BẬT MÍ - Chương 27
– “Tiểu Chiêu ơi, cháu ngoan của nội ơi, tới kỳ nghỉ rồi bà nhờ dì Hứa sáng sớm mai đón con nhé? Nội nhớ con lắm đó.”
Hạ Chiêu nói:
– “Nội ơi, nghỉ lễ con có hẹn với bạn học bù ạ. Nên là con không qua với ông bà nội được.”
Bà nội cực kỳ thất vọng:
– “Học bù hả? Học bù gì nữa? Con học bù cả 7 ngày luôn sao?”
Chắc ông nội cũng nghe kế bên, tuy ông không nghiêm khắc với cháu trai như với con nhưng ông vẫn mong cháu mình hóa rồng.
Hạ Chiêu kiên nhẫn nghe ông nội thấp giọng khuyên nhủ bà nội:- “Tiểu Chiêu cũng lớp 11 rồi, nó lấy việc học làm trọng là nên. Mấy khi nó có quyết tâm như vậy…”
Ông nội nói hồi lâu, bà nội mới bị thuyết phục mà tiếc nuối bảo:
– “Rồi rồi rồi, ông con nói phải, việc học quan trọng hơn. Bao giờ con lên Đại Học là được tự do thôi. À mà, bác Trần con ấy, có ông đồng nghiệp cũ của ông nội con gửi cua đồng lên, có cả trái cây nữa, nghe là nhập về đó. Để bà nội lựa mấy trái to to rồi mai gửi cho con. Học hành chắc là mệt lắm, phải…”
Nói giữa chừng, có tiếng bé gái nói ở bên:
– “Bà nội ơi, mẹ con nấu tổ yến bảo con mang cho bà ạ.”
Nghe giọng thì chắc là Hạ Hàm, em gái lớn cùng cha khác mẹ của Hạ Chiêu.
Bà nội che ống nghe ra xa chút:
– “Rồi rồi, con để đó đi, bà đang nói chuyện với anh con.”
Vài giây sau Hạ Chiêu mới nghe thấy Hạ Hàm đáp một cách lạnh nhạt:
– “Vâng ạ.”
Cúp máy, Hạ Chiêu thả mình lên giường, nhìn chằm chằm lên trần giường thừ ra.
Cậu nghĩ chắc Hạ Hàm ghét cậu lắm.
Hạ Chiêu ưa nhìn tốt bụng, từ nhỏ đã hút tụi con nít. Từ cô bé con nhà hàng xóm, em trai em gái của bạn cùng lớp đến em họ trai gái nhỏ cũng thích chơi với cậu.
Nhưng nó không bao gồm em gái ruột.
Buồn cười làm sao.
Hồi Hạ Hàm còn rất nhỏ, không biết có phải do ông bà nội rất hay nhắc tới cậu hay không mà tuy cậu rất ít khi ở cùng với hai đứa em nhỏ nhưng Hạ Hàm rất thích đi theo mình, như cái đuôi nhỏ vậy. Cứ bám theo mà “anh hai, anh hai” luôn miệng.
Hồi đó, Hạ Chiêu mang chút phức tạp về đứa em gái này, khó mà nói cậu thích con bé bao nhiêu nhưng cũng không ghét gì em. Chuyện người lớn lông gà vỏ tỏi bao nhiêu, trẻ em là vô tội, Hạ Chiêu cũng cố đối xử với con bé tốt hơn.
Nhưng không biết từ bao giờ mà, Hạ Hàm càng lớn càng xa cách với cậu. Có người lớn xung quanh thì em vẫn lễ phép gọi anh, nhưng không có người lớn là không nói năng gì với cậu luôn.
Nói chứ Hạ Hàm cũng mới vào tiểu học thôi, chắc con bé không rõ mấy chuyện như thế đâu. Nhưng nhiều khi sức quan sát của con nít nhạy hơn mình nghĩ, người lớn tưởng nó không hiểu, chứ tụi nhỏ có suy nghĩ nho nhỏ của riêng chúng nó đó thôi.
Vài năm nữa, biết đâu con bé đi xả vào hốc cây đại loại như “Ông bà nội mình thiên vị cưng anh trai cùng cha khác mẹ hơn mình” hay “Ba mẹ thương mình lắm, nhưng ba mẹ thương anh trai cùng cha khác mẹ của mình hơn” thì sao.
