BÁT GIA TÁI THẾ - Chương 44: 44 Người Từng Trải
“Được, tôi sẽ hát”.
Trần Đức không từ chối, cầm micro chọn bài “Vong Tình Thủy”.
Đây là bài hát của thiên vương, từ lâu đã ăn sâu vào lòng người, khi tiếng nhạc vang lên thì ai cũng nhanh chóng chìm vào trong giai điệu.
“Lúc còn trẻ ta rất thích theo đuổi ước mơ, chỉ muốn bay về phía trước, chu du khắp núi non sông nước, suốt một chặng đường không hề quay lại! “
Âm nhạc vang lên, Trần Đức bắt đầu hát.
Giọng hát của anh khiến cho anh như trở thành một con người khác, đó là một chất giọng quyến rũ đầy từ tính.
Phần mở đầu ngay lập tức khiến mọi người phải giật mình bất ngờ.
Ngay cả Hồ Hải Sinh muốn vạch lá tìm sâu cũng không được.
Hát hay quá!
Giọng hát thật sắc nét!
Ngay lập tức mọi người liền phát hiện ra anh có khả năng ca hát hết sức tuyệt vời.
Thậm chí còn không hề kém cạnh so với bài hát được chính ca sĩ gốc hát.
“Chợt nhìn lại, tình đã xa, bâng khuâng nơi chân trời ! “
“Mới hiểu được yêu hận tình thù, đau đớn nhất chính là hối hận”.
“Nếu như người chưa từng tan nát cõi lòng thì sẽ không hiểu được những bi thương của ta, khi đôi mắt ta ngấn lệ, đừng hỏi ta là vì ai, hãy để cho ta quên đi tất cả! “
Khi bài hát dần đi vào phần cao trào, tâm tư bộc lộ trong giọng hát của Trần Đức ngày càng có sức lan tỏa, giọng hát của anh không chỉ đơn thuần giống như ca sĩ mà dường như còn đang kể lại một câu chuyện xưa khắc cốt ghi tâm.
Tiếng nhạc và tiếng hát văng vẳng bên tai khiến cho ai cũng không khỏi nhớ về đoạn tình cảm day dứt của chính bản thân mình, nỗi buồn tận đáy lòng dường như đã được bật ra cùng tiếng hát của anh.
Thấy mọi người say mê như vậy, sắc mặt của Lôi Long lại càng lúc càng trở nên khó coi hơn.
Hồ Hải Sinh liền lấy máy tính bảng điều khiển từ xa và tắt nhạc ngay lập tức khi sắp đến đoạn cao trào của bài hát lần nữa.
Những người đang say sưa đột nhiên bừng tỉnh khỏi tiếng nhạc, vừa định nổi đóa thì mới nhớ ra đó là bài hát do Trần Đức hát, bọn họ đáng ra không nên say sưa như vậy.
“A! cho ta một ly vong tình thủy, đổi cho ta một đêm không đổ lệ”.
“Tất cả chân tình cũng chỉ như gió thoảng mây bay, tình yêu đã trao đi sẽ không được đền đáp”.
“Cho ta một ly vong tình thủy, đến lượt ta cả đời không bi thương”.
“Cho dù ta sẽ say, cho dù ta sẽ tan nát cõi lòng”.
“Người cũng sẽ không thấy ta rơi lệ! “
Trần Đức vẫn không ngừng hát, cứ như thể tiếng nhạc chưa bao giờ dừng lại.
Đoạn tiếp theo anh hát không hề có nhạc kèm theo, hoàn toàn chỉ hát chay.
Giọng hát êm tai của anh lại khiến cho mọi người phải kinh ngạc lần thứ hai.
Ngay cả khi đã tắt nhạc thì giọng hát của anh vẫn không hề giảm sứt hút một chút nào, vẫn cực kỳ êm tai!
Từ tính trong giọng hát của anh toát ra khiến cho giọng hát của anh trở nên hết sức tình cảm, rõ ràng chỉ là một bài hát bình thường nhưng từ miệng của anh hát ra lại giống như đang kể một câu chuyện hết sức bi thương.
Cho dù chỉ là một khúc hát chay không nhạc nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy đắm chìm.
Những người vừa thức tỉnh thì sau một thời gian lại bị đắm chìm vào bài hát thêm lần nữa.
Điều còn khoa trương hơn lúc nãy đó chính là mấy nữ sinh lúc này đều đã nhắm mắt lại mà say mê thưởng thức bài hát.
