như ngươi muốn, ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục.”
Tay phải cả hai cùng ấn tới, sau cùng chạm vào nhau.
Ánh sáng trăng sao chiếu rọi nhân gian, còn vầng sáng này lại hủy diệt tất cả,
bàn tay hai đế cảnh cao thủ vô thanh vô tức dính vào nhau, trong tĩnh lặng
bùng lên cường quang khiến nhật nguyệt thất sắc, trong phạm vi mấy chục trượng
toàn là ánh sáng chói lòa, từ mặt đất lên tầng không. Từ xa nhìn lại, ở Nam
Cung thế gia như có vầng thái dương vừa mọc.
Hoa tuyết ngập trời biến thành hơi sương ngùn ngụt, mặt đất hơi run lên, quang
mang chói lòa tỏa ra…
Mọi người trong vòng trăm dặm quan chiến đều nhìn rõ quang mang xung thiên, dị
tượng thiên địa này khiến người bình thường run rẩy, các cao thủ quan chiến
cũng kinh hoảng.
Quang mang kéo dài nửa khắc mới tan, nơi nào ánh sáng đi qua, mặt đất đều trở
thành cát, năm mươi trượng quanh nơi hai đế cảnh cao thủ đại chiến hóa thành
sa mạc.
Trước ngực Độc Cô Bại Thiên dính đầy dấu máu, lặng lẽ đứng trong trường, Nam
Cung Vô Địch đầy máu tươi, gục cách đó không xa.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!