BAO NHIÊU TIỀN MỚI CHỊU BÁN CHO TA? - Chương 20
Năm cuối cấp thật sự không có cái gọi là ngày nghỉ.
Chủ nhật cũng chỉ có nửa ngày để về nhà ăn cơm tắm rửa, đến tối phải quay về trường để học tiết tự học môn Toán.
Có một quãng thời gian, hễ nhìn thấy Tưởng Hàn Lâm là tôi liền sợ hãi.
Vừa nhìn thấy thầy, đầu óc tôi liền hiện lên đủ loại công thức cùng định lý toán học.
Quan hệ giữa Tưởng Hàn Lâm cùng An Dạng rất tốt, mỗi lần An Dạng đến trường đón tôi đều sẽ ghé văn phòng thầy chào hỏi.
Còn tôi và Tưởng Hàn Lâm chỉ là quan hệ thầy trò bình thường.
Mặc dù tôi học khá giỏi môn Toán, nhưng từ trong thâm tâm, tôi vẫn luôn tồn tại một loại sợ hãi đối với các giáo viên bộ môn này.
Dạo này không biết An Dạng lại nghĩ ra trò gì, anh tuyên bố muốn dạy kèm Toán cho tôi.
Những kiến thức này anh đã gần hai năm chưa xem lại, tuy có vài chỗ thật sự đã quên, nhưng tư duy của anh linh hoạt hơn tôi, suy luận giải đề vừa nhanh vừa chính xác.
Anh vô cùng khoe khoang nói: “Biết sao được, tài năng thiên phú mà!”
Tôi lạnh lùng hỏi luận văn của anh đã viết xong chưa, thế là anh im như thóc, không dám hó hé gì thêm nữa.
166.
Giải đề liên tục khiến tôi kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Mỗi ngày từ trường học về nhà đều chỉ có học tập, đến khi nhắm mắt ngủ quên mà trên tay vẫn đang còn cầm bút, đầu óc choáng váng chỉ nhìn thấy toàn đề là đề, vô số câu hỏi cùng bài thi hiện ra trước mắt, một trang lại một trang.
Tôi nhắn tin Wechat hỏi Lan, năm ba của hắn trải qua như thế nào.
Lan trả lời: [Thì cũng ăn ngủ bình thường.]
Tôi: [Em hỏi lúc ở trường ý, đi học có mệt như điên không?]
Lan: [Cũng ngủ rồi ăn thôi cưng.]
Tôi không bình thường được như vậy.
Trong bầu không khí căng như dây đàn, làm sao một người có thể ngủ say mà không sợ bị giáo viên xách cổ quăng ra ngoài chứ?
Nghe nói gia cảnh nhà Lan rất khá, dù ba năm cấp ba hắn học hành chẳng hề nghiêm túc, nhưng đến khi tốt nghiệp đại học chắc chắn vẫn sẽ có một công việc tốt đang chờ sẵn.
Nếu đem Lan ra so sánh, thì Mục Lặc quả thực là một tiểu thiên sứ đáng yêu, vừa chăm chỉ hiếu học lại có thiên phú, mỗi tội tính tình có chút ngốc, toàn bị cái ma đầu kia bắt nạt.
Trong lòng tôi cảm thán một câu đúng là kẻ có tiền, sau đó liền block Lan luôn!
167.
Tôi đem vấn đề này đi hỏi An Dạng.
Anh trả lời tôi: [Không chịu nổi nữa sao?]
Cũng không hẳn, tôi chỉ là làm bài tập đến mắt váng đầu hoa, muốn gợi chuyện để thủ thỉ tâm tình với anh thôi.
Nhưng nếu nói huỵch toẹt ra như vậy, chắc An Dạng sẽ không thèm trả lời tôi mất.
Vì thế tôi đành nói: [Có chút chút ạ.]
Sau đó An dạng liền thao thao bất tuyệt không ngừng, cái gì mà “Đây chính là lựa chọn của em”, “Nếu em thật sự quá mệt mỏi…”, “Nhưng anh hi vọng em có thể kiên trì….”
Từ từ!
Tôi chỉ muốn mè nheo chút thôi mà, sao lại chuyển sang hướng này rồi?
Nếu lúc này tôi dám nói một câu bỏ cuộc, có khi An Dạng sẽ bắt xe đến tận nhà tét mông tôi mất.
[Em nhất định sẽ kiên trì ạ!], còn bỏ thêm dấu chấm than cho thêm phần trang trọng.
