BẬT MÍ - Chương 40
Rõ ràng chả có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả, và ở cái lúc mà nhận ra kỳ nghỉ quý giá đã sắp hết thì có cảm giác hụt hẫng lên xuống.
Kỳ nghỉ chỉ còn lại 3 ngày cuối cùng, Hạ Chiêu và Khương Lâm, La Hạo, cùng tụ tập trong nhà Dịch Thời hoàn tất bài tập nghỉ lễ. Hạ Chiêu chủ yếu là chép bài, chép hết những gì có thể chép tới khi cứng hết cả tay không chép nổi nữa mới thôi. Trong khi đó Khương Lâm và La Hạo chăm chỉ đang phân vân có nên chép hay không, sau cùng thì chọn chép một phần và tự mình làm những môn mình yếu hơn, vừa làm vừa hỏi bài, kéo tới tối mịt.
Hạ Chiêu không gắng nổi về nhà ngủ trước, sáng sớm dậy thấy Dịch Thời gửi cho cậu bức hình, Khương Lâm với La Hạo nằm ngả nghiêng trên sô pha phòng khách. Thời gian gửi là 04:36.
Vào ngày áp cuối của kỳ nghỉ, Khương Lâm và La Hạo ăn sáng xong về nhà ngủ bù. Hạ Chiêu ở lại nhà Dịch Thời tự làm cho xong bài tập mà cậu không thể chép được, ví dụ như viết văn môn Ngữ Văn hay tiếng Anh này.
Chớp mắt mà kỳ nghỉ chỉ còn lại ngày cuối cùng.
Hạ Chiêu nổi hứng quyết định kéo Dịch Thời càn quét đồ ăn thức uống ngon xung quanh đây. Bữa sáng ăn tại tiệm mỳ mà Hạ Chiêu hay lui tới, trên đường về ghé sạp phở Tàu xào ven đường 10 năm tuổi. Trưa nắng gắt thì ghé nhà hàng Nhật gần đó, tiện đường mua 2 ly đá bào dưa hấu chỗ sạp đá bào của bạn cấp II Hạ Chiêu mở. Tới tối… Thật sự không muốn ra cửa nữa.
Dịch Thời tính nấu cà ri.
Hạ Chiêu mua rau củ quả tươi thịt tươi trên app giao hàng Gì Cũng Có. Anh shipper giao hàng tới nhà rồi, Dịch Thời cầm đồ cất vào bếp, hồi sau thì đi ra cửa thay giày:
– “Tôi đi mua chút đồ.”
Hạ Chiêu đang lười nhác nằm ra trên sô pha, nghe thế thì ngồi dậy thắc mắc:
– “Thiếu nguyên liệu nào sao? Cậu muốn đi mua cái gì?”
“Cà ri.” – Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu sửng sốt:
– “Tớ chưa mua cà ri à?”
Dịch Thời không lên tiếng mà nhìn liếc cậu một cái, cái nhìn ấy rõ ràng là đang hỏi cậu không tự biết à?
Hạ Chiêu không tin mà mở ứng dụng lên lướt danh sách mua của mình lên, quả thật, không có bỏ cà ri vào.
Chọn cho đã vào cuối cùng không mua cà ri quan trọng nhất luôn?
“Tớ đi với cậu nữa, hình như giờ đỡ nóng hơn rồi.” – Hạ Chiêu đi vài bước tới cạnh cậu ấy – “Tớ biết chỗ nào có cà ri đó.”
“Không phải cậu không muốn ra ngoài à?” – Dịch Thời hỏi.
Hồi đầu là Hạ Chiêu ồn ào kêu không muốn ra ngoài nữa, cho nên cậu mới tính tối nay tự nấu đó thôi.
Hạ Chiêu:
– “Ờ nhỉ, giờ tớ thấy đỡ rồi.”
Dịch Thời:
– “…”
Nhìn vẻ mặt cạn lời hết sức của Dịch Thời, Hạ Chiêu vui, đưa tay lên bá cổ cậu ấy:
– “Cấm có được nói!”
“Tôi có nói gì đâu.” – Dịch Thời nói một cái chậm rãi.
