BẤT NHỊ CHI THẦN - Chương 42: Bóp Chân
Ngắt điện thoại, Sầm Sâm trầm mặc một lát.
Đúng lúc gặp Chu Giai Hằng đang quay lại đưa giấy tờ, Sầm Sâm đột nhiên khựng lại, giương mắt hỏi: “Đàn ông mà like ảnh trong vòng tròn bạn bè của phụ nữ, rồi khen ảnh chụp đẹp và đáng yêu, nghĩa là đang theo đuổi cô ấy à?”
Chu Giai Hằng trong đầu đều là công việc, đột nhiên phải nghe vấn đề này mà không kịp phòng bị, vài giây sau cũng chưa kịp phản ứng lại.
Đợi đến khi phản ứng lại rồi, anh ta lại suy nghĩ: Sầm tổng đang muốn ám chỉ, ẩn dụ điều gì? Hay là trong phương diện tình cảm xuất hiện tình huống gì khó giải quyết sao, nên yêu cầu người tổng trợ lí là anh phải ngầm hiểu, chủ động giúp sếp phân ưu?
Mất khoảng mười mấy giây phân tích, Chu Giai Hằng đã nghĩ ra cách trả lời khéo léo.
Nhưng Sầm Sâm có lẽ đã nhìn ra anh ta đang hiểu sai, thu hồi lại ánh mắt rất nhanh, trước khi anh ta mở miệng thì đã kịp nói, “Đừng nghĩ nhiều, tôi tùy tiện hỏi chút thôi.”
“…”
Nghĩ nhiều rồi.
Sầm Sâm: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Chu Giai Hằng ngừng lại, hơi gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Anh ta đi theo Sầm Sâm nhiều năm, hiểu vô cùng rõ tính nết của Sầm Sâm.
Sầm Sâm nghĩ gì, muốn làm gì, anh đều có thể ngầm hiểu và xử lí thỏa đáng.
Có điều Sầm Sâm rất ít khi đề cập đến vấn đề tình cảm cá nhân, mà thái độ hôm nay, anh ta nhất thời cũng không nghĩ ra.
Không chỉ có Chu Giai Hằng nghĩ mãi không ra, đến chính Sầm Sâm còn chưa thể suy nghĩ rõ ràng được.
Trong văn phòng yên tĩnh, anh tháo kính, người dựa sau dựa, theo bản năng mà xoa mi tâm.
Ở phương diện cảm tình, trước nay anh đều khá lạnh nhạt, không quá hiểu con gái, đối với đối tượng kết giao cũng chưa tình yêu thích mãnh liệt, cùng lắm chỉ dừng lại ở mức thưởng thức.
Mà Quý Minh Thư, từ thời học sinh, cô đã có rất nhiều thói hư tật xấu, không nằm trong phạm vi thưởng thức của anh.
Chơi bời buông thả, ham hư vinh lại nông cạn, kiêu ngạo ương ngạnh, rất thích biến bản thân thành trung tâm của sự chú ý.
Mỗi khi Quý Minh Thư ấu trĩ mà làm phiền hay khiêu khích anh, anh còn từng cảm thấy, ngoại trừ khuôn mặt, cô gái này đúng là không được cái nước gì.
Cũng may hai người cũng không có quá nhiều quan hệ, sau khi tốt nghiệp cấp ba còn càng ít gặp nhau hơn.
Có điều mỗi lần về ngõ nhỏ Nam Kiều, anh đều bị động nghe một ít tin tức về Quý Minh Thư từ Sầm gia.
Ví dụ như cô thi đỗ đại học nào, từ nước ngoài gửi lễ vật gì về, bây giờ lớn lên xinh đẹp biết bao, con trai nhà nào cũng theo đuổi cô.
Cũng từng có vài lần chính thức gặp mặt, nhưng đều chỉ là vội vàng thoáng nhìn, chưa hề nói chuyện với nhau.
Mãi cho đến khi trường trung học kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, các bạn cùng lớp tổ chức tụ họp, anh mới chính thức gặp lại Quý Minh Thư.
Anh cùng Quý Minh Thư không cùng lớp, theo lý thuyết mà nói thì tụ họp cũng không chạm mặt, nhưng sau khi trưởng thành, việc tụ họp cũng không chỉ đơn thuần là để gặp lại bạn bè ôn chuyện cũ, cũng phần nhiều là vì các mối quan hệ hay trao đổi lợi ích.
Nói thực dụng một chút, mấy người không có tác dụng gì đã bị loại ra khỏi phạm vi “bạn cùng lớp” rồi.