An Dạng rất vừa lòng với đáp án này, hỏi tôi: [Thế bài tập làm xong chưa em?]
Tôi: [Chưa ạ.]
An Dạng: [Mau làm, còn chờ gì nữa, chờ công an đến bắt??]
Tôi: [Dạ em làm liền mà!]
168.
Lan cắt tóc.
Lúc trông thấy hắn đứng trước cổng trường, tôi đã suýt không còn nhận ra.
“Sao anh tới đây?”
“Dám chặn anh đây ha, cưng lớn gan quá rồi, anh tới dạy dỗ cưng đó.”
Tôi nịnh nọt: “Đừng, em giỡn mà, tối hôm qua em bỏ block rồi mà, đừng đánh mà~~~”
Lan bật cười: “Nói vậy mà cũng tin, ngốc.”
Hóa ra là do trường đại học của bọn họ đang trong kì nghỉ, nên Lan cùng Mục Lặc có thời gian để quay về nhà.
“Là trường của Mục Lặc được nghỉ chứ gì?”
“Như nhau cả thôi!”
“Trốn học là phải học lại đó anh.”
“Anh đây mà sợ à?” Lan quắc mắt nhìn tôi, bộ dáng kia đúng là vô cùng thiếu đánh.
Tôi hỏi hắn sao tự nhiên lại cắt tóc.
Lan không trả lời, chỉ hỏi ngược lại tôi, “Xấu lắm sao?”
“Đẹp trai anh tuấn lắm.” tôi cười.
“Mục Lặc vừa lúc đến tiệm cắt tóc nên anh cắt luôn ấy mà, thay đổi một chút.”
Muốn cắt tóc thì cần gì lý do đâu, nhưng vừa nghe đến tên Mục Lặc tôi liền biết, chắc chắc có ẩn tình.
Nhưng tôi không hỏi thêm nữa.
Vì biểu hiện của Lan đã nói cho tôi biết, đây không phải là chuyện gì vui vẻ.
Tôi không muốn nghe thêm bất kì bí mật nào nữa.
Những bí mật tưởng chừng vô hại này thế mà còn nặng nề hơn bất kì bài kiểm tra khó nhằn nào nữa.
169.
Bảng đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học hiện thị con số 150 ngày.
Buổi tối hôm đó, Kiều Khánh Quốc hỏi tôi muốn đi học đại học ở đâu.
“Bố có hỏi cô giáo chủ nhiệm của con, cô nói rằng với thành tích hiện tại, thi vào đại học D hẳn là không có vấn đề gì…Con nghĩ thế nào?”
Đại học D ở thành phố Lâm Hải, cách nơi này khá xa.
Kiều Khánh Quốc nhìn sâu vào mắt tôi như chờ đợi câu trả lời đồng ý, tôi ủ rũ hồi lâu, đành phải nói: “Đại học D có phải là hơi xa không bố.”
Kiều Khánh Quốc cau mày suy nghĩ rồi lại gật gật đầu, ông lầu bầu như tự nói: “Đúng là xa thật, vậy không thì Q Đại?”
Thấy tôi vẫn còn lưỡng lự, ông liền nói tiếp: “Con thấy thế nào cứ nói cho bố biết. Bố có khả năng lo cho con ăn học, con đừng suy nghĩ chuyện tiền bạc. Quan trọng là con muốn vào trường nào, nếu con đã có tính toán thì bố cũng yên tâm.”
Kiều Khánh Quốc muốn tôi đến D đại hoặc Q đại, nhìn vào mắt ông tôi có thể nhận ra được nỗi niềm mong muốn ấy.
Không phải ai cũng có thể làm chủ việc chọn trường mình muốn học, Kiều Khánh Quốc đã cho tôi nắm giữ quyền quyết định này, tôi càng không thể nào tùy tiện được nữa.
Tôi không muốn làm ông thất vọng, cũng không muốn phải rời xa nơi này.
Khi kết thúc cuộc trò chuyện, tôi mỉm cười nói với ông: “Con sẽ suy nghĩ thật kĩ, bố yên tâm.”
170.
Khi các học sinh khối dưới đang trải qua một kì nghỉ dài vui vẻ, thì học sinh năm ba trung học chúng tôi vẫn phải ngày ngày cắp sách đến trường.
Đợi đến khi kì nghỉ chỉ còn lại một ngày cuối cùng, trường học rốt cuộc cũng tha cho chúng tôi một con đường sống.