Trong lúc Dịch Thời nói chuyện, cổ tay Hạ Chiêu để sát cổ họng cảm giác hầu kết cậu ấy nhúc nhích.
“Cậu nói thêm miếng nữa tí đi?” – Hạ Chiêu trở tay sờ sờ trái khế của Dịch Thời.
Dịch Thời lập tức đập cho phát và gạt tay cậu ấy ra.
Hạ Chiêu rụt tay về “Shh” một cái, đưa mu bàn tay ra trước mặt Dịch Thời:
– “Ác quá đi, đỏ rồi này.”
Đi vài bước, Hạ Chiêu lại sờ sờ trái cổ mình, vừa nói vừa cảm nhận:
– “Sao tớ lại không được to như vậy ta…”
“Tại chưa chín.” – Dịch Thời nhìn thoáng qua rồi tiện nói.
???
Hạ Chiêu hung dữ dựng ngón giữa:
– “Hồi trước Khương Lâm cao hơn tớ đó nhé. Sau đó chả phải tớ đã cao hơn nó luôn à? Tớ là kiểu lớn chậm, sớm muộn gì tớ cũng cao hơn cậu thôi. Cứ chờ đi.”
“Ừ, tôi chờ.” – Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu cảm giác sau kỳ nghỉ cậu với Dịch Thời trở nên thân nhau hơn thấy rõ.
Có vẻ thì Hạ Chiêu nổi tiếng là chuyện mà ai cũng biết, ai cũng thân. Nhưng thân thì thân vậy thôi chứ khá nhiều bạn bè không hay qua lại, cũng không có dịp qua lại. Ví dụ như cậu với La Hạo, từ bé đến lớn làm hàng xóm, bạn cùng lớp, bạn bè, mà bao giờ cũng là tới giờ thì mỗi đứa ai về nhà đó. Có lẽ nói chuyện hợp đấy nhưng qua lại thì chưa hẳn. Trừ khi tới trường, số lần hai đứa đi ăn riêng với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói chứ hai gia đình hoặc cùng đi ăn hoặc mời đối phương sang chơi nhà thì cũng có đi, nhưng cái đó lại là chuyện khác.
Mỗi người chỉ là mỗi cá thể đa diện, và dường như mọi người qua lại với nhau tại một khía cạnh riêng biệt nào đó mà thôi.
Hạ Chiêu từng nghe nói bạn cùng phòng ăn chung ở chung là thân thiết hơn bạn bè bình thường. Nhưng cậu chưa từng ở ký túc xá cũng như chưa từng có cơ hội được trải nghiệm có bạn cùng phòng ăn uống ngủ nghỉ chung bao giờ cả.
Sau này sống chung một nhà với Trương Giang Dương rồi thì cậu cũng hiểu chun chút nó như thế nào. Đó là một mối quan hệ thân thuộc, như thể nếu không làm bạn tốt được thì vẫn hiểu nhau hơn những người khác.
Cơ mà quan hệ giữa cậu với Dịch Thời lại không giống như vậy. Họ vừa không phải bạn cùng phòng cùng tới trường ăn chung ngủ nghỉ chung hay là bạn bè cực thân nhưng ít nhiều cũng trao đổi không bao nhiêu.
Muốn phải nói rõ là quan hệ như thế nào thì, Hạ Chiêu cũng khó mà nói ra được ngay. Nhưng một ngày thời gian cậu với Dịch Thời ở cùng nhau nhiều hơn các bạn cùng lớp, bạn bè, và thậm chí hơn cả người thân nữa.
Dịch Thời là người cậu thân thiết nhất trên mọi mặt trong thời gian ngắn ngủi này.
Lúc xuống dưới lầu, cậu có nghe bà Mã với những người khác chuyện trò với nhau, về thời tiết mát lên rồi tối nay sắp mưa xem chừng cũng lạnh hơn.
Hạ Chiêu nói một cách sâu xa:
– “Tiếc quá đi.”
“Tiếc cái gì?” – Dịch Thời hỏi.