Nói đến cũng thật kỳ quái, Sầm Sâm đến nay vẫn còn nhớ rõ, Quý Minh Thư đêm đó mặc một chiếc váy dài bạc, thắt lưng xanh lục.
Chiếc váy đó dáng ngắn đơn giản, thân váy lại có trăm nếp xếp ly tinh xảo phức tạp, mỗi khi hành động, các nếp gấp uốn lượn như sóng nước.
Bên hông còn có một chiếc đai nhỏ được thắt lại, làm điểm nhấn lên chiếc eo thon gọn dường như một bàn tay nắm không hết.
Khi Quý Minh Thư đến, Sầm Sâm đã uống không ít rượu.
Anh tự thấy mình vẫn tỉnh, mà trong chớp mắt khi nhìn cô lại có cảm giác mình đang say không hề nhẹ.
Quý Minh Thư có hai người bác, một người làm kinh doanh, một người làm chính trị, đều cần phải có quan hệ thông gia trợ lực.
Khi đó Sầm Sâm đúng lúc biết được, bọn họ đã vì Quý Minh Thư ngầm tìm kiếm đối tượng liên hôn.
Đối tượng bọn họ tìm được là doanh nghiệp dệt Tô gia ở Giang Nam, Tô gia mấy năm nay cũng có phát triển ở phía bắc, ở hai giới chính trị-thương trường đều có danh tiếng, tuy không thể nào so được với Sầm gia, nhưng cũng là nhân tài mới nổi kiệt xuất, thế lực lớn, tiền không vô lượng*.
Sầm Sâm có biết con trai của Tô gia, EQ và IQ đều không tồi, còn tuấn tú lịch sự, là đối tượng trọng điểm của thế hệ sau mà Tô gia bồi dưỡng.
Có điều anh ta có sinh hoạt cá nhân không sạch sẽ, nam nữ đều ăn, chay mặn không hề kiêng kị.
Nghĩ đến điều đó, trước mắt lại là hình ảnh mắt ngọc mày ngài rung động lòng người, đáy lòng Sầm Sâm cảm thấy có chút đáng tiếc.
Có thể là bắt đầu từ sự tiếc nuối đó, anh nảy ra suy nghĩ, cho nên khi Quý Minh Thư uống nhầm rược, anh đã ra mặt đưa cô đi.
Thật ra ban đầu Sầm Sâm muốn đưa Quý Minh Thư đi bệnh viện, nhưng Quý Minh Thư ngoan ngoãn ngồi im vài phút, liền bất thình lình bò lên người anh, còn mặt đối mặt ngồi lên, vò mặt anh, mắng anh.
Mắng anh sính ngoại, mắng anh ánh mắt tệ, yêu đương cùng cái loại bạch liên hoa Lý Văn Âm, ngay sau đó lại lộn xộn mắng anh không nên chia tay với Lý Văn Âm, cái loại rác không thể thu gom như bọn họ thì nên khóa chặt lấy nhau, không ai nên buông tha ai.
Tối hôm đó anh uống rất nhiều, vì mang cô nàng không có lương tâm này đi trước, còn bị ồn ào bắt uống thêm vài ly Whiskey không đá, đã không còn tỉnh táo.
Nhất thời anh cũng không rảnh rỗi tự hỏi, cô gái này lấy đâu ra oán hận lớn như vậy, cách mấy năm gặp lại, còn nhớ rõ để đến chửi mắng anh.
Nhưng mới vừa mắng xong, Quý Minh Thư lại chủ động hôn anh, từ môi làm một đường thẳng đến yết hầu, giống một con mèo lười biếng, nhẹ nhàng mà liếm láp, giọng nói ngọt ngào, mắng chửi người khác nghe cũng giống như đang làm nũng.
Sầm Sâm không phải Liễu Hạ Huệ dù có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, anh cũng không thể chịu nổi loại trêu chọc như vậy.
Trong vài giây anh còn nghĩ tới, đây có phải là thủ đoạn của Quý gia bày ra cho anh cắn câu không.
Nhưng ôm người đẹp trong lòng, anh lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì không tốt.
Đúng lúc, anh thiếu một chiếc bình hoa tinh xảo như vậy, coi như để trang trí.
Hồi ức trong nháy mắt dừng lại ở cảnh hai người đi vào khách sạn, Sầm Sâm mở mắt, xoa huyệt thái dương, lại một lần nữa mở giấy tờ trên bàn.
Có lẽ gần đây quá mệt mỏi, thế mà anh lại vì mấy câu của tên nhóc Bùi Tây Yến kia mà suy nghĩ linh tinh.
