BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN - Chương 25: Tức giận đúng không, ta không tức giận
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN
- Chương 25: Tức giận đúng không, ta không tức giận
Edit: phongsunuong.
Kinh Hàn Chương thần tình đờ đẫn, trong nhất thời không làm rõ được tình huống lúc này.
Ngư Tức tránh khỏi tay Kinh Hàn Chương, rũ nửa mắt, phụ giúp đẩy xe lăn đi.
Thường Tiêu như mới tỉnh lại từ trong mộng, lập tức chặn lại, lạnh lùng trừng Ngư Tức: “Ngươi là người phương nào?”
Ngư Tức lại ngáp một cái, nhỏ giọng nói gì đó.
Thường Tiêu: “Cái gì?”
Ngư Tức giương mắt nhìn hắn như đang nhìn một tên ngu, miệng phun câu bạo ngôn: “Ta là cha ngươi.”
Thường Tiêu: “…”
Mọi người: “…”
Thường Tiêu cả giận nói: “Ngươi làm càn! Ngươi biết ta là ai sao? Ta…”
“Biết.” Ngư Tức nhẹ nhàng đáp lại hắn, cảm thấy đám ăn chơi trác táng trong kinh thành đều là một loại thối nát đức hạnh, càng nghĩ càng không kiên nhẫn, “Biểu đệ của Phong Trần Chu.”
Từ trước đến nay Thường Tiêu rất tôn kính biểu huynh của hắn, nghe thấy Ngư Tức nói ra tên Phong Trần Chu, sửng sốt một chút: “Ngươi quen biết biểu huynh của ta sao?”
“A.” Ngư Tức cười lạnh một tiếng, cái miệng độc kia căn bản không muốn buông tha cho người ta, “Là cái tên ngu xuẩn đầu óc có bệnh, tự nhốt chính mình trong nhà giam của Đại Lý tự, chuyện dọa người như vậy ngươi muốn ta ra nói trước mặt nhiều người sao?”
Thường Tiêu: “…”
Mọi người: “…”
Ngươi… Đã nói ra rồi.
Mắt Thường Tiêu đỏ bừng, lại bắt đầu âm thầm vận khí, chỉ vài canh giờ mà số lần hắn đã tức giận trong hôm nay nhiều hơn cả mấy năm trước gộp lại.
Phong Trần Chu thân là Đại Lý tự thiếu khanh, không biết có bệnh gì mà tự nhốt mình trong nhà giam, việc này bị bên Đại Lý tự che giấu cực kỳ nghiêm ngặt, người ngoài căn bản không thể biết được.
Thế nhưng người này lại biết cực kỳ rõ ràng, vậy thì thận phận phải rất tôn quý, hoặc có quan hệ không tồi với Phong Trần Chu.
Bởi vì mới vừa rồi bị Kinh Hàn Chương cho một vố giả heo ăn hổ, nên giờ Thường Tiêu cũng cẩn thận chút.
Hắn đã đắc tội với phủ Thừa Tướng, không thể tạo thêm thù cho cha hắn được.
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Xin hỏi ngươi là?”
Ngư Tức lạnh lùng nói: “Mới vừa rồi không phải chính ngươi nói muốn mời ta tới chữa chân cho vị này sao, như thế nào? Thường đại nhân chẳng lẽ bị bệnh đãng trí, từ nãy tới giờ cũng chưa tới một khắc mà đã quên rồi?”
Thường Tiêu ngẩn ngơ, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.
Tên quái nhân không biết là nam hay nữ này, thế nhưng lại là Ngư Tức thần y nổi danh thiên hạ ư?!
Không riêng gì Thường Tiêu, những người khác đang vây quanh chờ xem kịch vui cũng đều là thần tình kinh hãi, người đứng trước cửa thưởng phong lâu đã đông như kiến, có vài người nghe thấy tên Ngư Tức, tất cả đều hướng vào trong nhìn.
Kinh Hàn Chương hơi hơi nhướn mày.
Phụ hoàng cũng từng nói với hắn muốn tìm thần y Ngư Tức tới chữa bệnh cho hắn, nhưng vô số Kinh Chập Vệ được phái đi cũng không thể tìm được hắn ta.
Nguyên lai hắn với Yến Hành Dục có giao tình với nhau.
Vậy việc hai chân của Yến Hành Dục có thể khỏi hẳn, cũng đã rõ rồi.
Môi Thường Tiêu đều đang run rẩy: “Ngươi… Ngươi là Ngư Tức? Chân Yến Hành Dục… Là do ngươi vừa mới chữa khỏi sao?!”