“Đương nhiên là tiếc kỳ nghỉ rồi.” – Hạ Chiêu rầu rầu nói.
Kỳ nghỉ được thảnh thơi quả là quá sướng, được nhàn nhã vô lo, được nằm lười chảy thây. Cậu rất thích những ngày này.
Có lẽ vì có Dịch Thời ở đây, cho nên ngày nào cũng là ngày vui. Ngay cả cái hôm mà cậu bị “đá đít”, nghĩ lại thì cũng chả đến nỗi buồn lòng nữa.
Thật ra thì vào học lại rồi là vẫn mỗi ngày thấy nhau như thường thôi. Nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy thiếu thiếu, hơi tiêng tiếc người trước mắt này.
Có thể là vì ở trường thì không có thời gian cho hai người nữa.
Hạ Chiêu giật mình nhận ra xong tự sốc với suy nghĩ của bản thân, tại sao cậu lại có suy nghĩ “thời gian chỉ dành cho hai người” được nhỉ? Tại sao lại mong có thời gian dành cho hai người chứ?
Cậu vô thức nhìn sang Dịch Thời, cố gắng tìm ra câu trả lời hợp lý từ cậu ấy, nhưng ánh mắt của Dịch Thời lại có xu hướng dời đi. Do có phần chột dạ mà tức thì cậu giả vờ nhìn thẳng về phía trước.
Dịch Thời thấy Hạ Chiêu im re, cậu cho là cậu ấy còn tiếc kỳ nghỉ lắm nên lên tiếng đổi chủ đề:
– “Hình như sắp đi du thu rồi phải không?”
Hạ Chiêu bị trễ chừng vài giây rồi mới nghiêng đầu hỏi:
– “Hả?”
Dịch Thời rủ mắt, nhận ra Hạ Chiêu có hơi hốt hoảng sau khi hồi hồn thì ngưng lại vài giây rồi lặp lại:
– “Du thu.”
“À du thu à…” – Hạ Chiêu hơi ngạc nhiên – “Cậu mà cũng để ý đi chơi thu á?”
Mỗi học kỳ, trường Trung học số 6 sẽ tổ chức đi du xuân hoặc du thu, thường là chuyến đi chơi trong ngày đến một địa điểm nào gần đó. Ví dụ như công viên giải trí, hay phố cổ, thị trấn cổ hay làng xưa,…
Chuyến du xuân năm nay là sáng đến công viên nhiều cây và đi thị trấn cổ chiều về lấy chủ đề “Con Người Và Thiên Nhiên” này. Còn đợt du thu thì đến lượt công viên giải trí dạt dào sức trẻ rồi.
“Sao tôi lại không được quan tâm đến chuyện đi chơi thu?” – Dịch Thời hỏi ngược lại.
“Tất nhiên là cậu quan tâm đến chuyện đi chơi thu được,” – Hạ Chiêu nghĩ ngợi một lúc rồi bảo – “Cậu cũng đừng mong đợi gì nhiều, tới hôm đi công viên giải trí là ở đó sẽ có cực kỳ nhiều học sinh từ các trường luôn, mấy trò nổi nổi khó mà xếp hàng đợi lắm. Cậu không biết năm ngoái đâu, hồi đầu nói là học sinh khối 10 tụi tớ không đi du thu vì học quân sự cái sau đó thì cho đi, cả lớp mừng như điên. Mập vừa vào công viên giải trí thấy cái đu quay 360 độ thì phấn khích đòi chơi nhưng còn kéo thêm tớ với Búa Tạ chơi chung nữa. Kết quả là cột dây an toàn cho đã rồi tự nhiên nó tỉnh ra rồi lượn luôn bỏ lại tớ với Búa Tạ ngồi trên đó. Tụi tớ xuống cái là ọe ra luôn.”
Dịch Thời:
– “Ọe?”
“Tụi tớ mới ăn bánh mỳ với sữa trên xe buýt xong thây. Có ai mà ngờ mới vô đã chơi trò cảm giác mạnh quá trời đâu. Trò Đu Quay Con Lắc 360 độ đó cậu biết không?” – Hạ Chiêu huơ tay vẽ vẽ mô tả cho cậu ấy – “Nó kiểu như cái vòng tròn tròn, tụi mình ngồi ở vòng ngoài. (Cái vòng này) nối với vòng quay bên ngoài mà nó cũng tự quay nữa, quay mòng mòng phản nhân loại cực.”
