BẬT MÍ - Chương 30
Trước khi bắc nồi lẩu, cậu có đi đóng cửa phòng Dịch Thời lại tránh mùi lẩu ám vào phòng. Trong lúc vô tình cậu thoáng thấy cây violin, hộp đàn được mở ra và cây violin đang lặng lẽ nằm đó. Không khó để thấy Dịch Thời thường lấy nó ra.
Nếu như Dịch Thời không thể chơi violin được nữa, vậy thì không cần phải cất nó trong phòng rồi lấy ra ngắm như vầy chứ. Mà nếu Dịch Thời còn chơi violin được thì với tính tình của cậu ấy thì đã không chỉ lấy ra mà học chơi chơi như cậu rồi.
Nhưng tại sao Dịch Thời lại nói mình không chơi được?
Thấy Hạ Chiêu có vẻ hết hứng chơi đua xe rồi, Dịch Thời hỏi:
– “Không chơi nữa à?”
Hạ Chiêu:
– “Không chơi nữa, tớ chỉ muốn chơi trò này tí thôi. Nếu mà ngày nào cũng chơi như nghiện là tớ sẽ chán không thích chơi nữa.”
Dịch Thời:
– “Thế chơi cái gì khác?”
Hạ Chiêu gần như là bật thốt:
– “Hay là cậu chơi violin cho tớ nghe đi.”
Dịch Thời khựng lại nhìn cậu ấy, im lặng lúc lâu, yên tĩnh đến mức Hạ Chiêu tự hỏi có phải mình đã nói sai rồi không.
Có khi nào có ký ức nào đó không vui về đàn violin không ta?
Ngay khi Hạ Chiêu đang tính cho nó qua đi, Dịch Thời nói:
– “Sao cậu không chơi cho tôi nghe?”
Hạ Chiêu thấy không có gì bất thường mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ có biết chơi đâu, không là đã chơi cho cậu từ lâu rồi. Tớ cảm âm tệ lắm, từ nhỏ đã không có năng khiếu chơi piano rồi. Tớ mù nhạc lý mà, toàn bị giáo viên mắng thôi.” – Hạ Chiêu nói – “Nhưng mà tớ vẫn đam mê âm nhạc lắm, người ta nói cuộc sống không thể thiếu âm nhạc mà.”
Dịch Thời không đáp, cậu đứng dậy đi vào phòng. Một lúc sau thế mà đã cầm cây violin ra thật.
Hạ Chiêu vừa mừng vừa lo:
– “Sao tự nhiên cậu tốt tính quá vậy?”
Dịch Thời nhìn cậu một cái:
– “Để cho cậu khỏi nhắc mãi nữa.”
Hình như đúng là Hạ Chiêu đã nhắc chuyện này mấy lần lận.
Cậu cười vô tội, ngả ra sô pha được voi đòi tiên hỏi:
– “Tớ có được yêu cầu bài không?”
Dịch Thời chỉnh violin:
– “Nói thử xem.”
Nói thật thì Hạ Chiêu chẳng biết gì về violin cả, hay mấy bản kinh điển cũng không nốt. Thế là cậu nghĩ ngợi rồi hỏi:
– “Cậu biết chơi Canon in D major không?”
Dịch Thời dừng lại, cậu dời mắt mà trông ngang qua khóe mắt:
– “Canon in D major?”
“Chắc vậy nhỉ,” – Hạ Chiêu nói – “Cậu có xem cái quảng cáo ấy ấy không? Cái mà có cô bé cũng đang chơi bản này ấy, nghe hay mà cảm động lắm. Lúc đó tớ nghe đã nghĩ, ‘Tiếng violin hay thật đó.’”
“Chưa xem.” – Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu:
– “Vậy cậu chơi bài nào cũng được.”
Dịch Thời không từ chối, đưa cây violin lên gác trên vai, vào tư thế rồi mới đưa vĩ đặt lên dây cung. Tiếng đàn vừa cất lên, so với mọi khi, cứ như hai người vậy.
Chỉ là…Tự dưng thấy quý tộc hơn hẳn.
Tuy có biết Dịch Thời gia cảnh khá giả đấy, nhưng học sinh cấp III nhìn cũng không khác nhau mấy cả. Mà lúc này lại thật sự có cảm giác cậu ấy nên đứng trong tòa cung điện nguy nga, trong bộ lễ phục. Tất cả mọi người chăm chú xem cậu ấy, mà cậu ấy như đứng riêng với sự đời.
