BẤT ĐẮC DĨ XUYÊN KHÔNG TRANH SỦNG VÌ ĐAM MÊ - Chương 39: Chương 39
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BẤT ĐẮC DĨ XUYÊN KHÔNG TRANH SỦNG VÌ ĐAM MÊ
- Chương 39: Chương 39
Lúc này, Trương Ninh đứng gần Lý Quân Khuê nhất, mới quay sang bắt chuyện.
– Thục phi tỷ tỷ, tỷ đoán xem ai sẽ thắng?
_Ta á hả, ta thấy Nhan Tuyết Nhi cô ta cũng rất giỏi.
Còn Nghi phi thì bí ẩn, nhưng biểu hiên lúc sáng của muội ấy tuy rất tốt nhưng tựa hồ vẫn còn lá bài tẩy, nên ta cũng không chắc lẵm.
Lý Quân Khuê ngạc nhiên khi thấy Ninh phi quay sang nói chuyện với mình, nhưng cũng nhanh chóng lịch sự đáp lại.
Ninh phi thì nghe Thục phi nói xong cũng gật gù.
– Đúng là Nghi phi vẫn chưa bung hết trình độ của mình.
Thể lệ vòng hai như sau: Mỗi vị phi tử sẽ bắn vào bia chuyển động, từ bia cách chỗ ngắm ba mươi mét.
Mỗi người có sáu lượt bắn.
Kết thúc, ai cao điểm hơn thì người đó thắng.
Diễn biến sau đó của cuộc thi khiến ai cũng bất ngờ.
Lý Quân Khuê nghĩ:”Nghi phi như muốn vờn Nhan Tuyết Nhi khi lượt đầu Nhan Tuyết Nhi bắn được chín điểm thì Nghi phi bắn trúng chín phẩy năm điểm, tương tự, các lượt sau cũng thế, khiến Nhan hoàng hậu tức tối.
Ai ngờ cô em cùng cha khác mẹ này của cô lại dám chống đối cô, đứng trước bao nhiêu người dám lăng mạ cô.
Kết quả, Nghi phi thắng.
Hạ phi vô cùng hả hê, quay sang nói với Ninh phi:
– Tỷ tỷ, thật hả lòng hả dạ của muội, không ngờ Nghi phi tỷ ấy lại giỏi như vậy, không uổng bao lâu năm giấu giếm.
Vòng ba của cuộc thi sẽ được tổ chức vào sáng ngày mai nên bây giờ các vị chủ tử các cung đều quay về lều của mình để nghỉ ngơi.
Đúng lúc Lý Quân Khuê định quay về thì thấy Nhan Tuyết Nhi bí mật cho người ép Nghi phi đi theo ả.
Máu hóng hớt lại nổi lên, nhanh chóng cầm tay “Vân Lạc” đi xem thử.
Ai ngờ, bọn người Vân Lạc đã nói trước với Lý Quân Khuê là về trước để chuẩn bị nước tắm rồi mà Lý Quân Khuê lại quên, trực tiếp không nhìn mà cầm Ninh phi kéo đi.
Ninh phi đang định quay về lều thì bị Thục phi kéo đi, tưởng có chuyện gì Thục phi cần nói chuyện riêng với mình nên phẩy tay cho cung nữ thái giám về trước, còn mình thì im lặng đi theo.
Hạ phi thì vô tình thấy Thục phi kéo tay Ninh phi nên cũng cho cung nhân về trước rồi lén lén đi theo xem.
Lý Quân Khuê theo dấu Nhan Tuyết Nhi thì thấy ả đi ra ngoài cách xa chỗ cắm trại của bọn họ.
May mà chỗ đó có một cái chỗ chất củi lớn nên thuận tiện nấp vào.
Ninh phi thấy Hạ phi đi thei mình cũng phẩy tay kêu vào nấp chung.
Còn về Lý Quân Khuê vẫn tiếp tục dán mắt vào cuộn hội thoại của Nhan hoàng hậu và Nghi phi.
Bất ngờ, Nhan Tuyết Nhi tát Nghi phi một cái.
_Ngươi dám ở trước mặt mọi người bêu xấu ta, còn không sợ ta mách phụ thân.
Ngươi có còn xem ta là tỷ tỷ không?
Tựa hồ cái tát rất đau, Nghi phi một tay xoa mặt, một tay chỉ thẳng mặt Nhan Tuyết Nhi nói.