Hắn vừa nói hết lời, lập tức hối hận.
Ngư Tức không có chức quan gì, nhưng lại được vô số quý nhân trong kinh thành tôn sùng, chính là vì một tay y thuật xuất thần nhập hóa của hắn.
Với thân phận danh y này, nếu hắn vào cung thì Thánh Thượng cũng sẽ lấy lễ tiếp đãi.
Người người đều muốn kết giao với hắn, cho dù không dính được chút quan hệ nào, cũng không ai muốn đắc tội với hắn.
Bách tính vây quanh khe khẽ nói nhỏ.
“Ngư Tức thần y? Là thầy thuốc mà Thánh Thượng cũng đi tìm sao? Hắn ta thế nhưng lại vào kinh thật!”
“Mới vừa rồi chân của Thừa Tướng công tử đột nhiên cử động được, chúng ta đều nhìn rõ vậy rồi, chẳng lẽ là do hắn ra tay chữa trị thật sao?”
“Thần kỳ vậy, vị thần y kia căn bản chưa động vào Yến Hành Dục đi?”
“Cho nên mới gọi là thần y a! Diệu thủ hồi xuân*! Thần y quả thực danh bất hư truyền**!”
*Diệu thủ hồi xuân: khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
**Danh bất hư truyền: nghĩa là tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng với sự thực, không hề sai lệch.
Ngư Tức bị làm cho triệt để không còn kiên nhẫn nữa, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay Kinh Hàn Chương, một bộ muốn dùng nỏ bắn chết đám người ngu xuẩn cứ kêu chít chít này.
Kinh Hàn Chương: “…”
Kinh Hàn Chương cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Yến Hành Dục, lập tức tránh khỏi tay hắn.
Đuôi mắt Ngư Tức tràn ngập phiền toái, tựa hồ chỉ cần Thường Tiêu nói thêm một câu nữa là hắn sẽ tức giận: “Cút ngay!”
Thường Tiêu vốn vừa nói có thể mời Ngư thần y tới chữa chân cho Yến Hành Dục lúc này như rơi vào sương mù, cả thân thể hắn đều đang run nhẹ, một lúc sau mới cắn răng, một mùi máu tanh nồng liệt trong miệng hắn.
Hắn gian nan mà nghiêng người, tránh sang bên cạnh.
Ánh mắt Ngư Tức như đao, lạnh lùng đảo qua đám người, bách tính vốn thi nhau chen chúc về trước để được nhìn tận mắt vị thần y trong truyền thuyết ngay lập tức chia ra làm hai tạo thành một lối đi, e sợ sẽ đắc tội, làm thần y không thoải mái.
Ngư Tức phụ giúp Kinh Hàn Chương, dứt khoát hẳn hoi mà đi xuyên qua đám người.
Yến Vi Minh vẫn luôn ngẩn người, thấy thế thì mới như tỉnh mộng.
Nhìn thấy Thường Tiêu mặt xám như tro, trong lòng hắn có một tia khoái ý, lại nhớ lại hắn ta to gan lớn mật mà nói ra câu nói vô liêm sỉ kia, Yến Vi Minh càng tức hơn, hung hăng trừng mắt nhìn Thường Tiêu một chút rồi mới đi theo sau.
Ven đường A Mãn vừa vặn lái xe ngựa tới, nhìn thấy bọn họ đi lại đây, vội nhảy xuống, chột dạ nói: “Ngư thần y.”
Ngư Tức buồn ngủ tới nỗi hai mí mắt sắp dán vào nhau, hàm hồ nói: “Đi về trước.”
A Mãn không dám nhiều lời, chờ ba người ngồi vững, ra roi thúc ngựa về phủ Thừa Tướng.
***
Sau khi ra khỏi cung, Yến Hành Dục lập tức tới thưởng phong lâu.
Y ngồi trong xe ngựa để tránh bị lộ diện, ra lệnh cho người hầu vào trong tìm người.
Con đường bên ngoài thưởng phong lâu người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, Yến Hành Dục ngồi một hồi, trong lúc vô ý nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người đi ngang qua xe ngựa.
“… Cái này còn có thể là giả sao?! Ngư thần y kia chỉ đưa một ngón tay, không biết dùng loại thần thông nào không, người liệt phủ Thừa Tướng kia liền đứng lên, đạp liên tiếp mấy người! Sinh long hoạt hổ!”
“Tuyệt diệu như vậy sao?!”
“Đúng không? Đúng là kỳ tích y thuật! Hiện tại nhiều quý nhân trong người mang tật cũ đều đang tìm thần y cứu mạng đâu.”