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng dặn dò: “Cho các em nghỉ một ngày không phải để các em tung tăng bay nhảy, mà là để các em có thời gian ở nhà giải thêm đề, có hiểu không. Nếu để cô gặp đứa nào đi chơi ngoài đường thì…….Rõ chưa??”
Chúng tôi đồng thanh trả lời: “Đã hiểu -“
Vừa ra khỏi trường tôi liền gọi cho Lan: “Em được nghỉ rồi, anh đang ở đâu?”
Sáng sớm hai ngày trước, Lan đột nhiên gọi cho tôi, muốn tôi cùng hắn đi uống rượu, tôi qua điện thoại hỏi hắn làm sao vậy, nhưng tên này cái gì cũng không nói.
Tôi theo địa chỉ Lan gửi đến một quán KTV, lúc đứng ở quầy lễ tân lại tình cờ gặp bạn cùng bàn của An Dạng hồi cấp ba — chính là cái tên lỗ mãng đã nói tôi giống nữ sinh kia.
Hắn chỉ vào tôi hét lớn: “Ô, chẳng phải là em gái…em trai An Dạng đây sao?”
Tôi nghe rõ ràng hết nhé!
171.
Tôi mặc kệ cái tên lỗ mãng đó, xoay người đi đến phòng Lan đã đặt.
Vừa đẩy cửa phòng KTV, một hỗn hợp khói thuốc cùng mùi rượu nồng nặc phả vào mặt tôi.
Lan nửa sống nửa chết nằm vất vưởng trên sô pha, tôi không nói một lời, bước vào lấy điện thoại ra chụp ảnh, ảnh lộ hàng là phải giữ lại để dìm hàng.
“Ngồi dậy! Sa sút đến cái mức này.” Tôi đá đá chân Lan.
Hắn nâng ly rượu đã cạn trong tay lên, hàm hồ nói: “Cụng ly!!”
“……”
Lan: “Phục vụ, lại mang thêm cho anh đây một thùng bia!”
Tôi: “……”
Lan: “Phục vụ? Tiểu nhị?”
Tôi: “Dậy điii!!”
Lan cố gắng chống nửa người dậy, ánh mắt tan rã nhìn tôi một lúc: “….Kiều Tích cục cưng ơi.”
Vừa nói xong đã như mất hết sức lực, nằm vật xuống sô pha.
172.
Mục Lặc đã thích một người mới.
Giống như lời Lan nói, người đó không phải là anh.
Tôi hỏi: “Mỗi lần em trai anh thích ai, anh đều sẽ như thế này à?”
Lan không trả lời.
Tất cả các loại đèn hiệu ứng đặc biệt trong phòng KTV đều được Lan bật lên, sắc đỏ xanh vàng hòa quyện lẫn nhau, những màu sắc rực rỡ mà kì quái ấy thi nhau phản chiếu trên má Lan, làm mờ đôi mắt tôi.
Trên màn hình karaoke là khuôn mặt của Mạc Văn Uý, tôi nghe cô ấy hát,
Anh còn nhớ hay không, mùa hè trong ký ức…
Tôi gọi: “Lan.”
Hoa không kết quả, nguyện ước hoài vấn vương…
“Lan Cảnh Đức.”
Bởi vẫn hoài nhớ thương anh, em sợ hãi đối mặt với chính mình.
“….Mục Cảnh.”
Ý chí của em, cứ mãi bị những cô đơn kia cắn nuốt.
Bởi anh cứ mãi nhắc rằng, dù cho em có được cả thế giới,
Thì vẫn có những hạnh phúc, mãi không thuộc về em.
173.
Chúng tôi cứ ngồi như thế hơn nửa giờ, tôi không chuyển sang bài khác, chỉ nghe [Yêu] của Mặc Văn Uý lặp đi lặp lại.
Lan cũng dần tỉnh táo được một chút, ngồi im lặng trên sô pha không biết đang nghĩ gì.
Hắn vì tâm trạng không tốt mà uống quá nhiều, tôi sợ hắn bất ngờ cầm chai rượu lên đánh người, đành phải trốn ra xa.
“Kiều Tích cục cưng.” Lan đột nhiên ngẩng đầu, tóc tai rối loạn, trên cằm lún phún râu.
Ái tình sao lại phải tuyệt vọng đến thế?
Thích đến mức cõi lòng tan nát, thích đến mức không phải người đó liền không được.
Cho nên mỗi lần nghĩ đến việc người này vĩnh viễn không thuộc về mình…
Sẽ cảm thấy như yếu hầu bị bóp chặt, như hít thở không thông mà phát điên lên mất.
“Tôi thích cậu.” Lan đột nhiên nói.