Tuy là Hạ Chiêu đang nói xấu nhưng nhớ lại vẫn không khỏi hào hứng thấy rõ.
“Vui không?” – Dịch Thời hỏi.
“Kể ra thì cũng đã, có điều sau khi ăn mà chơi thì không ổn lắm. Cậu chưa từng chơi mấy trò này hả?” – Hạ Chiêu nói.
Dịch Thời:
– “Tôi chưa từng tới công viên giải trí bao giờ.”
“Vậy thì để tớ làm hướng dẫn viên cho cậu ha, cũng chỗ đó luôn. Tớ nhớ là nó được xây hồi tớ học tiểu học gần lên cấp II ấy, từ đó hầu như năm nào cũng đi hết, với lại toàn là chuyến đi nhà trường tổ chức không thôi.” – Hạ Chiêu nghĩ nghĩ, nói thêm – “Có cả xe điện đụng với tàu lượn siêu tốc nữa, cảm giác mạnh có hết ha. Mà chơi mấy trò cảm giác mạnh xong thì có thể vào vòng ngựa gỗ ngồi nè, tận hưởng phút giây yên bình được luôn.”
“Chơi chưa chán cơ?” – Hình như Dịch Thời có cười một tiếng, Hạ Chiêu lập tức ngó sang nhưng chả nhìn thấy nụ cười nào trên gương mặt Dịch Thời cả.
“Thành phố này có lớn mà chả có gì chơi hết, mà tớ cũng không đi tới nơi khác nữa. Ông bà nội tớ hồi còn trẻ đi công tác đa phần không đi đâu xa với cũng không thích đi du lịch luôn,” – Hạ Chiêu nói – “Hầu như thân thích của tớ cùng ở trong một thành phố hết, xa lắm cũng mới đi tới nhà ông bà ngoại thôi, còn cậu thì sao? Cậu có từng đi chơi nhiều nơi không? Cái kiểu đi xa phải ngồi tàu tốc hành với máy bay ấy.”
“Bố mẹ tôi sống ở những thành phố khác nhau, và phải đi máy bay để tới. Trước đây tôi tham gia cuộc thi violin thì có đi qua rất nhiều thành phố, nếu được thì sẵn trên đường đi du lịch một thể.” – Dịch Thời bình thản nói.
“Vậy thì quá tuyệt đi chứ? Còn trẻ mà cậu đã được đi nhiều nơi như vậy rồi.” – Hạ Chiêu hơi ước ao.
Tuyệt sao? Nó không hẳn à tuyệt hay tệ mà như đi đây đi đó vậy, đi đâu cũng như nhau.
Nhưng Dịch Thời không nói thế mà chỉ gật đầu:
– “Ừ, tôi đã từng đi khá nhiều.”
Hạ Chiêu chớp mắt:
– “Sau này nếu tớ có cơ hội được đi du lịch nước ngoài thì cậu làm hướng dẫn viên cho tớ được không? Kiểu như bao ăn bao ở dẫn đi chơi các kiểu í.”
Dịch Thời:
– “Cậu muốn thuê nhà tôi ở cũng được, tôi khuyến mãi cho cậu.”
“Nè, ” – Hạ Chiêu đẩy đẩy cậu ấy – “Tớ có ưu đãi cho cậu mà, ai đó nói không cần ghê gớm lắm mà? Còn dám nói vậy luôn! Cậu nói được hay không thôi đủ rồi!”
“Được, ” – Dịch Thời nói một cách chậm rãi – “Bao ăn ở dẫn đi chơi.”
Hạ Chiêu nhấn mạnh:
– “Tớ không bỏ ra xu tiền nào đâu à.”
“Tôi biết.” – Dịch Thời nói.
“Vậy thì tớ chỉ việc chuẩn bị hành trang tiền vé máy bay là được thôi hả?” – Nghĩ vậy, Hạ Chiêu cười khúc khích, cảm thán từ đáy lòng – “Quen rich kid sướng thật.”
Vào mini-mart, Dịch Thời nói:
– “Tôi không phải là con nhà giàu.”
Hạ Chiêu đi theo Dịch Thời quen thuộc băng qua kệ hàng:
– “Vậy thì cậu lấy đâu ra tiền?”
“Tiền giải thưởng, tiền đi show.”- Dịch Thời nói sau lưng cậu ấy.
“Thiệt hay giả đó?” Hạ Chiêu đứng lại trước hàng cà ri.
“Tôi gạt cậu làm gì?” – Dịch Thời đưa tay lấy một hộp cà ri trên kệ, đọc thông tin thành phần trên bao bì phía sau hộp vừa hờ hững nói.
Ừ nhỉ, Dịch Thời gạt cậu làm chi.
Thế tức là Dịch Thời đã là vị thành niên biết độc lập kinh tế rồi ư?
Xung quanh Hạ Chiêu chưa bao giờ có một người bạn đồng lứa như vậy cả, hầu như ai cũng chỉ là học sinh bình thường một đường 3 điểm đến từ trường học, nhà ở, rồi lớp học thêm mà thôi, chuyện quan trọng nhất là học hành. Hạ Chiêu không khỏi làm một phép so sánh đơn giản giữa mình với cậu ấy.
Dịch Thời, ở trường all-rounder, ngoài trường còn có thể sử dụng tài lẻ của mình kiếm tiền nữa, thấy có vẻ kiếm không ít đâu.
Hạ Chiêu, trong trường cà lơ phất phơ, ngoài trường thì khoan bàn đến việc kiếm tiền đi, trái lại tài lẻ vẽ vời này đã ngốn kha khá khoản rồi đó.
Sự chênh lệch gì đây hả trời.
Nếu như mình muốn kiếm tiền thì đi phát tờ rơi, đứng ngoài đường cả ngày có được 100 tiền không ta? (~352k)
Chắc được nhỉ.
“Chơi violin tiền cao lắm hở?” – Hạ Chiêu đắng lòng hỏi.
“Chơi giỏi thì cao.” – Dịch Thời, vị thành niên biết độc lập kinh tế, truyền thụ kinh nghiệm.
“Ùi hay nhỉ, bổ ích ghê.” – Hạ Chiêu khen không có miếng tâm nào.
Dịch Thời cầm cà ri ra quầy tính tiền. Ra khỏi mini-mart rồi Hạ Chiêu lại hỏi:
– “Giờ cậu là đang dùng tiền tiết kiệm hả?”
“Đại loại thế.” – Dịch Thời nói.
“Đại loại?” – Hạ Chiêu sững ra – “Cậu có cách kiếm tiền nào mới sao? Có kéo tớ đi với được không?”
Dịch Thời nói ngắn gọn:
– “Quản lý tiền bạc.”
Đầu tiên là phải có tiền, sau đó thì quản lý.
Hạ Chiêu, học sinh vô sản:
– “…”
“Hồi trước cậu biểu diễn ở đâu đấy?” – Hạ Chiêu tò mò hỏi – “Thính phòng trang trọng hay là sân khấu opera? Cậu có diễn độc tấu không?”
Dịch Thời:
– “Ít lắm. Trong đám cưới, lễ tiệc là nhiều.”
“??? Cậu không đi đường ngậm thìa bạc hở?” – Hạ Chiêu chần chừ một lúc – “Có phải bố mẹ cậu không quan tâm đến cậu không, không cho tiền cậu nên cậu phải bán nghệ khắp nơi ấy.”
“Họ khá là hào phóng về tài chính,” – Dịch Thời nói – “Tôi không chỉ làm để kiếm tiền mà còn để rèn luyện bản thân nữa.”
“Uầy cậu không muốn tiêu tiền họ chứ gì? Tớ cũng từng nghĩ thế, tớ không muốn nhận tiền từ ba với không muốn nợ ổng cái gì cả.” – Hạ Chiêu nói – “Nhưng tớ thì không được như cậu, nếu tớ không có khoản tiền từ ba thì mọi áp lực dồn hết lên vai mẹ tớ mất. Cho nên tớ mới tự nhủ đó là tiền sinh hoạt phí, ổng là ba tớ, sinh tớ ra thì có trách nhiệm chăm sóc nuôi dưỡng tớ, không thể bởi vì tớ thích mẹ tớ hơn là cứ thế để mẹ tớ gánh hết mọi gánh nặng, lời cho ổng quá. Có phải tớ ăn hại quá không, ăn xài tiền ba rồi còn lấy tiền ba bù tiền nhà nữa, thế mà tới bây giờ chưa nói được gì tốt về ổng hết.”
Yên lặng một hồi, thấy Dịch Thời không nói gì, Hạ Chiêu nói:
– “Cậu không an ủi tớ chút nào sao?”
“Chẳng phải hiện tại cậu đang xài tiền thuê nhà của tôi đó sao? Có tiến bộ.” – Dịch Thời an ủi.
Hạ Chiêu bắt đầu cười, thẳng thắn:
– “Ừa, nhưng mà tớ cũng cầm tiền ba tớ nữa.”
“Rich kid.” – Dịch Thời trả lại các mác mà trước Hạ Chiêu chụp lên đầu cậu.
“Nói thật với cậu luôn, thật ra thì tớ là phú ông đó, mạch kinh tế cả nhà nằm trong tay tớ hết. Có cái tớ không dám dùng tiền lung tung, rủi ro cao lắm. Thua là cả nhà cạp đất ăn chứ chả chơi, vì phú ông tớ cũng phú mấy.” – Hạ Chiêu nói.
Nói tới cũng lạ, gia đình tái lập nhà họ đã tìm được biện pháp tốt nhất để chung sống với nhau, và đó là để Hạ Chiêu quyết định chuyện nhà.
Không chỉ tài chính mà còn quyền quyết định đại sự trong nhà về cơ bản Hạ Chiêu nắm trong tay hết. Trương Giang Dương là thiếu niên đầu bư, Trương Bằng ít học và cho rằng mình không đủ trình độ văn hóa nên lấy việc gì cũng theo ý Lâm Bội Linh. Mà Lâm Bội Linh lại là một người không có chủ kiến gì, trước kia thì mọi việc nghe hvn, sau này thì nghe Hạ Chiêu.
Bằng một cách nào đó Hạ Chiêu trở thành “nóc nhà”, từ việc khai trương tiệm Sweet Time đến việc Trương Bằng sắm xe tải tự mở công việc. Tất cả đều là qua cú quyết của Hạ Chiêu.
Lâm Bội Linh với Trương Bằng không giỏi quản lý tiền bạc, một người thì không có khái niệm về tiền nong mà người còn lại thì vô cùng hào phóng. Để cho cái nhà này có tương lai tươi sáng hơn, Hạ Chiêu và Lâm Bội Linh, Trương Bằng bàn nhau phần lời từ tiệm bánh và tiền Trương Bằng làm tài xế chở hàng kiếm được, sau khi trừ ra các khoản phí phải trả hằng tháng, bỏ vào một tài khoản chung hết. Nào ngờ Lâm Bội Linh với Trương Bằng bỏ hết tiền vào tài khoản của Hạ Chiêu luôn, lý do là Hạ Chiêu là người trình độ học vấn cao và thông minh nhất nhà, nhưng dù nói thế nào đi nữa thì cuối cùng gia đình này đã có được một khoản tiết kiệm nho nhỏ rồi.
“Quản lý tài sản hợp lý thì không phải cạp đất ăn.” – Dịch Thời nói.
“Đó là cậu mà! Cũng có phải tớ đâu.” – Hạ Chiêu vô cùng tự biết mình.
Dịch Thời chắc là người có bản lĩnh và nhiều tài nhất mà cậu từng gặp, không chỉ trong lứa cùng tuổi với cậu mà bao trùm tất cả nhóm tuổi mà cậu biết luôn. Một cá nhân mà chính là thiên tài cực kỳ giỏi cậu được thấy trên bản tin trên TV, kiểu người như hai thế giới với cậu cũng như tất cả mọi người khác trên thế giới vậy.