Từ bên trong giọng hát của anh bọn họ dường như còn có thể nghe ra bi thương của một tình yêu miễn cưỡng!
Đủ mọi cung bậc cảm xúc đan xen khiến cho bọn họ cảm thấy hết sức cảm động.
“Anh ta đã từng trải qua những chuyện gì?”, Tống Ngữ Yên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu khi nghe anh hát một bài hát như vậy.
Trong giọng hát của anh, cô ấy thật sự có thể nghe thấy được nỗi bi thương.
Một người chưa từng trải qua những chuyện đau buồn chắc chắn sẽ không bao giờ có thể hát một bài hát như vậy.
Lần đầu tiên cô ấy mới cảm thấy tò mò về Trần Đức.
“Vong Tình Thủy” mà anh hát ra đã không còn đơn thuần chỉ là một bài hát hay mà chắc chắn là những cảm xúc từ sâu thẳm tâm hồn anh.
Có vẻ như anh thực sự có một đoạn tình cảm bi thương tới mức anh cần có một ly vong tình thủy để quên hết mọi chuyện trong quá khứ.
Trong lời hai của bài hát, Trần Đức hoàn toàn hát chay mà không có chút âm nhạc nào.
Nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn không thể hát được hay đến thế.
Trần Đức lại không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn tiếp tục hát một cách đầy tự tin, thậm chí còn có chút cao ngạo.
Không có ai ngắt lời của anh giữa chừng, tất cả đều đang say mê lắng nghe.
Thật không quá lời khi nói rằng kỹ năng ca hát của anh còn chuyên nghiệp hơn hầu hết những người chuyên nghiệp!
Hồ Hải Sinh cố gắng cắt ngang vài lần, nhưng cảm thấy không ổn lắm, nên chỉ có thể cẩn thận lắng nghe.
Vào lúc này Trần Đức đã hoàn toàn trở thành tâm điểm của sân khấu, đánh cắp ánh đèn sân khấu của mọi người.
Rõ ràng anh chỉ ăn mặc hết sức bình thường, nhưng trong mắt mọi người lúc này anh lại trở nên cao lớn và đẹp trai xuất thần.
So với anh, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao chỉ hát hay ở mức độ nghe êm tai mà thôi, vẫn còn kém hơn Trần Đức một chút.
Lôi Long lại càng không đáng để nhắc tới.
Bài hát mà Trần Đức hát không chỉ nghe êm tai mà còn rất cảm động!
Ngay khi anh vừa mở miệng thì đã chứng minh được cao thấp.
Nghe xong bài hát của anh, một lúc lâu sau thì mọi người mới hoàn hồn.
Sắc mặt của Lôi Long đã trở nên khó coi đến cực điểm, cậu ta vốn tưởng rằng có thể khiến Trần Đức phải xấu hổ khi bắt anh hát, không ngờ rằng chính mình lại bị anh bóp chết.
“Ôi dào, hát cũng hay đó, nhưng đáng tiếc vẫn kém hơn chủ tịch Lôi của chúng ta một chút”, Tô An Khê nói để phá tan bầu không khí xấu hổ: “Chương trình ca hát kết thúc, tiếp theo là hoạt động tự do.
Nào, chủ tịch Lôi, tôi xin nâng ly chúc cậu sinh nhật vui vẻ”.
“Chủ tịch Lôi, tôi cũng nâng ly chúc mừng cậu”.
“Chủ tịch Lôi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ”.
Tô An Khê chuyển chủ đề nói chuyện khiến cho mọi người quên đi bài hát lúc nãy, ngoại trừ Tống Ngữ Yên và Lâm Dao thì không ai nhìn Trần Đức nữa.
Hát hay thì có ích lợi gì? Có tiền, có quyền thế mới là quan trọng nhất.
Mấy ngôi sao ca hát ngoài kia chẳng phải cũng đều chỉ là đồ chơi của tư bản thôi hay sao?
“Chủ tịch Lôi, chúc cậu mãi mãi mười tám tuổi”.
“Anh Long, nghĩ tới thâm tình giữa chúng ta, hôm nay phải uống cho thật say đó”.
Đám đông vây quanh Lôi Long khiến cho sự tự tin của cậu ta ngay lập tức khôi phục trở lại, rồi cậu ta lại nhìn Trần Đức đầy khiêu khích.
Trần Đức không thèm để ý đến cậu ta, anh chỉ đi qua một bên và bắt đầu ăn, đồ ăn ở Hoạt Sắc Sinh Hương này cũng khá ngon, trong khi ăn thì tất nhiên anh cũng không quên uống rượu.