Hạ Chiêu có thể hiểu được Hạ Hàm, nếu cậu là Hạ Hàm thì cậu cũng sẽ ghét ông anh này lắm. Rõ là ổng không ở nhà nhưng đi đâu cũng thấy ổng hết, như cái bóng không bao giờ tan biến bao trùm nhà mình vậy. Nhà họ Hạ không bao giờ mang bầu không khí thiên vị rõ ra mặt, nhưng nó thể hiện trong vô thức, trong kín đáo mà vẫn cảm nhận được.
Hạ Chiêu có thể cảm nhận được thì hiển nhiên Hạ Hàm cũng vậy.
Nhưng hiểu thì hiểu, bị ghét bởi một ai đó, lại còn là em gái mình nữa, trong lòng Hạ Chiêu ít nhiều cũng không dễ chịu.
Cậu không muốn như vậy, nhưng không có cách nào cả. Cậu không thể thay đổi được nữa, mà vẫn cứ như thế này.
Ngày đầu kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Hạ Chiêu, tính ngủ thêm thì tự nhiên bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài nhà.
Cậu mở cửa, Trương Giang Dương đang ở ngoài phòng khách châm trà cho bà nội, bác gái, dượng cùng với anh chị em họ. Phòng khách không lớn chật nít người.
Bà nội Trương Giang Dương hơi lãng tai, mọi người nói năng gì cũng hơi lớn tiếng.
Quê Trương Bằng rất gần nội thành, chỉ mất có 1 giờ lái xe nhưng không nghĩ chưa tới giữa trưa mà mọi người đã đến đông đủ rồi.
Mọi người trong phòng khách đồng loạt quay sang nhìn cậu, Hạ Chiêu lập tức rút lại vẻ gắt ngủ nhẹ do bị đánh thức và nặn ra một nụ cười chủ động chào hỏi:
– “Chào bà nội, chào bác gái, chào dượng, chào anh họ chị họ ạ.”
Bác gái của Trương Giang Dương, Trương Tinh, cười:
– “Ồ, anh của Tiểu Dương ở nhà à, Tiểu Dương anh của con tên gì ấy nhỉ?”
Không đợi Trương Giang Dương chậm chạp lên tiếng, Hạ Chiêu chủ động đáp lời:
– “Thím ơi, cháu là Hạ Chiêu, mọi người cứ ngồi đi ạ. Cháu vào WC đánh răng rửa mặt.”
Hạ Chiêu vào WC đóng cửa lại, nghe thấy ngoài kia ồn ào trở lại.
Họ nói chuyện oang oang, Hạ Chiêu cách cửa phòng tắm mỏng nghe được rõ ràng.
Anh họ Trương Giang Dương nói:
– “Quả nhiên ông anh này của mày không phải anh ruột, chả giống mày chút nào. Nhìn là biết học sinh ngoan học giỏi gương mẫu đây mà, sau này có tiền đồ cực.”
Trương Giang Dương:
– “Anh lo ăn dưa hấu đi, sao anh lắm chuyện vậy.”
Trương Tinh bênh con mình:
– “Anh họ con nói có sai đâu, người anh này của con trông da non dẻ mịn với chưa từng chịu khổ thế kia. Tại ba con ngu quá thôi, ảnh lo cho con người ta hơn là con mình, cung phụng con người ta như cậu chủ nhỏ kia kìa. Pajamas thằng bé mặc không rẻ đâu ha?”
Lần đầu tiên Hạ Chiêu cảm thấy bàn chải điện của cậu tiếng nhỏ quá, cậu đánh răng va chạm vang brừm brừm mà vẫn không cản được mình nghe không sót chữ nào. Cậu nhìn mình trong gương, pajamas là Lâm Bội Linh mua cho, cậu không biết giá bao nhiêu nhưng Trương Giang Dương cũng có một cái giống vậy mà khác màu. Có điều Trương Giang Dương thích mặc quần đùi áo thun đi ngủ hơn, nên Hạ Chiêu cũng xin nốt bộ kia.
Trương Giang Dương không quá gay gắt với bác gái mình:
– “Không có, không đắt đâu ạ, con cũng có một bộ mà.”
Trương Tinh hừ một tiếng:
– “Con với ba ngốc y như nhau, bác nói cho con biết, giờ mà con không tranh là sau này hối hận đó.”