Tiếng đàn violin cất lên du dương êm dịu.
Trước đây Hạ Chiêu được nghe Canon mà cảm giác mình như đang đứng trong một căn nhà gỗ ở thôn làng Bắc Âu yên tĩnh vậy, bên ngoài cửa sổ là trời tuyết rơi dày đặc, mình thì bình yên thưởng cảnh tuyết rơi. Nó ngọt ngào, lưu luyến mà mang nét buồn. Nhưng Dịch Thời chơi dường như có phần vui tươi hơn, bớt đi cái nhẹ nhàng, giai điệu trầm bổng liên tục như muốn đánh mạnh vào phòng tuyến của linh hồn ấy. Nó mang âm hưởng rất khác, tựa thứ tình yêu điên cuồng đậm sâu tới chết, rồi lại như trời quang sau cơn bão vậy.
Khúc tấu hạ màn, Hạ Chiêu vỗ tay:
– “Cậu còn xạo với tớ là không chơi nữa, này mà là không chơi à? Cậu chắc chắn là nghệ sĩ vĩ cầm giỏi nhất tớ từng được thấy đó.”
Tuy là xung quanh cậu cũng không có mấy ai chơi violin.
Dịch Thời rất điềm tĩnh:
– “Không được nữa đâu.”
Không được nữa tức là sao? Sao cậu phải thêm “nữa”? Như thế có phải tức là trước đây thì có còn giờ thì không ấy hả?
Hạ Chiêu nhạy cảm không hỏi thêm, cười nói:
– “Nhưng mà thật sự tuyệt lắm đó, có vấn đề gì đâu? Cậu khắt khe với mình quá thôi, tớ nghe khúc tấu của cậu mà thấy tâm trí bình yên sau cơn bão dữ đó, cảm động phát khóc luôn.”
“Cậu nghĩ được vậy chứng tỏ…” – Dịch Thời nhìn cậu một cái – “Đúng là cậu không có năng khiếu âm nhạc tí nào.”
Hạ Chiêu ngớ người:
– “Ơ đm, tớ đang khen cậu mà, cậu có còn lương tâm không?”
Dịch Thời đưa cây đàn lẫn vĩ cho cậu ấy:
– “Muốn thử không?”
“Thử gì? Kéo cưa gỗ hả?” – Nói thì nói vậy, Hạ Chiêu vẫn mừng rỡ nhận lấy – “Cậu nghĩ có khi nào tớ chơi piano dở tệ nhưng lại là thiên tài violin không?”
“Không thể, nhạc cụ có liên kết với nhau.” Dịch Thời nói.
“Lỡ đâu,” – Hạ Chiêu đứng dậy, đặt cây violin lên vai trái – “Như thế này đúng không?”
Dịch Thời giữ cần đàn giúp cậu ấy căn chỉnh. Tay cậu chạm vào tay Hạ Chiêu, hơi lạnh, cậu chỉnh vị trí các ngón tay Hạ Chiêu ấn trên dây đàn, chỉ chạm đơn giản thôi, rất nhanh cậu đã bỏ ra. Có mùi cây tùng thoang thoảng trên thân đàn, Hạ Chiêu thấy mùi ấy khá dễ chịu.
Cây vĩ kéo trên dây cung phát ra âm thanh cực kỳ nhức óc.
Hạ Chiêu giật cả mình:
– “Cái tiếng gì vậy?”
Không biết là nghe tiếng này buồn cười hay nhìn phản ứng hài hước của Hạ Chiêu mà Dịch Thời nhếch mép rất nhẹ, hạ giọng thật thấp:
– “Tiếng cưa gỗ.”
Hạ Chiêu trừng cậu ấy:
– “Đừng có cười, nghiêm túc coi nào. Có ai như cậu không? Tớ da mặt mỏng mong manh lắm đó, cậu dạy tớ nhanh nào.”
Dịch Thời không nói gì thêm, một tay giữ đàn violin, tay kia kéo vĩ:
– “Đừng kéo mạnh quá.”
Cậu chỉ cầm tay kéo vài cái cho Hạ Chiêu, không ra được nốt gì nhưng không còn quá chói tai nữa. Cả hai đang rất gần nhau, gần đến mức Hạ Chiêu có thể cảm nhận hơi thở của Dịch Thời. Sau vài giây, Dịch Thời thả cây đàn ra, cũng nhích ra:
– “Cậu tự thử xem.”
