BẤT LY BẤT KHÍ: AI LÀ NƯƠNG TỬ CỦA NGƯƠI? - Chương 34: Nguy nan
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BẤT LY BẤT KHÍ: AI LÀ NƯƠNG TỬ CỦA NGƯƠI?
- Chương 34: Nguy nan
Một con ma thú mang hình hài giao long to lớn từ đâu xuất hiện bên ngoài kết giới. Thân hình nặng nề bò lên mái nhà rồi dữ tợn rống lên từng hồi đinh tai, nhức óc. Nó liên tục hà hơi nóng ra khắp mọi nơi, cái lưỡi thèm thuồng rơi đầy nước dãi.
Trận pháp huyết tế khởi động chặt chẽ, không cho phép bất cứ ai trốn thoát ra khỏi phạm vi bao phủ. Dần, lực lượng vô hình nào đó hút lấy máu thịt của những người chết trước, vài giây sau hóa thành tro bụi trong không khí, không để lại chút vết tích. Một số người sợ hãi tụm năm tụm ba lại liên hợp đề phòng. Song, trận pháp không tha họ, từng người, từng người bị luồng linh lực trói buộc treo lơ lững vùng vẫy giữa không trung. Chỉ kịp hét lên tiếng kêu sợ hãi, máu thịt co rút thành bộ xương khô. Xác chết từng người nối đuôi nhau rơi xuống mặt đất rồi hóa thành tro tàn.
Giao long bên ngoài như hưởng lợi gì đó từ trận pháp, liên tục hướng lên bầu trời thét dài kiêu hãnh.
Thân ảnh trắng tinh phiêu dật chẳng rõ tự lúc nào thoát ra ngoài kết giới, thuấn di trên những mái nhà. Vừa đáp xuống, con giao long đã phát hiện đuổi sát theo đến đấy. Tình huống có vẻ nguy cấp nhưng trông nàng chẳng bận tâm, liên tục suy xét đáp xuống đâu an toàn nhất cho mình, kéo dài thời gian phút nào hay phút đấy.
“Khè khè. Mau ngoan ngoãn đến đây nộp mạng.” Giao long hiếm thấy phát ra tiếng người nói tiếp: “Ta không cần biết tại sao ngươi lọt lưới. Dù sao bọn chúng không sống nổi đến đây cứu ngươi đâu. Hahaha…”
Bạch Vũ Diệp Y dừng lại trên một ngọn cao của cây cao ơi là cao. Tự tin cùng sự khinh bỉ nói: “Chỉ là con rắn may mắn tu luyện thành giao long mà khua môi múa mép trước mặt ta. Ngươi tưởng ta ngu ngốc nộp mạng nhỏ lắm à?”
Giao long khè ra khói độc ào ào thổi đến Bạch Vũ Diệp Y mang mùi vô cùng hôi tanh, nàng cấp tốc lấy vạt áo che mặt, tay còn lại lục lọi trong không gian xem có gì dùng được không. Ngay lúc đó, nàng vô thức lấy một cái bình sứ nhỏ ra, mở nắp uống vào. Chưa kịp phát hiện ra điều gì, Giao long ưỡn thân mình dài ngoằn của mình ra, há cái mồm đỏ như chậu máu định cắn phập nàng vào bụng.
“Diệp Y! Cẩn thận.”
Khi nàng nhận ra con giao long định làm gì. Nó đã vươn cổ tới há to mồm hà từng hơi hôi thối vào nàng. Nàng trở nên đơn bạc nhỏ bé trước thân hình to lớn của nó. Nàng như cứng đờ tại giây này, ngơ ngác quay đầu lại nhìn giọng nói lo lắng ấy mà mấp máy môi.
“Huyền Dạ Mặc. Ta không phải nàng ấy. Nhưng ta vẫn thực muốn hỏi bao ngày ấm áp nhất đời ta, ngươi yêu ta hay là yêu người kia.”
Dư quang chợt lóe nơi đáy mắt, thoắt một cái thân ảnh bạch y nào đó đã nhào đến ôm chầm nàng vào lòng.
Giao long rống lên một tiếng đinh tai liền cắn phập lên vai Huyền Dạ Mặc một miếng. Hắn chỉ “ưm” một tiếng lập tức đẩy nàng ra khỏi vòng tay. Bạch Vũ Diệp Y giật mình ngây ngẩn, ngoảnh mặt lại phía sau, mắt sắp ngập nước ngẩng nhìn. Nàng lắc đầu đau đớn nhìn nụ cười còn vương nơi khóe môi hắn tràn đầy vẻ cưng chiều.
Giao long há to mồm đỏ lòm như chậu máu của nó che mất một nửa thân ảnh, cổ họng vừa động Huyền Dạ Mặc đã biến mất tăm hơi.
Chưa kịp hoàn hồn trước sự việc, Bạch Vũ Diệp Y ngẩn ngơ rơi tự do giữa không trung. Tai nàng như ù lên, đôi mắt to tròn mong lung tìm kiếm hình bóng còn sót lại. Chỉ nghe tiếng gọi bên tai của các Huynh đệ Huyễn Dạ Huyền Giới cùng tiếng cười khản đặc hả hê của giao long.
“Chủ thượng.”
“Nha đầu! Biết sự lợi hại của ta chưa? Chịu chết đi!”
Móng vuốc to lớn của con giao long theo đó giơ cao đánh một vuốc xé gió đến Bạch Vũ Diệp Y.
Bỗng.
Một mảnh hồng lăng cuốn lấy bụng Bạch Vũ Diệp Y kéo về một mái nhà gần đó. Khi Bạch Vũ Diệp Y nhận ra đó là ai thì hai mắt nàng đã ngập tràn nước mắt, thấm đẫm nét đau thương. Nàng cố không rơi một giọt nước mắt nào nhìn Phượng Lăng Lăng.
“Lăng Lăng”
Phượng Lăng Lăng vỗ vai nàng, nhẹ giọng an ủi.
“Chủ thượng sẽ không gặp vấn đề gì đâu. Đừng lo lắng.”
“Nhưng… con quái vật đó có khói độc rất lợi hại. Vả lại tên chết bằm kia tâm mạch và thần hồn không ổn định. Chất độc sẽ rất dễ dàng xâm nhập. Sau đó, độc phát công tâm mà chết. Ta không thể để việc đó xảy ra.”
Gạt đi nước mắt, nuốt ngược vào trong. Nàng đẩy Phượng Lăng Lăng ra, đưa Phượng Lăng Lăng bình thuốc kháng khói độc rồi phẩy nhẹ tay lấy trường kiếm, không suy nghĩ nhiều nhún chân thuấn di đến con giao long khốn kiếp gia nhập cuộc chiến với các huynh đệ Huyễn Dạ Huyền Giới.
“Mọi người hãy uống nó vào.”
Nhanh chóng thảy các bình dược phân phát cho mọi người rồi tiếp tục nói tiếp: “Mọi người cứ chia ra hành sự. Một, chém chết đám người ô hợp Phong Vân Môn dám đe dọa mạng sống của chúng ta. Hai, hạ con giao long này rồi lột sạch da làm áo giáp mặc cho ta. Không làm được thì đừng hòng suốt ngày gọi ta là Đại tẩu và chủ mẫu nữa. Hừ.”
Các huynh đệ cơ mặt co giật liên tục trong đó có Long Thiên Kỳ yêu quý của chúng ta. Trình độ phúc hắc đỉnh cao không kém gì đại ca Huyền Dạ Mặc. Không hoàn thành xem như phải chịu những hình phạt nghiêm trị. Hình phạt gì thì sau này có phạm phải đi tính tiếp.
“Chỉ là con giao long cỏn con mà thôi. Đại tẩu cứ yên tâm.”
“Đúng vậy. Đúng vậy.” Đám huynh đệ Huyễn Dạ Huyền Giới phụ họa theo.
Mọi người nghe theo chia nhau hành động. Phượng Lăng Lăng cùng Long Thiên Kỳ và một số huynh đệ giải quyết đám người Phong Vân Môn dám tính kế bọn họ. Bạch Vũ Diệp Y và một số người còn lại chia nhau đánh vào một số trọng yếu con giao long.
Bạch Vũ Diệp Y lắc mình tránh thoát cái mồm to lớn của nó. Song, giơ thẳng thanh trường kiếm quay thẳng họng của nó đâm vào kèm theo một nguồn linh lực nhất định. Nó rống lên đau đớn, giận dữ nhìn Bạch Vũ Diệp Y như muốn nuốt tươi nàng. Giao long cong đuôi uốn cong nó đập thẳng lên ngực nàng đau tức. Nàng bị bay ngược ra sau bật một ngụm máu tươi nhưng vẫn cố ổn định thân thể, lơ lững giữa không trung.