Có giọng nữ trẻ vang lên, chắc là chị họ Trương Giang Dương:
– “Mẹ à, mẹ nói nhỏ thôi. Ai mà nghe được là xấu hổ lắm.”
Trương Tinh khăng khăng:
– “Xấu hổ cái gì, bác có nói gì sai không, bác chỉ nói thật thôi. Nó đi học thêm lớp học vẽ gì đó nhỉ? Bác đi hỏi rồi, giáo viên đó cũng kinh, một khóa học không hề rẻ tí nào đâu. Tiểu dương, tiền là tiền ba con phải không? mấy năm nay bác chả có thấy ảnh cho con đi học thêm hay lớp năng khiếu gì để còn có cái nghề hết.”
Nhà Trương Tinh gần lớp mỹ thuật mà Hạ Chiêu đi học, Hạ Chiêu cũng từng gặp bác gái một lần còn nói đôi câu. Nhưng cậu đâu ngờ Trương Tinh lại đi hỏi nữa chứ.
Trương Giang Dương nói càng lúc càng nhỏ:
– “Bác hỏi cái này làm chi. Con có biết gì mà học đâu, vả lại anh con học ở đó lâu rồi, ba ảnh đóng tiền học phí cho ảnh học đó chứ. Không có tốn tiền mà.”
“Con nói vậy là không có được. Thế tức là tiền ba con là của cả nhà, tiền hai mẹ con họ là tiền riêng à? Đã là người một nhà có ai lại đi chia như thế không.” bà nội Trương Giang Dương nói oang oang, “tiểu dương à, con là cháu của nội, ba con ngốc nhưng nội con chưa già lẩm cẩm đâu. Có oan ức gì cứ nói với bà, nội nói cho con.”
Giọng điệu này.
Trương Giang Dương biết Hạ Chiêu chắc chắn đã nghe được, cậu hơi lúng túng:
– “Nội à, con có oan cái gì đâu. Không bất công gì hết. Mẹ với anh con tốt với con lắm.”
Hạ Chiêu từ tốn đánh răng rửa mặt rồi đứng yên trong nhà tắm, lòng cậu không nổi sóng gì cả, không phải lần đầu tiên cậu nghe mấy lời này. Cậu chỉ thấy giờ mà đi ra thì không hay.
Biết vậy đã mang điện thoại theo rồi.
Chán quá đi.
Bà nội của Trương Giang Dương nói:
– “Con gọi mẹ tự nhiên quá nhỉ, hồi nhỏ mẹ đẻ con bỏ đi theo người ta, bà nội vất vả nuôi con khôn lớn. Rồi ba con dẫn con lên thành phố này đi học đi hành, học với hành xong không về nữa. Căn nhà này là năm đó ông nội con phải dốc hết tiền bạc đỡ đần ba con mua đó, vì cái nhà này mà ông con phải đi cày cuốc đủ việc trên công trường, chạy khắp nơi đi vay mượn người ta. Sau này cái nhà này chỉ có con được hưởng, nếu mà ai khác thì bà là người đầu tiên phản đối.”
Trương Giang Dương:
– “Bà nội à…”
“Mà mấy năm rồi mà người anh kia của con chưa gọi ba nữa à? Ba con chưng mầm đá lâu thế rồi chắc chưng nóng rồi ha?” Trương Tinh thêm dầu vào lửa.
“Không gọi mới tốt, cho cái thằng Trương Bằng sáng mắt đỡ coi như con ruột thật. Tiệm của mẹ kế con chắc là ba con bỏ tiền ha, sau này cửa hàng đó cũng sẽ thuộc về con thôi. Mỗi lần nội hỏi ba con, nó toàn nói là mẹ kế tự bỏ tiền ra dựng thôi. Nó nghĩ gì bộ bà không biết chắc? Nó bao che cho hai mẹ con chứ gì? Con đừng trách nội dài dòng hay tính toán, nội mà không tính toán thay con là sau này con không được cái gì luôn đâu.”
Hạ Chiêu nghi cả tòa nhà nghe thấy hết luôn rồi.
Trương Tinh đồng ý:
– “Nội con nói đúng đó, bên nội Hạ Chiêu luôn muốn nhận nó về mà phải không? Cứ để nó về đó cho rồi, bên nào cũng muốn có, nào có dễ dàng như vậy chứ. Bác nói Trương Bằng hoài mà nó còn bảo bác đừng quan tâm nữa chứ.”
Bà nội với bác gái của Trương Giang Dương nói như thể họ đang diễn tuồng Song Hoàng[1] một ca một xướng vậy. Chủ đề đơn giản là sợ Trương Giang Dương bị thiệt thòi, sợ Hạ Chiêu với Lâm Bội Linh chèn ép, luôn cho rằng Trương Giang Dương với Trương Bằng ngu ngốc, rồi còn Hạ Chiêu với Lâm Bội Linh bụng dạ xấu xa.
[1]Song Hoàng; Hai bè (hát đôi,một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói)
Hạ Chiêu dễ mềm lòng với người lớn tuổi, kể cả việc bà nội của Trương Giang Dương không phải là một bà lão không mấy tốt tính gì cho cam, cậu vẫn thấy mình nên kính trọng người già và bỏ qua cho họ. Cậu càng nghe càng nhớ bà nội mình, bà nội cũng là một bà lão khí khái, bà đã rất thiên vị cậu từ lúc cậu còn bé rồi. Có gì tốt cũng nhớ để dành cho cậu, sợ cậu buồn bã dù là chút thôi. Nhưng bà nội cậu là một bà lão có phép tắc, không bao giờ xé mặt thẳng thừng mà là ngoài mặt thuận hòa miệng nói mấy lời đáng xấu hổ như thế này. Mặc dù bà không thích “trẻ hư” Trương Giang Dương nhưng cũng sẽ không chỉ trỏ này nọ trước mặt Trương Giang Dương đâu.
Lần đầu tiên gặp bà nội Trương Giang Dương, bà đã, ngay trước mặt Hạ Chiêu, kín đáo đưa Trương Giang Dương trứng gà bà mang đến:
– “Cho con này, trứng thu hoạch từ đàn gà nhà bà đó. Không được để người ngoài ăn đó có biết không?” – Nói rồi bà liếc liếc Hạ Chiêu “người ngoài”.
Hạ Chiêu biết bà lão không thích cậu, nên cậu luôn tránh gặp bà nội Trương Giang Dương cũng như họ hàng bên kia, không để ai thấy không thoải mái.
Lâu quá rồi không gặp, Hạ Chiêu quên mất việc này vẫn còn đó.
Biết vậy hồi sáng sớm cậu sang nhà ông bà nội, không phải rơi vào cảnh xấu hổ như bây giờ.
Mặc dù cậu đã biết sơ sơ họ nghĩ gì về cậu với mẹ mình, nhưng nghe họ nói vẫn thấy xấu hổ và khó chịu lắm chứ.
Cậu rất muốn nỏi, cậu không thèm cái nhà rách này, mẹ cậu cũng không thèm căn nhà rách này nữa.
Cậu rất muốn bảo, cửa tiệm của Lâm Bội Linh là tự mình bỏ tiền, ngay cả chiếc xe tảng mới của Trương Bằng cũng là tiền của Lâm Bội Linh.
Nhưng so đó chút chuyện ấy thì có ích gì đâu? Chỉ được cái thắng mồm thắng miệng thôi.
Mà dù có nói cho họ thì họ vẫn sẽ không tin, họ chỉ sống trong thế giới của mình, có quan niệm riêng mình. Có đôi lúc Hạ Chiêu nghĩ nhân loại sao mà thần kỳ quá, khoảng cách giữa người với người sâu hơn cả Thung lũng Rift Lớn nữa, người khác biệt lẫn nhau dường như không bao giờ có thể thấu hiểu nhau. Giống mấy người họ hàng này của Trương Giang Dương vậy, Hạ Chiêu không thể đánh giá liệu họ có ý xấu hay không, nhưng có vẻ như họ vốn đã không mang một vài cảm xúc rồi. Họ bàn tán chuyện gì đó say sưa làm người thấy khó chịu không biết giấu mặt vào đâu. Trong khi họ cứ trơ ra mà không cảm thấy có gì không đúng cả, không quan tâm Hạ Chiêu có nghe thấy họ không, vả lại họ cũng sẽ không thấy mất mặt, như thể đó là chuyện hết sức thông thường vậy.
Hạ Chiêu dám cá nếu mình mà không vào WC, họ có thể nói chuyện này ngay trước mặt cậu luôn, thậm chí còn hỏi thẳng “Bên nội mày luôn muốn mày về bên đó mà nhỉ? Ba mày có tiền thế sao mà mày ngu không về đó vậy?” Các thứ.