Hạ Chiêu kéo mấy cái theo cách mà Dịch Thời đã làm, nhưng nó vẫn khó nghe lắm, nheo nhéo chói tai.
Dịch Thời đứng bên dựa vào cái kệ trông rất nhàn nhã, nhìn cậu một cách chăm chú. Ánh mắt cậu ấy hơi biếng nhác nhưng rất tập trung, như đang lắng nghe đầy thưởng thức, mà cũng như đang thất thần.
Hạ Chiêu không biết kéo cưa gỗ có gì hay mà nhìn cậu với ánh mắt như thế hoài, nói một cách mất tự nhiên:
– “Cậu nhìn tớ như vầy y như giáo viên piano của tớ ấy, cảm giác như mở miệng là mắng tớ ngay được.”
Dịch Thời lập tức bình luận như một người thầy:
– “Tư thế khá chuẩn, kỹ thuật 0 điểm.”
Hạ Chiêu nói như đúng rồi:
– “Tớ là lần đầu tiên mà?”
Kéo thêm 2 bận, cậu không khỏi hỏi:
– “Tớ thế này có làm hỏng violin của cậu không? Trông cây đàn violin này cũng có giá lắm, lỡ như hỏng tớ không đền nổi thì sao giờ.”
Dịch Thời:
– “Nó hỏng thì hỏng thôi. Không cần phải đền.”
Hạ Chiêu muốn nói lại thôi, kéo kéo thêm mấy cái nữa thì bỏ cuộc:
– “Thôi bỏ đi, tớ không làm phiền hàng xóm nữa. Chối tai quá, nữa có mà hàng xóm lên gõ cửa mất.”
Dịch Thời khéo léo hết sức:
– “Công nhận.”
Hạ Chiêu không chịu:
– “Lúc này cậu phải khích lệ tớ mới phải chứ?”
Dịch Thời:
– “Khích lệ cái gì?”
Hạ Chiêu:
– “Khích lệ tớ mới chơi violin lần đầu được như vầy là tốt lắm rồi này.”
Dịch Thời liếc cậu:
– “Không nói nổi.”
Hạ Chiêu:
– “…”
Sau vài giây im lặng, Hạ Chiêu hỏi như lơ đễnh:
– “Cậu chơi violin hay vậy mà sao trước giờ tớ chưa từng nghe cậu chơi vậy? Tòa nhà này cách âm dở lắm, nếu cậu chơi thì thế nào tớ ở dưới lầu cũng nghe thấy hết.”
Quả nhiên, vẫn còn để bụng lắm.
Tại sao lại “không được nữa”?
Hạ Chiêu nghĩ, cứ thử như vầy xem sao, lỡ mà Dịch Thời không muốn trả lời, hay có chút gì đó không thoải mái vậy thì mình sẽ lập tức chuyển chủ đề không hỏi tiếp nữa.
“Tôi bị thương cổ tay và ngón tay trong tai nạn giao thông, từ đó cảm giác kém đi hẳn. Có khi còn bị chậm nữa, cử động nhiều còn bị nhức.”
Dịch Thời nói rất thản nhiên, không có bất cứ dao động cảm xúc nào mà chỉ là trình bày một sự thật thôi.
Hạ Chiêu vốn cho là có khi Dịch Thời không thích chơi violin nhưng bị bắt học từ nhỏ các thứ, nhưng không ngờ nguyên nhân lại là thế này.
Tai nạn giao thông ư? Bị thương tay? Nghiêm trọng như vậy ư?
Cậu giật mình, không kìm được mà nhìn về phía bàn tay Dịch Thời.
Bàn tay xương xương, ngón tay dài và thon, nhìn không giống như bị thương chút nào.
Dịch Thời xòe tay cho cậu xem:
– “Nhìn không rõ lắm nhưng tay bị tàn thật rồi.”
Dịch Thời tay lớn, bàn tay trông rất mạnh mẽ nữa mà sao có thể tàn được? Hạ Chiêu cẩn thận chạm vào ngón tay cậu ấy, trên tay có lớp chai mỏng nên hơi cưng cứng.
Dịch Thời thu tay về:
– “Không phải tay này.”
Hạ Chiêu:
– “…”
Dịch Thời lại nói thêm:
– “Vả lại tới nay đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Hạ Chiêu nghĩ, ừ nhỉ, còn chơi bóng rổ được mà.
Hạ Chiêu:
– “Đâu mà không kéo nổi nữa, còn chơi bóng rổ được rồi giành cả hạng 7 toàn khối đây. Sao mà nói là tàn được.”
Nếu là ai đó khác thì Hạ Chiêu sẽ không thẳng thừng vậy đâu, nhưng cái tên Dịch Thời này có lòng tự trọng rất cao mà cũng không mong người khác “thông cảm” hay “thương hại” cậu ấy. Cơ bản là cậu ấy không cần hay thậm chí còn phản cảm nữa.
Thiện ý như vậy quá đỗi cao thượng, cứ như thể một sự thương hại vậy.
Hạ Chiêu không hiểu tại sao mình lại có lòng tin ở Dịch Thời đến thế, nhưng Dịch Thời cứ như cái cây mọc giữa khe nham thạch, mang sức bền bỉ. Cho cậu ấy chút nắng chút mưa qua khe nứt, và một chút thời gian, là có thể đâm thủng bóng đêm và tù túng mà sinh trưởng và phát triển một cách dã man rồi.
Một người như vậy thì cần gì kẻ khác thương cảm?
Vả lại, ai có thể thương hại cậu ấy.
Dịch Thời:
– “Không chơi violin được nữa.”
Hạ Chiêu hỏi:
– “Cậu thích chơi violin lắm sao?”
“Không thể nói là thích được, chỉ là tôi từ nhỏ đã được học chơi nhạc cụ này, mà cũng có khiếu nữa nên tôi cứ theo thôi.” – Dịch Thời nói.
Thay vì nói cậu thích violin, cậu thích cái cảm giác tập trung, đắm chìm trong việc chơi violin. Cây violin tựa như vật dẫn, như một người bạn, chấp nhận cậu, lắng nghe cậu, để giết thời gian những khi cảm thấy trống trải và cô đơn vào thời thơ ấu, một cách để giải tỏa cảm xúc.
“Cậu nói xem có gì mà cậu không giỏi không?” Hạ Chiêu sầu quá chừng.
Violin, bóng rổ, trong học hành đến chơi game,… Dịch Thời học cái gì là luôn thực hành rất tốt.
“Nhiều,” – Dịch Thời nhìn thoáng qua cậu, giọng điệu thản nhiên:
– “Tôi không biết vẽ.”
Hạ Chiêu, người biết vẽ, cất tiếng “ơ” rồi nhìn Dịch Thời một lượt từ đầu đến chân, nhoẻn cười:
– “Tsk, tsk, tsk, Dịch Thời, càng ngày cậu càng biết ăn nói ghê ta. Công nhận tớ dạy dỗ tốt ghê nơi, giờ mới thấy ông Chu xếp cậu ngồi kế bên tớ đúng là một nước đi quá tốt mà.”
Dịch Thời:
– “Chứ không phải chỉ có cậu là ngồi một mình sao?”
“Đúng là có phần là thế,” – Hạ Chiêu nói – “Cậu không biết thôi chứ ông Chu lúc nào cũng kêu tớ quan tâm cậu nhiều vào đó.”
“Cậu có à?” – Dịch Thời nhìn cậu ấy.
“Tớ không có à?” – Hạ Chiêu hỏi lại.
Sau một hồi im lặng, Hạ Chiêu mới nói:
– “Đúng là tớ đã không giúp đỡ cậu gì mấy, tại cậu cướp mất danh hiệu hotboy của tớ. Trước khi cậu chuyển tới tớ là trai đẹp nhất nổi tiếng nhất lớp đó.”
Dịch Thời:
– “Giờ cậu vẫn nổi tiếng nhất đó thôi.”
Hạ Chiêu đùa:
– “Hai đứa mình 50:50, tụi nó không dám chọc cậu không có nghĩa cậu không nổi tiếng đâu. Cậu nghĩ coi, một nửa bên 50%(25%) của cậu vốn là của tớ đó. Tớ không được có ý kiến với cậu hở? Giờ tớ không màng hiềm khích quá khứ mà lấy oán trả ơn, cậu không thấy cảm động sao?”
“Ừ, cảm động.” – Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu vươn tay:
– “Nói suông, tớ muốn gì đó thực tế hơn cơ.”
Dịch Thời nhìn tay cậu ấy, không động đậy:
– “Tối nay tôi khao cậu bữa tối.”
“Đi luôn.” – Dù gì thì người ta mới kể mình nghe chuyện buồn của cậu ấy, Hạ Chiêu dễ dàng tha cho:
– “À mà, nhắc tới bữa tối, cậu có đánh tiếng với cậu mình tớ cũng đi cùng không?”
Tránh cho người ta không chuẩn bị phần cậu, lúc đó thì xấu hổ lắm?
“Nói rồi.” – Dịch Thời nói.
Dịch Thời cầm cây violin đi cất trở lại, vừa đi tới cửa thì chợt bảo:
– “Nếu sau này cậu không biết đi đâu thì có thể qua đây.”
Hạ Chiêu hỏi:
– “Lúc nào cũng được hở?”
“Bất cứ lúc nào cậu muốn,” – Dịch Thời đi vào phòng, giọng cậu nhỏ đi chút – “Cậu có chìa khóa mà phải không? Cậu có thể qua đây ngay cả khi tôi không có nhà.”
Thực ra Hạ Chiêu muốn hỏi là muốn lúc nào cũng có thể bấm chuông làm phiền mà phải không. Hẳn Dịch Thời đã hiểu sai ý cậu, cậu ấy đưa ra một câu trả lời rộng lượng hơn.
Kể từ khi Hạ Chiêu cho Dịch Thời thuê nhà, cậu đã ngầm thừa nhận đây là chỗ ở của Dịch Thời rồi, và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng chìa khóa tự tiện đi vào cả.
Như này tức là đồng ý cho cậu có thể tùy ý ra vào hả ta?
Việc đến rồi đi một cách tự do này có nghĩa là tín nhiệm và tin tưởng.
Tuy dạo này hai đứa thân hơn nhiều, chủ yếu là hay đi chung đường về trong khoảng thời gian ngắn sau giờ truy bài tối ấy, nhưng việc muốn là tới muốn là đi thì khác. Khoan nói đến bạn bè đi, cậu sang nhà ông bà nội hay ba mình cũng phải nhấn chuông cửa hết. Sự cho phép ấy cứ như là mình được giao cho một đặc quyền nào đó vậy.
Như có đám mây mềm đánh vào lòng Hạ Chiêu.
“Khi nào thì cậu không có nhà?” – Hạ Chiêu hỏi.
“Những hôm thỉnh thoảng tôi về nhà Dịch Khiêm.” – Dịch Thời ra khỏi phòng.
Từ khi Dịch Thời chuyển tới đây dường như chưa từng đi đâu hết, Hạ Chiêu suýt thì quên mất đây mới là chỗ ở tạm thời của cậu ấy.
Hạ Chiêu thở dài:
– “Tụi mình đúng là chung một thuyền mà. Tớ cũng từng gặp tai nạn giao thông đây, cái hồi tớ bỏ nhà đi thì gặp tai nạn bị chấn động não và gãy xương đùi phải nằm hơn nửa tháng. May mà tuổi nhỏ không để lại di chứng gì, hội thao tớ còn thi chạy tiếp sức được đây.”
Dịch Thời nhìn nhìn chân cậu:
– “Sao cậu lại bỏ nhà đi?”
“Ba mẹ tớ ly dị, tớ thì muốn đi với mẹ nhưng họ không cho thế là tớ anh dũng bỏ nhà đi.” – Hạ Chiêu nói.
Đó tạm thời là nét bút muôn màu nhất trong cuộc đời suôn sẻ của cậu, thậm chí cậu chưa bao giờ nhắc lại chuyện đó với Lâm Bội Linh. Dù sao thì lúc ấy cậu ngang ngược chơi liều tới nỗi Lâm Bội Linh cũng phải sợ hãi.
Kể với Dịch Thời rồi mới thấy, hóa ra cũng không khó để nói ra lắm.
Chương này đã được lật sang trang khác.
Dịch Thời hỏi:
– “Khi đó cậu bao nhiêu tuổi?”
Hạ Chiêu ngẫm lại một lúc:
– “11 tuổi.”
Dịch Thời:
– “Đúng là anh hùng thật.”
Hạ Chiêu nở nụ cười có phần khoe khoang:
– “Nhỉ?”
Nếu như trong quá khứ là nỗi đắng, cách tốt nhất là đừng tìm cách thoát khỏi nó mà hãy sống cho hiện tại thật tốt, thật hạnh phúc. Khi đó tự nhiên những cái không may và nỗi buồn đau rồi cũng mờ đi, chỉ còn lại những ký ức nhạt nhẽo mà thôi.
Bởi vì chỉ khi bây giờ mình sống không vui thì mới nhớ về quá khứ để mà gặm nhấm nỗi đau.