Yến Hành Dục: “…”
Yến Hành Dục mặt không đổi sắc.
Đem gốc gác của y đào đến triệt để như thế, Kinh Hàn Chương đúng là tốt thật.
Người hầu rất nhanh trở lại, Yến Hành Dục không đợi hắn bẩm báo lại đã lạnh lùng nói: “Đi phủ Thừa Tướng.”
Người hầu do dự một chút, khoảng thời gian này Thất điện hạ cứ rảnh rỗi là chạy tới phủ Thừa Tướng, Thánh Thượng trong tối ngoài sáng đều nhắc nhở nhiều thứ, sao điện hạ vẫn cứ mắt điếc tai ngơ, lần này lại chạy tới đấy nữa?
Yến Hành Dục thấy hắn chần chờ, âm thanh lạnh lùng nói: “Làm sao?”
Người hầu không dám nhiều lời, lập tức nói: “Vâng.”
Yến Hành Dục hùng hổ, dọc đường đi đều nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta muốn tức giận, ta lập tức liền tức giận, ta đến phủ Thừa Tướng nhìn Kinh Hàn Chương liền tức giận.”
Bao nhiêu ngọc đi nữa cũng không dỗ được đâu.
Một lát sau, Yến Hành Dục mang theo khuôn mặt bình tĩnh đi tới thiên viện phủ Thừa Tướng, lần này y không dám lấy chân đá cửa nữa, tuy đang rất tức giận nhưng vẫn quy củ dùng tay đẩy cửa thiên viện ra, chậm rãi đi vào.
“Vào phòng ta liền phát giận.”
Yến Hành Dục tự an bài cho mình thời cơ để tức giận, mặt trầm như nước đẩy ra cửa phòng.
Trong phòng, Kinh Hàn Chương đang dựa vào ghế mềm, dứt khoát hẳn hoi mà ngồi vắt chân, ngón tay mảnh khảnh cầm hai viên ngọc đảo qua đảo , tư thế nhìn thập phần thích ý.
Yến Hành Dục chưa từng nghĩ tới thân thể này của mình có thể ngồi với tư thế phóng túng, khuôn mặt đầy vẻ kiêu căng như vậy, y bỗng chốc ngẩn ngơ, sau đó lửa giận lại tăng thêm một tầng.
Y hít sâu vào một hơi, tính toán nhắc nhở Kinh Hàn Chương rằng mình muốn tức giận.
“Điện hạ.”
Kinh Hàn Chương nhìn thấy y, tùy tay ném túi bạc trong tay mình lên không trung, rồi lại tiêu sái mà bắt lấy, vừa cười vừa chậm rãi nói: “Công tử trở về rồi.”
Yến Hành Dục gật đầu: “Ta muốn bắt đầu tức giận.”
Kinh Hàn Chương như có chuyện muốn nói trước nên ngăn cản y: “Công tử trước hết đừng vội nóng giận, chờ một chút đã.”
Yến Hành Dục rất có quy tắc, cũng rất dễ nói chuyện, nghe vậy cũng không vội tức giận, còn ngoan ngoãn hỏi: “Được, chờ cái gì?”
Kinh Hàn Chương nghiêm túc nói: “Cho điện hạ của ngươi một cơ hội.”
Yến Hành Dục nhíu mày, biết Kinh Hàn Chương chắc chắn định dùng bạc hối lộ y, y có chút không vui, thấp giọng nói: “Ta không cần bạc, điện hạ đừng có mà dùng bạc để dỗ ta.”
“Được, không dùng bạc dỗ ngươi, nhưng chúng ta nên phân rõ trái phải đúng không?”
Thất điện hạ vẫn luôn làm liều không hề suy nghĩ thế nhưng lại có ngày muốn nói đạo lý, nếu người ngoài ở trong này, cằm nhất định đã rơi xuống đất từ lâu rồi.
Yến Hành Dục hỏi: “Muốn nói cái gì?”
Kinh Hàn Chương lười biéng mà nâng đôi chân tới giờ mới cử động được, vươn ra một ngón tay như ngọc, nói: “Thứ nhất, việc hai chân ngươi có thể cử động, từ đầu đến cuối đều không nói với ta, đúng không?”
Yến Hành Dục gật đầu: “Đúng.”
“Thứ hai, ta đá người kia vì hắn ta dám mơ ước ngươi, đây là ta thay ngươi xuất đầu, đúng không?”