Nhưng Hạ Chiêu không nói ra, trực giác nói cho cậu rằng Dịch Thời sẽ không thích cậu khen ngợi mình như vậy.
Tới lúc về đến nhà Dịch Thời, cậu ấy đi thẳng vào bếp còn Hạ Chiêu ngồi xuống sô pha tự nhiên xem TV. Không lâu sau thì điện thoại Dịch Thời để trên bàn rung.
Hạ Chiêu tính mang điện thoại vào cho Dịch Thời thì nó đã dừng rung. Một hồi sau, cái tên ‘Jassica’ lại nhảy lên màn hình.
Jassica? Chắc là tên nữ giới nhỉ.
Hạ Chiêu mở cửa phòng bếp ra, Dịch Thời đang xắt thịt bò. Cậu quơ quơ điện thoại:
– “Có ai gọi cậu này, mấy lần luôn. Có nhận điện không?”
Dịch Thời nhìn lướt qua màn hình rồi gật gật.
Hạ Chiêu tự giác bỏ điện thoại vào tay Dịch Thời, ấn nút trả lời hộ cậu ấy rồi chọn loa ngoài giúp.
Cậu toan ra khỏi bếp thì nghe thấy giọng một người phụ nữ từ đầu bên kia phát ra:
– “Morning, Chris, chắc bên con là buổi tối ha?”
Là giọng của một người phụ nữ trung niên.
Hạ Chiêu nghĩ, chắc là mẹ của Dịch Thời.
“Ừm, có gì không?” – Dịch Thời hỏi thẳng mà không hề tán dóc.
“Dịch Khiêm có nói với con chưa? Lương không xin chuyển công tác được, em trai con thì không chịu về. Bọn mẹ thay đổi kế hoạch ban đầu, không về nước nữa. Sorry, mẹ biết chuyện này rất đột ngột nhưng không còn cách nào khác nữa, may mà con chỉ ở lại đó thời gian ngắn thôi. Lương với mẹ sẽ tìm cách liên hệ với trường khác cho.”
Hạ Chiêu đóng cửa giữa đường thì ngạc nhiên, nhìn về phía Dịch Thời. Qua mặt kính cửa Dịch Thời cũng đang nhìn về phía cậu, không thể nhìn ra được cảm xúc gì cặp mắt đen nhánh ấy, nhưng Hạ Chiêu chắc chắn rằng không hề có vẻ bất ngờ nào trong đó cả.
Im lặng hồi lâu, giọng nói từ đầu bên kia nhẹ nhàng đi:
– “Chris? Con có đang nghe không?”
“Có nghe.” – Hạ Chiêu quay lên phòng khách, nghe Dịch Thời thấp giọng đáp sau lưng.
Hạ Chiêu ngồi về sô pha, giảm âm lượng TV nhưng vẫn khó mà nghe được trong bếp đang nói những gì. Cả căn phòng trở nên yên lặng một hồi.
Một lát sau, Hạ Chiêu nhìn về phía phòng bếp, có vẻ như Dịch Thời đã nói chuyện điện thoại xong cúi đầu tiếp tục xắt thịt bò. Vai cậu ấy hơi nhô, gồ lên bên dưới chiếc áo T-shirt rộng rãi, bờ vai gầy mà rộng.
Hạ Chiêu vẫn ghim mắt nhìn TV nhưng chẳng có nội dung nào lọt vào mắt cậu được. Bỗng nhiên cậu hồi hồn, hình như trời mưa rồi, giọt mưa rơi lộp bộp ngoài ban công vang lên tiếng mỏng manh mà liên hồi. Hạ Chiêu chợt thấy bức bối ra mở cửa ban công và hít một hơi sâu. Có lác đác những giọt mưa bay bay mang tới cái mát lạnh đã lâu chưa gặp.
Trời mát lên rồi.
Mùa hè năm nay dài hơn mọi năm đã sắp sửa kết thúc.