174.
Tôi nhìn thấy cái đống chai lọ bừa bộn trước mặt Lan liền hiểu ngay ra: “Anh mẹ nó còn tiếp tục uống?”
Lan nằm co người trên sô pha, bắt đầu kêu loạn tên Mục Lặc.
“Tôi thích cậu, Mục Lặc….Tôi thích cậu lắm, Mục Lặc. Mục Lặc ơi…” Lan như lên cơn mê sảng, cứ thì thầm gọi tên người ta không biết mệt.
“Có gọi tới sáng cũng không có ai trả lời anh đâu.” Tôi hung tợn nói.
Lan cuộn người lại càng chặt, nằm co ro trông đến là đáng thương.
“Anh ấy sẽ không đáp lại đâu”, tôi tự nhủ, “Từ bỏ đi thôi.”
Cũng không biết ba chữ cuối cùng này rốt cuộc là nói cho Lan nghe, hay là nói cho chính mình.
Lan náo loạn một lúc lại bắt đầu lải nhải muốn về nhà.
Trời bắt đầu chuyển tối, An Dạng gửi cho tôi một tin nhắn, hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi không biết vì sao anh lại biết tôi đang không ở nhà, liền ngoan ngoãn khai báo: [Em đang ở bên ngoài, chuẩn bị về ngay đây ạ.]
175.
Lan thật sự là quá nặng, tôi không cõng nổi, đành phải để hắn dựa nửa người vào tôi rồi đỡ ra ngoài.
Trong lúc tôi đang loay hoay hầu hạ vô cùng khổ sở, thì tên khốn này vẫn đang cùng Mục Lạc tỏ tình, lời lẽ trìu mến đến rối tung rối mù.
Tôi đỡ Lan ra đến lề đường, vừa lôi kéo vừa thở hổn hển mắng: “Mẹ nó chứ, anh thích ai thì đi tìm người ta mà nói, hành em làm gì hả???”
“Mục Lặc”, Lan lẩm bẩm, “Tôi thích cậu lắm.”
Tôi hận không thể ném hắn giữa đường: “Thích cái kít, ông đây không thích anh.”
Lan: “Có thích mà….Cậu rõ ràng cũng thích tôi!”
Tôi kéo Lan đến ghế đá bên đường, eo mỏi chân đau.
Lan: “Tôi thích cậu mà, cậu cũng nên thích tôi!”
Tôi mệt đến nói không ra hơi, đành thuận theo đáp: “Thích, thích, thích, Mục Lặc mẹ nó rất thích anh.”
Lan đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh ánh lên tia sáng dịu dàng, nụ cười kia bừng sáng, đó là dáng vẻ tôi chưa từng một lần thấy qua, đó là nụ cười chỉ vì Mục Lặc mà nở rộ.
Tôi nghe Lan nói: “Tôi cũng thích cậu, thích lắm.”
Tình yêu hèn mọn nhưng đầy cố chấp và nồng nhiệt đó đã được đáp lại bằng một cách bi thương như vậy đấy.
Tôi bỗng cảm thấy thật có lỗi với Lan.
176.
Sau này tôi luôn nghĩ, giá như hôm đó tôi không đáp lại Lan thì đã không xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm đến thế.
Đáng tiếc lúc ấy tôi chỉ bận lo lắng cùng áy náy mà thôi.
Tôi nghe Lan lặp đi lặp lại: “Tôi cũng thích cậu.”
“Đại ca à anh đừng cười nữa.” Nhìn hắn cứ tự nói tự cười, cười đến mây mù phân tán, dương quang xán lại…tôi thật sự không đành lòng.
“Tôi cũng thích cậu.” Lan nói.
“Xin anh đấy, đừng cười nữa có được không?” Tôi thật sự sắp bị Lan ép đến phát điên rồi, “Tối nay sao em lại đi tìm anh làm gì chứ!!”
“Tôi thích cậu!!”
Cuối cùng tôi đành phải thoả hiệp, nhỏ giọng đáp lại Lan: “Thích anh, cậu ấy thích anh.”
Mấy chữ cuối tôi chỉ dám nói thật nhẹ, bởi vì tôi không chắc việc mình lừa một người đã say khướt thế này là đúng hay sai.
Tôi vốn đã rất phiền lòng về chuyện của Lan, nên vào khoảng khắc nghe được giọng An Dạng đang run rẩy gọi tên tôi, đầu óc tôi liền trở nên trống rỗng.
“Kiều…Tích?”
Điều tồi tệ nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi!