BÁT GIA TÁI THẾ - Chương 42: 42 Tụ Họp
“Tại sao anh lại ở đây?”, Tống Ngữ Yên dẫn đầu bước tới chỗ Trần Đức, nói: “Anh không nên đến đây”.
Cô ấy tưởng Trần Đức đến đây để tham dự bữa tiệc sinh nhật của Lôi Long, vì sợ Trần Đức mất mặt cho nên cô ấy đã nói rất nhỏ.
“Tại sao không nên đến?”, Trần Đức cười nói: “Chỗ này không phải ai cũng có thể đến sao?”
“Ai cũng có thể đến? Anh nghĩ chỗ này là chỗ nào?”, Tô An Khê nghe thấy giọng nói uể oải của Trần Đức thì liền chán ghét nói: “Đây là câu lạc bộ giải trí cao cấp, người bình thường có khả năng vào đây sao? Hơn nữa chủ tịch Lôi cũng không mời anh”.
“Đã đến thì thôi đi, lại còn mang theo cậu ta nữa, ai mời hai người tới đây?”
Liếc nhìn Đàm Thu đang đứng bên cạnh một cách ghét bỏ, Tô An Khê tiếp tục cau mày nói: “Hai người nghĩ thân phận của mình cũng xứng để tới một buổi tiệc sang trọng như thế này hay sao? Còn không mau biến đi?”
“Bát Hoang”, Lâm Dao mỉm cười vui vẻ, bước lên chào Trần Đức.
Đàm Thu phải đến một nơi như thế này thì ngay từ ban đầu đã rất thận trọng rồi, bây giờ nhìn thấy những bạn học sang trọng xinh đẹp rạng ngời thì cậu ấy lại càng cảm thấy xấu hổ và tự ti hơn.
Trần Đức nhìn thấy thái độ của Đàm Thu thì cũng thở dài trong lòng.
Cậu ấy là một người không tệ, nhưng nếu cậu ấy muốn phát triển hơn trong tương lai thì cậu ấy phải loại bỏ sự tự ti của mình và trở nên can đảm hơn.
Nếu như có thể vượt qua rào cản tâm lý này thì Đàm Thu nhất định có thể trở thành cánh tay phải của anh trong tương lai, anh rất tin tưởng vào tầm nhìn của chính mình.
“Đây có phải là Trần Đức, sinh viên mới chuyển đến từ nông thôn hay không?”, đang ở giữa đám đông, Lôi Long nghe bạn học giới thiệu thì liền biết người vừa đến là ai, cho nên ngay lập tức tiến lên nói: “Nếu như đã đến đây rồi thì mọi người cứ cùng nhau vui chơi thôi”.
“Không được, tôi! “
Trần Đức đang muốn nói rằng anh không đến đây để tham dự tiệc sinh nhật của Lôi Long, nhưng Tô An Khê đã ngắt lời anh: “Anh tính nói cái gì? Chủ tịch Lôi đã có lòng mời anh thì chính là vinh dự của anh rồi, còn không mau cảm ơn chủ tịch Lôi?”
Trần Đức cau mày, Tô An Khê đúng đứa xu nịnh, lúc nào cũng Lôi Long thế này, Lôi Long thế kia, vừa nãy cô ả còn muốn đuổi anh đi cho nhanh thế mà vừa quay đầu thì đã nằng nặc bắt anh ở lại.
“Mọi người, thang máy tới rồi”, lúc này Tiêu Kiến Nhân mới hô lên với mọi người.
“Mọi người đều là bạn học, đừng ngượng ngùng, cùng nhau lên chơi đi”, Lôi Long mời Trần Đức và Đàm Thu.
“Đúng vậy, chủ tịch đã có lòng lên tiếng mời các người rồi, nể mặt chút đi”, Hồ Hải Sinh nói: “Chỉ có điều, tôi nghĩ hai người cũng sẽ nể mặt mà thôi, chẳng phải hai người tới đây là vì muốn tham gia tiệc sinh nhật của chủ tịch Lôi hay sao?”
Sắc mặt của Đàm Thu đỏ bừng, cậu ấy rất muốn nói với bọn họ rằng cậu ấy và Trần Đức không phải tới đây vì muốn tham gia tiệc sinh nhật của Lôi Long, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn không dám nói ra.
Trần Đức thì chỉ mỉm cười không nói lời nào, trong lòng anh đã có kế hoạch riêng.
“Đi thôi”.
Lôi Long cười đắc ý, cậu ta cho rằng Trần Đức và Đàm Thu tuyệt đối sẽ không, và cũng không có lý do gì để từ chối lời mời của cậu ta, vì vậy còn chưa đợi Trần Đức và Đàm Thu đồng ý thì cậu ta đã bước vào thang máy trước.
“Ha ha”.
Hồ Hải Sinh mỉm cười đi theo Lôi Long, thấp giọng nói: “Đêm nay có trò vui để chơi rồi”.
Lôi Long chỉ cười chứ không nói gì.
Sau khi Lôi Long bước vào thang máy thì từng nhóm khác cũng lần lượt bước vào theo, Tống Ngữ Yên nhắc nhở Trần Đức: “Tối nay cẩn thận đừng gây chuyện, biết không?”
“Vợ à, em lo lắng cho tôi sao?”, Trần Đức cợt nhả cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không gây chuyện đâu”.
“Hừ”.
Tống Ngữ Yên khịt mũi, cô ấy không ghét Trần Đức cũng không muốn anh phải xấu hổ đêm nay cho nên mới nhắc nhở trước, không ngờ cái tên vô liêm sỉ này lại không biết xẩu hổ gọi cô là vợ trước mặt mọi người.
Đây không gọi là gây chuyện thì gọi là gì?
Trong thang máy, sắc mặt của Lôi Long ngay lập tức thay đổi nhưng nhất thời vẫn chưa lên tiếng.
“Cái thằng đó đúng là không biết tốt xấu”, Hồ Hải Sinh lạnh lùng nói: “Chủ tịch, chốc nữa tôi sẽ giải quyết anh ta giúp cậu”.
“Đi nhanh đi, chủ tịch Lôi đang đợi kìa”, Tô An Khê thúc giục, đẩy Tống Ngữ Yên và Lâm Dao vào thang máy.
Thang máy rất lớn, mười mấy người đứng bên trong vẫn rất thoải mái, ngoại trừ Lâm Dao và Tống Ngữ Yên thì mọi người trong thang máy đều cố ý giữ khoảng cách với Trần Đức và Đàm Thu, lấy Lôi Long làm trung tâm.
Ngay cả Tiêu Kiến Nhân, giám đốc điều hành của Hoạt Sắc Sinh Hương, cũng tỏ ra ghét bỏ những người ăn mặc trông có vẻ bình thường như Trần Đức và Đàm Thu.
Rất nhanh thang máy đã đến tầng tám, Tiêu Kiến Nhân dẫn mọi người vào một phòng bao cực kỳ rộng rãi hơn 300 mét vuông, gần như có tất cả các phương tiện vui chơi giải trí, cũng có rất nhiều nữ phục vụ xinh đẹp.
Trái cây và đồ uống đã được chuẩn bị sẵn sàng, đèn màu lóng lánh được gắn khắp nơi, trên màn ảnh lớn ở trung tâm đang phát bài hát chúc mừng sinh nhật, bên cạnh là một chiếc bánh kem cao hơn hai mươi tầng.
“Hoan nghênh tất cả mọi người!”
Bên trong phòng bao có rất nhiều cô gái đang đứng chộn rộn, nhìn thấy mọi người tiến vào thì liền lớn tiếng tỏ vẻ hoan nghênh.
“Quản lý Tiêu, bảo bọn họ ra ngoài đi, tối nay chúng tôi vui chơi không cần đến bọn họ”, Lôi Long nói với Tiêu Kiến Nhân.
“Vâng”.
Tiêu Kiến Nhân vỗ tay, mấy cô gái cũng nhanh chóng rời đi, để lại trong phòng bao một làn hương thơm quyến rũ.
“Anh cũng đi lo việc của mình đi, không cần quan tâm đến chúng tôi”.
“Vâng”, Tiêu Kiến Nhân mỉm cười nói: “Nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ có mặt”.
“Được rồi”.
Sau khi Tiêu Kiến Nhân rời đi thì nơi này cũng không còn người ngoài nữa, ngay lập tức cả nhóm bạn bắt đầu lớn tiếng hoan hô.
Những người này vốn cùng hội cùng thuyền với nhau cho nên cách chơi cũng điên cuồng không khác gì nhau.
“Mọi người ơi”.
Tô An Khê cầm lấy micro hô lớn: “Hôm nay là sinh nhật của chủ tịch Lôi, hãy cùng nhau thắp nến và hát những bài hát chúc mừng sinh nhật cậu ấy, mọi người thấy sao?”
“Được, bọn tôi tán thành”.