Quý Minh Thư là vợ anh, khen một câu xinh đẹp đáng yêu là chuyện hết sức bình thường, sao có thể nói là theo đuổi hay không theo đuổi, thích hay không thích.
Chẳng hiểu kiểu gì.
Nhưng không bao lâu sau, anh lại dừng bút, cầm lấy di động gửi tin nanh cho Quý Minh Thư.
–
Sầm Sâm: 【 hôm nay ghi hình đến mấy giờ vậy? Nếu tiện đường tôi có thể tới đón em.
】
Khi Quý Minh Thư đọc được tin nanh này, cô đã mệt đến mức rã rời.
Trang trí nhà cửa là công việc cần nhiều thể lực, người thường còn thấy vất vả, huống chi là cái loại đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như Quý Minh Thư.
Cô uể oải ỉu xìu mà dựa vào cửa sổ, gọi điện thoại cho Sầm Sâm, giọng nói héo úa, “Mới vừa đọc tin nanh của anh, tôi quay xong rồi, mệt mỏi quá, thôi tôi tự về được rồi.”
Sầm Sâm: “Tôi đã đến nơi rồi.”
?
Quý Minh Thư theo bản năng hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong góc bãi đỗ xe của khu phố có chiếc xe quen thuộc đang nháy xi nhan.
Đúng lúc nhân viên cũng đã dọn xong thiết bị quay, nói chuyện với cô, “Cô Quý, đi thôi? Xe tới rồi kìa.”
Cô che điện thoại lại rồi quay đầu, “À, không cần đâu, chồng tôi tới đón tôi rồi.”
“Hả? Cô Quý đã kết hôn rồi ư?”
“Hoàn toàn nhìn không đó.”
Nhân viên đối với chuyện cô đã kết hôn đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Thật ra đối với người bình thường khi tham gia quay show, tổ sản xuất sẽ điều tra bối cảnh trước một chút, nhưng Quý Minh Thư là do Mạnh Hiểu Vi giới thiệu, kim chủ ba ba bên kia lại không muốn cô với Lý Triệt tạo CP, còn loại cô ra khỏi đối tượng ghi hình chính, nên tổ sản xuất cũng không tiêu tốn quá nhiều tinh lực trên chiếc bình hoa trang trí này.
Hơn nữa Quý Minh Thư có thói quen không đeo nhẫn cưới, lại trẻ tuổi thời thượng, ai cũng không nghĩ đến việc cô đã kết hôn.
Vì thế tình trạng kết hôn đã trở thành điểm mù dưới ánh đèn.
Quý Minh Thư không rảnh giải thích cho bọn họ, tùy tiện ứng phó hai tiếng rồi lại đến toilet chỉnh sửa lại lớp trang điểm, sau đó gấp không chờ nổi mà chạy xuống dưới tầng.
Cô đi giày cao gót cả một ngày trời, hai đùi đã run lên, vừa lên xe, cô liền khom lưng xoa cẳng chân, trong miệng còn kêu than “Ôi ôi đau quá”, gào to đến mức như muốn cả thế giới nghe được.
Sầm Sâm buông văn kiện, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Em có thể đi giày đế bằng.”
“?”
“Anh thì biết cái gì? Giày cao gót là kiên trì cuối cùng của phụ nữ! Tôi sống chết cũng sẽ không mang giày đế bằng tới ghi hình!”
“…”
Sầm Sâm lãnh đạm mà “Ồ” một tiếng, lại tiếp tục xem giấy tờ.
Ồ?
Ồ?
Ồ?
Quý Minh Thư không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm anh mười giây, thấy anh nhàn nhã như không có việc gì, còn bản thân thì mệt mỏi, chân tay đau nhức, đúng là giận sôi máu!
Cô bỗng nhiên nghiêng người, một chân đến hai chân, nhanh chóng đặt tất cả lên người Sầm Sâm.
“Tôi đau, anh xoa giúp tôi đi.”
Cô nói chuyện đúng lý hợp tình, Sầm Sâm quay đầu nhìn cô, nhất thời không thể phân biệt đây là cô đang làm nũng hay cô đang ra lệnh nữa.
Còn Quý Minh Thư, sau khi nói xong liền rất vô lại mà không hề để ý đến anh, bắt đầu chơi điện thoại.
Sầm Sâm rũ mắt, nhìn chân cô một lát, một lúc lâu sau cũng không động tĩnh gì.
“Tôi đau! Đau đau đau đau!”
Quý Minh Thư động đậy hai cái thúc giục anh, chính cô cũng không phát hiện ra trong giọng nói mang vẻ hờn dỗi.