– Tỷ tỷ? Nực cười.
Tỷ có bao giờ coi ta là muội muội của mình không? Cùng lắm chúng ta chỉ là tỷ muội cùng cha khác mẹ thôi mà.
_Hừ…Hay lắm…Hay cho ngươi.
Ngươi cũng giống như mẫu thân ruột của ngươi, dơ bẩn.
Thân mẫu ngươi gốc gác chỉ là con nô tì thấp kém lại dám trèo lên giường của phụ thân ta, quyến rũ phụ thân ta, nhưng cuối cùng thì sau khi sinh ngươi ra cũng bị mẫu thân ta giết chết.
Hừ…mà cũng nhờ bà ta, cô mới có phúc đức làm nhị tiểu thư âm thầm của Nhan gia nhỉ???
Nhan Tuyết Nhi nham hiểm nói.
Chuyện năm đó là nỗi ô nhục của Nhan gia, nên nhanh chóng bị ém lại.
Vì vậy chuyện Nghi phi là nhị tiểu thư của Nhan gia thì chỉ có ngươi làm trong phủ lâu năm mới biết.
– Cô dám xúc phạm mẫu thân ta, ta không ngại ở đây giết chết cô đâu.
Nghi phi trừng mắt, tay nhanh chóng rút cây trâm trên đầu giơ về phía Nhan Tuyết Nhi nói.
_Cô thử xem nếu cô cũng không ngại việc mồ của mẫu thân ngươi bị đào lên.
– Cô….cô….!
_Sao? Không dám làm gì à? Cổ ta nè, cô cứ đâm thẳng đi.
Trước khi đếm đây nói chuyện riêngg với cô, ta đã dặn dò Giang Bình hết rồi.
Hahaha…!
– Quả nhiên, cô vẫn nham hiểm như ngày nào..
Nghi phi biết không đấu lại được Nhan Tuyết Nhi nên hừ lạnh nói.
_Khôn hồn thì tiếp tục im lặng…!Tỷ tỷ này sẽ thương tình cho muội tiếp tục sống tốt đến cuối đời còn không thì…..!
Ánh mắt Nhan Tuyết Nhi loé lên sự sợ hãi nhưng nhanh chóng cô đã bình tĩnh nói.
Nghi phi không nói gì, trực tiếp rời đi.
Nhan hoàng hâui cũng nối gót theo sau.
Lý Quân Khuê, Trương Ninh, Hạ Như Mộc nghe xong liền há hốc mồm.
Không ngờ Lý Quân Khuê vô tình đi hóng hớt lại nghe ra chuyện động trời như vậy.
~Vân Lạc, em nói xem tỷ nhớ ra cái gì nè.
Ngày xưa lúc ta còn quản lí lục cung, ta phát hiện ra họ tên thật của Nghi phi cũng có họ Nhan như Nhan Tuyết Nhi nhưng không hiểu vì sao không có tên trong gia phả của Nhan gia.
Lúc ấy ta thắc mắc mãi.
Hoá ra hai người đó là chị em cùng cha khác mẹ.
Để ta nhớ coi họ tên thât của Nghi phi là gì nhở? Chính là gì nhỉ??? À nhớ ra rồi.
Chính là Nhan Huệ Nghi.
– Hả? Ninh phi bất ngờ lên tiếng.
Lúc bấy giờ Lý Quân Khuê mới tá hoả nhận ra nãy giờ mình cầm tay Ninh phi kéo đi.
~Ơ nãy giờ ta tưởng là Vân Lạc.
Xin lỗi muội muội.
Làm lỡ thì giờ của muội rồi.
Lý Quân Khuê thành thật nói.
– Không sao đâu tỷ tỷ, muội đi theo tỷ đến đây cũng có chút thu hoạch mà.
Muội đoán chúng ta đều là người cùng hội cùng thuyền, sau này thường xuyên lui tới, thân thiết với nhau chút.
– Đúng rồi đó Thục phi tỷ tỷ.
Bọn muội ái mộ tỷ đã lâu rồi nhưng vẫn không dám bắt chuyện.
Lý Quân Khuê quan sát hai vị phi tử này đã lâu.
Tính tình luôn thành thật, luôn thể hiện thái độ ghét Nhan Tuyết Nhi ra mặt, không xu nịnh ai.
Vì thế, Lý Quân Khuê vui vẻ nhận lời kết giao..