BẤT ĐẮC DĨ XUYÊN KHÔNG TRANH SỦNG VÌ ĐAM MÊ - Chương 44: Chương 44
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BẤT ĐẮC DĨ XUYÊN KHÔNG TRANH SỦNG VÌ ĐAM MÊ
- Chương 44: Chương 44
Hôm nay, cả đám người Lý Quân Khuê đã xuất cung đi chơi đến khuya mới về, vừa về đến đã thấy xuất hiện một đám cháy ở Ngọc Tâm cung.
Vì Ngọc Tâm cung cách khá xa các cung của phi tần khác, và ít cung nữ thái giám qua lại nên cơ bản không ai biết.
Tiểu Phong nói:
– Tỷ tỷ, Nhan hoàng hậu đã ra tay rồi.
~Không sao, không có gì vội.
Nhan Tuyết Nhi đã muốn chơi thì để ta chơi với cô ta, để xem cuối cùng ai được lợi.
Khi Vân Lạc vừa định chạy đi kêu người đến dập lửa thì Lý Quân Khuê vội ngăn lại.
Trong Ngọc Tâm cung hiện tại không có đồ vật gì quí giá, với lại đám cháy còn nhỏ, chỉ mới ở một góc, các chỗ khác đã được Lý Quân Khuê đề phòng nên không ảnh hưởng nên không cần gấp.
Lý Quân Khuê cùng đám Vân Lạc tận dụng thời gian thay đồ ngủ, Vân Lạc nhanh chóng lấy thêm một cái mền ướt trùm lên người Lý Quân Khuê, lúc đó A Tam, A Tứ mới chạy đi gọi người đến dập đám cháy.
=============
Vài canh giờ trước, ở Tâm Tư cung…
– Tỷ tỷ, tỷ mau tính kế gì đi.
Kể từ ngày trở về từ trường săn, ngày nào hoàng thượng cũng đến chỗ của ả hồ li tinh đó…
Giang tần bày ra vẻ ghen ghét nói.
_Tỷ biết, nhưng mà mấy hôm nay tỷ còn phải chuẩn bị cho lễ hội tuyển tú nữa, không có nhiều thời gian.
Chuyện này chúng ta phải tính kế lâu dài…
– Tỷ tỷ, tỷ còn tính nữa là ả đã leo lên ngôi vị hoàng hậu của tỷ ngồi rồi đó, đến đại hoàng tử, con trai ruột của tỷ, cũng bị cô ta dụ dỗ, bây giờ còn gọi ả là Thục mẫu phi rồi..
Choang…[tiếng ly bể]
_Có chuyện đó sao? Làm sao muội biết.
– Muội có tay chân làm thái giám ở trường săn, hôm trước ả đến trường săn nên hắn nghe được nên mới báo cho muội.
_Hừ…Cô ta hình như quên mất ta còn sống rồi.
Vậy thì tối nay cứ để cho cô ta đi trước ta một đoạn vậy…
=======
Cháy….cháy ….cháy rồi…Ngọc Tâm cung cháy rồi…..
Khung cảnh bây giờ vô cùng hỗn loạn.
Đám cháy bây giờ đã lớn hơn rất nhiều, là nhờ….Lý Quân Khuê kêu Tiểu Phong đốt thêm.
Cung nữ thái giám tất cả đều họp lực ở Ngọc Tâm cung để dập đám cháy.
Các phi tử của các cung khác cũng đã chạy tới.
Lăng Nhất Thiên đang ngủ ở Dưỡng Tâm Điện vừa nghe Kỳ Phong báo đã vội vàng chạy đến.
Nhìn quanh một lúc thì không thấy Lý Quân Khuê đâu, lúc đó Vân Lạc mặt hớt ha hớt hải, nước mắt nước mũi chạyđến khóc:
– Hoàng thượng, hoàng thượng, người mau cứu chủ tử.
Không biết chủ tử ăn phải cái gì, cả người nhũn ra, không thể chạy ra ngoài.
_CÁI GÌ.
SAO NGƯƠI KHÔNG NÓI SỚM.