Sầm Sâm đáy lòng khẽ rung động, không biết nghĩ gì, lại ung dung thong thả vén tay áo, giúp cô xoa bóp chân.
“…”
Bóp chân thật sao?
Quý Minh Thư theo bản năng rụt lại.
Thật ra cô chỉ định làm trò tra tấn tên xấu xa này một chút, ai ngờ tên này hôm nay dễ nói chuyện như vậy.
Cũng may là cô rất am hiểu việc thu nhận lòng tốt của người khác, rất nhanh đã thoải mái thả lỏng, yên tâm ngồi trên ghế hưởng thụ sự phục vụ độc nhất vô nhị, có tiền cũng không mua được này.
Việc Sầm Sâm bóp chân như vậy là chuyện hiếm thấy, nếu không đi chém gió một chút thì quả là đáng tiếc.
Quý Minh Thư mở WeChat, đang suy nghĩ xem làm thế nào để đăng bài trên vòng tròn bạn bè mà không quá ra vẻ.
Bỗng nhiên di động rung lên, Cốc Khai Dương nanh tin tới.
Cốc Khai Dương: 【 a a a a các chị em ơi cíuu! 】
Cốc Khai Dương: 【 phỏng vấn của Lý Văn Âm lên rồi! 】
Cốc Khai Dương: 【 chị cho em xem phần nội dung chính, chị cô đây chưa bao giờ gặp loại người mặt dày vô sỉ như thế! 】
Quý Minh Thư: 【? 】
Cốc Khai Dương gửi đến ảnh chụp màn hình đoạn phỏng vấn có khoang đỏ.
Bản rút gọn có thể nhìn thấy title 6 chữ to đùng “Bản thảo phỏng vấn Lý Văn Âm”, Quý Minh Thư đáy lòng lo lắng, click mở xem thử, rất nhanh chóng đọc được phần trọng tâm–
Lý Văn Âm: “Tôi cảm thấy việc có thể đem những gì mình viết ra lên phim là ước mơ của mỗi nhà văn.
Tôi viết câu chuyện này, đối với tôi chính là..
nói thế nào được nhỉ, chính là vô cùng vô cùng đặc biệt, không thể có lần thứ hai.”
* * *
Lý Văn Âm: “Đúng vậy, thật ra cũng nhiều người biết câu chuyện này có nguyên gốc ngoài đời, chính là mối tình đầu của tôi.
Trước kia trên Weibo tôi có viết một đoạn truyện ngắn 《 mối tình đầu của tôi kết hôn 》, thời điểm viết cũng không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ đến việc sẽ bị nhiều người repost lại như vậy, sau đó vì sợ ảnh hưởng đến anh ấy, làm cho anh ấy bối rối, nên tôi mới quyết định xóa đi.”
* * *
Lý Văn Âm: “Tôi muốn quay bộ phim này cũng không phải là muốn quấy rầy anh, chỉ là muốn nói, lúc còn trẻ tôi đã không hiểu chuyện, cũng không biết quý trọng, ấu trĩ lại lỗ mãng, có thể vì tôi ấu trĩ như vậy, nên tôi đã vĩnh viễn mất đi anh.
Nhưng tôi cũng muốn nói đến một ý nghĩa khác, đó là chúng ta đã từng ở bên nhau lúc tốt đẹp nhất của tuổi xuân.”
* * *
Lý Văn Âm: “Đúng vậy, đoạn chuyện xưa này đối với tôi rất quan trọng, cũng rất có ý nghĩa, cho nên tôi sẽ đem toàn bộ sức lực làm cho nó trở nên hoàn mĩ nhất.
Cũng hi vọng ở thời điểm tác phẩm này xuất hiện trên màn ảnh lớn, tất cả mọi người có thể nhờ vậy mà nhớ lại thanh xuân của chính mình, nhớ lại những năm tháng không thể quay trở lại ấy, đây cũng là mong ước chân thành của tôi đối với anh.”
?
Mong ước?
Cái loại tiểu bạch liên chó má này có dám đứng trước mặt cô làm trò không, nếu cô không ném c*t nên mặt con mẹ tiểu bạch liên này, cô liền không mang họ Quý!
Quý Minh Thư nhất thời không thể khống chế được sát khí trong người, hai chân cũng rụt lại.
Sầm Sâm thấy thế, đưa mắt nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Quý Minh Thư bị ngọn lửa tức giận thiêu đốt đến tận tim gan, cảm giác khi mình mở miệng đều có thể phun ra lửa.
Cô cố gắng nhịn lại, tỏ vẻ như không có việc gì rồi nói,” “Không có gì cả.”
Cô gái đoan trang hiền thục như cô nhất định không thể nổi cáu!.