Hạ Chiêu không giỏi tiếp xúc với những người như vậy, mà cũng không thích giao tiếp với họ.
Nhưng họ là thân thích của Trương Bằng và Trương Giang Dương.
Lâm Bội Linh không muốn Trương Bằng và Trương Giang Dương thấy khó xử, mà cậu không muốn Lâm Bội Linh, Trương Bằng, Trương Giang Dương thấy khó xử.
Qua hồi lâu, Trương Bằng và Lâm Bội Linh ra ngoài mua đồ ăn cuối cùng cũng đã về.
Hạ Chiêu bước ra khỏi phòng tắm, phòng khách náo nhiệt một mảnh, Trương Giang Dương nhìn Hạ Chiêu hơi áy náy từ cách đó vài mét.
Hạ Chiêu không muốn vừa ra khỏi WC đã thấy lúng túng, mặt khác không muốn thấy vẻ mặt ấy của Trương Giang Dương.
Lần nào cũng thế, mỗi khi họ hàng của Trương Giang Dương lộ ra mặt nghèo kiết hủ lậu không che giấu, Trương Giang Dương chỉ đành im lặng và hận không chui xuống lỗ thôi.
Và lúc này, cả đám người chuyện trò rôm rả không nể nang gì ngừng lại như chưa hề có gì xảy ra. Để lại Hạ Chiêu và Trương Giang Dương bốn mắt nhìn nhau.
Bà nội Trương Giang Dương ngồi kế bên kéo tay Lâm Bội Linh nói chuyện, một cảnh tượng vui vẻ hài hòa làm sao.
Thực chất, bà nội Trương Giang Dương vẫn rất hài lòng con dâu Lâm Bội Linh, chỉ không hài lòng duy nhất là dì còn dẫn theo con chồng trước.
Hạ Chiêu về phòng thay đồ, không lâu sau, Trương Giang Dương gõ cửa phòng bước vào.
Không đợi Trương Giang Dương nói gì, Hạ Chiêu đã nói:
– “Anh Đi đây, có ai hỏi thì cứ nói anh về nhà ông bà nội.”
Trương Giang Dương:
– “Anh Không ăn cơm với mọi người sao?”
“Bà nội anh muốn anh qua lắm, chú biết anh cũng hết cách mà. Anh dậy trễ, bà cứ hối anh hoài thôi.” – Hạ Chiêu nói.
Gì mà ăn cơm với mọi người chứ, Hạ Chiêu nghĩ, cũng không biết vì sao, cậu mà ở đây là mọi người ai cũng nhìn cả. Cậu như người ngoài hoàn toàn xa lạ vậy, bị nhìn, bị bàn tán mãi.
Có lẽ vì họ là người một nhà, còn cậu là kẻ ngoài cuộc duy nhất, không được chấp nhận, người ngoài thừa thãi.
Hôm nay là sinh nhật của Trương Bằng, Trương Bằng là người con hiếu thảo mà cũng rất che chở cho cậu nữa. Đặt cả hai lên chung một bàn cân đơn giản là tự tạo nan đề cho Trương Bằng vậy.
Cậu không muốn có bất cứ việc gì không thoải mái xảy ra vì mình cả, làm Trương Bằng áy náy, làm Lâm Bội Linh buồn.
Nếu cậu không ở đây thì không cần phải lo lắng đến cậu nữa, ít nhất tình hình không trở nên tệ hại như vậy nữa.
Trương Giang Dương thấp giọng nói:
– “Bà nội với mọi người là thế đó, họ nặng lời nhưng không ghét anh đâu mà. Anh đừng để trong lòng.”
Hạ Chiêu:
– “Anh Biết, chú cũng đừng để bụng.”
Trương Giang Dương nói thêm:
– “Dượng mê cờ bạc, em không thể nói anh với dì có tiền được, chỉ rước phiền phức không cần thiết cho hai người thôi.”
Hạ Chiêu chậc lưỡi:
– “Trương Giang Dương, anh chỉ về nhà nội anh thôi, năm nào cũng vậy mà? Chú đừng có làm như anh giận dỗi bỏ nhà đi được không vậy?”
Trương Giang Dương thấy vẻ mặt cậu không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm một hơi:
– “Em lo anh không vui thôi mà?”