Lăng Nhất Thiên vừa nghe Vân Lạc nói, tim gan ruột phèo phổi đã lộn hết cả lên, thầm nghĩ: ” Bình thường ngươi mạnh mẽ lắm mà, sao lúc xảy ra chuyện là ngươi bất ổn theo vậy.
Cầu trời cho ngươi đừng có bị làm sao, nếu ngươi có mệnh hệ gì rồi ai cãi nhau với ta”.
Tức tốc sau đó chạy thẳng vào trong đám cháy, đi cứu Lý Quân Khuê.
Cô đứng một bên cửa chính cung thấy vậy liền ngã xuống.
Lăng Nhất Thiên vừa nhìn thấy cô, đã chạy đến bồng cô ra ngoài.
Lý Quân Khuê giật mình, thầm nghĩ: “Uây..Cái này… hình như không có trong kịch bản..Mà thôi kệ đi, càng tốt”.
Lúc Nhan Tuyết Nhi và Giang tần vừa chạy đến đã thấy cảnh Lăng Nhất Thiên ôm Thục phi từ đám cháy bước ra, sau đó còn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng đưa đến Dưỡng Tâm Điện, thì tức anh ách.
Đám cháy cũng đã dập xong.
Một nửa cung đã cháy hết nhưng may mắn là phần căn “bếp” và khu vườn hoa quả không bị ảnh hưởng gì (sự thật là Lý Quân Khuê đã tính toán sao cho đám cháy không ảnh hưởng đến chỗ yêu thích của cô rồi chứ không phải trời thương đâu).
Lý Quân Khuê giả vờ xỉu nhưng ngủ quên mất nên cuối cùng tối hôm sau mới tỉnh dậy làm đám A Tam A Tứ hết hồn, còn Lăng Nhất Thiên thì cứ như ngồi trên đống lửa, không thể nào tập trung giải quyết công vụ, đành bỏ hết chạy qua chỗ Lý Quân Khuê.
Lúc cô vừa ngủ dậy..à không tỉnh lại, đã thấy một đám người nhìn chằm chằm vào cô, còn tên Lăng Nhất Thiên cứ nắm tay cô mãi không buông khiến cô thấy hơi….kì kì nhưng cũng không phản cảm lắm.
Lăng Nhất Thiên thấy Lý Quân Khuê vừa tỉnh lại vô cùng mừng rỡ, ôm chầm lấy cô vào lòng, tâm trạng như có ai mới nhấc tảng đá trong lòng lên vậy.
Gọi người dâng đồ ăn lên cho cô, sau đó ép cô ngủ lại rồi mới đi xử lí công vụ.
Bây giờ Vân Lạc mới nhớ những gì Lý Quân Khuê dặn dò, chạy lại xin cầu kiến hoàng thượng.
_Có chuyện gì, ngươi không ở chỗ Thục phi, chăm sóc cho nàng ấy mà chạy đến đây.
– Hoàng thượng, người làm chủ cho chủ tử của nô tì.
Chắc chắn có người nào đó ghen ghét với chủ tử của nô tỳ nên mới đốt Ngọc Tâm cung nhằm hại chủ tử…
Vân Lạc vừa khóc vừa nói.
_Ngươi ăn nói cho cẩn thận, không được vu oan cho người khác.
– Hoàng thượng, nô tì không có nói dối.
Chủ tử không cho đốt than sưởi ấm trong Ngọc Tâm cung mặc dù trời lạnh.
Hôm nay chủ tử cũng không có nấu đồ ăn.
Hoàng thượng ngài nghĩ xem vì sao Nhan hoàng hậu lại nói là do chủ tử nô tì bất cẩn.
_Có thật là ở Ngọc Tâm cung, nàng ấy không cho đốt than sưởi ấm không?
– Đúng vậy hoàng thượng, nô tì không dám có nửa lời nói dối.
Với lại chủ tử ngày xưa có một thời gian sống ở Diệp Hàn Quốc nên mấy cái lạnh ở Lăng Thiên Quốc không nhằm nhò gì với chủ tử.
Chủ tử nói mặc dù đốt than ấm nhưng về lâu dài có hại cho sức khỏe nên không chịu cho nô tì đốt than.
_Được rồi.
Trẫm sẽ điều tra kĩ, nhất định không thể để Thục phi chịu thiệt thòi..