Nó thậm chí còn không kiêng dè gì những vết đau kiếm chém xẹt lửa trên thân mình của các huynh đệ ban tặng. Bạch Vũ Diệp Y quan sát hồi lâu mới nhận ra điểm yếu của nó đang nằm ở đâu.
“Dưới bụng. Tập trung chém tại bụng nó. Ta sẽ vào cứu Huyền Dạ Mặc trở ra.”
Một tên khó hiểu la lên: “Vào cứu?”
Tên kế bên đã muốn hậm hực chỉ trích: “Đồ ngu! Con giao long này so với Chủ Thượng và Hữu Đường Chủ chỉ là con rắn con.”
Vừa gãi đầu vừa gật gù: “Ừ. Sao lại không nghĩ đến nhỉ?”
Tiếp tục tập trung tấn công vào một điểm lên bụng Hắc Giao Long. Một phần đề phòng nó tấn công ngược ở phía sau bởi cái đuôi gai góc, to lớn đó.
Đạp gió phóng thẳng đến đầu nó lần nữa, Bạch Vũ Diệp Y mạo hiểm dừng động tác tấn công. Mồm to đỏ như chậu máu kia chỉ còn cách nàng vài xăng – ti – mét. Lập tức, nàng đâm thẳng kiếm vào hàm răng trên của nó tạo nên một tiếng “keeng” rõ ràng đến đinh tai. Theo thanh kiếm nhỏ bé như cây tăm nhỏ xỉa răng cùng thân ảnh nhỏ nhắn bay tuột vào trong họng nó. Biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Ở bên kia, các trưởng lão và đệ tử uy vọng tham gia vào vụ việc lần này liên tục tránh thoát những cú đâm trí mạng của những đại cao thủ nhất nhì Ám Dạ Các. Lão thật không ngờ mấy tên khách mời có thể giải quyết trong phút chốc lại khó xơi như thế.
Suốt 100 năm lên kế hoạch của Phong Vân Môn suôn sẻ thế này, chẳng lẽ thất bại hay sao? Không. Không thể chấp nhận. Dù có chết trước đao kiếm bọn cỏ non này cũng phải tuyệt không đầu hàng.
Nhiều đường kiếm cùng một lúc xông đến, chém vào ngực khiến nhiều người cao thủ Phong Vân Môn trở nên tàn tạ, rỉ ra vài vệt máu đỏ thẫm. Họ đáp xuống đất lùi về sao ôm ngực. Đến cả nội lực của nữ nhân áo đỏ cũng không thể nào xem thường.
“Xuống dưới Diêm Vương thuộc địa phận Huyền Giới quản lí nhớ nói Phượng Lăng Lăng ta gửi lời thăm.”
Bị Phượng Lăng Lăng trêu tức. Một trưởng lão uy vọng trở nên giận tím cả mặt mày nhìn Phượng Lăng Lăng cuồng ngôn với ông.
“Nhóc con. Bọn ngươi là ai?! Chúng ta không thù không oán. Chỉ trong tích tắc phá vỡ đại trận Huyết Tế, thoát khỏi kiềm chế đã đành còn không chừa đường lui cho Phong Vân Môn.
“Phong Vân Môn là cái thá gì chứ? Ám Dạ Các chúng ta cóc thèm quan tâm.” Phượng Lăng Lăng kiêu ngạo đáp.
Các huynh đệ như muốn đỏ lửa nhìn nói: “Những tên nhải nhép các ngươi chỉ xứng bọn ta thử đao. Chịu chết đi!”
Nói xong, không cho họ thời gian nghỉ ngơi. Một lượt xông đến tấn công với tình thế áp đảo dễ dàng. Họ hơi kiệt sức nhưng vẫn hóa giải tốt từng chiêu thức một.
Long Thiên Kỳ lơ đãng nhìn những tên ba hoa chích chòe bị đẩy đến bước đường cùng. Có trách thì trách Phong Vân Môn đã quá xem thường bọn họ. Mà cũng cám ơn Phong Vân Môn tạo điều kiệncho bọn họ mới được ra ngoài thư giãn gân cốt một lần.