Yến Hành Dục suy nghĩ, Thường Tiêu kia đích xác mơ ước bạc của y, Kinh Hàn Chương thay y ra mặt cũng không có gì không đúng.
“Đúng.”
“Thứ ba…”
Kinh Hàn Chương nhấc chân đá văng nắp thùng để một bên ra, lộ ra đống bạc trắng bóng bên trong, nhìn ước chừng có hơn một ngàn lượng.
Yến Hành Dục sửng sốt, ngạc nhiên nhìn.
Ngón tay Kinh Hàn Chương nhẹ nhàng vuốt cằm, cười như không cười nói: “Điện hạ của ngươi giúp ngươi thắng về được nhiều bạc như thế, không có công lao nhưng cũng có khổ lao đi.”
Yến Hành Dục: “…”
Kinh Hàn Chương xòe ra ba ngón tay: “Một~ hai~ ba, hơn nữa ta không phải cố ý đá người, nhiều nguyên do như thế liệu có khiến ngươi nguôi giận không? ── Chậc, sao bàn tay này của ngươi lại mềm mại như vậy chứ?”
Kinh Hàn Chương buông tay xuống nhỏ giọng nói thầm, còn nhét tay vào trong tay áo, mắt không thấy tâm sẽ tịnh.
Yến Hành Dục bị lời nói có trật tự của hắn làm cho mơ hồ: “Nhưng mà…”
Kinh Hàn Chương nói: “Còn nữa, Ngư thần y kia đã thay ngươi giải vây giữa đường, Thánh Thượng sẽ không trách tội khi quân của ngươi đâu.”
Yến Hành Dục cẩn thận suy nghĩ, phát hiện chính mình không còn lý do gì để tức giận với Kinh Hàn Chương nữa, dù sao việc hai chân của y ngay từ đầu là chuyện mà Kinh Hàn Chương không biết.
“Được, được rồi.” Yến Hành Dục gật đầu, “Vậy ta đây không tức giận nữa.”
Kinh Hàn Chương một mặt nghiêm túc mà lừa gạt y: “…”
Hắn thiếu chút nữa liền cười ra tiếng.
Kinh Hàn Chương tự nhận là có chút hiểu biết Yến Hành Dục, từ sau khi đá người bên đường trong thâm tâm hắn vẫn luôn thấp thỏm, lo lắng rằng tiểu mỹ nhân âm độc này sẽ không nghe mình giải thích mà trực tiếp ghi hận hắn luôn.
Không nghĩ tới, y không những dễ dàng tin tưởng mình, mà còn nghiêm túc nói không tức giận nữa.
Kinh Hàn Chương không ngờ là mọi việc có thể thuận lợi như vậy, hắn hít sâu một hơi, cảm thấy tiểu mỹ nhân tuy khá tàn nhẫn, nhưng tâm vẫn rất mềm, sau này không chừng sẽ bị chịu thiệt.
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng trong lòng, nghĩ: “Vậy sau này bản điện hạ che chở cho y đi, bảo vệ y một chút.”
Hắn còn đang miên man suy nghĩ, A Mãn đã bưng thuốc đi tới, mùi thuốc đông y ập vào mũi, còn khó uống hơn so với mấy ngày trước.
Kinh Hàn Chương lập tức nhíu mày lại.
Yến Hành Dục ngửi mùi thuốc, sắc mặt cũng thay đổi.
“Ngư Tức đâu?”
A Mãn đưa thuốc cho Kinh Hàn Chương, nói: “Ngư thần y hai ngày nay cưỡi ngựa không ngừng nghỉ từ Nam Cương tới đây, sau khi trở về liền tùy tay viết một đơn thuốc bảo ta đi nấu cho công tử uống, sau đó đi tìm phòng khách để ngủ. Còn nói…”
Trái tim Yến Hành Dục như ngừng đập một chút: “Còn nói cái gì?”
A Mãn cẩn thận nói: “Còn nói chờ hắn tỉnh ngủ, sẽ tính sổ với ngài.”
Yến Hành Dục nhìn trừng trừng vào chén thuốc kia, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ kinh hoảng.
Trong nhất thời Kinh Hàn Chương không biết nên uống hay không: “Làm sao vậy?”
Chẳng lẽ trong thuốc này có độc à?
Yến Hành Dục đã có chút tin tưởng với Kinh Hàn Chương, cũng không giấu diếm: “Khi về kinh ta sợ người của Thánh Thượng nhìn ra hai chân ta đã khỏi, nên đã dùng ngân châm che lại huyệt vị trên đùi.”
Kinh Hàn Chương ngẩn người, trách không được hai lần trước khi trao đổi hồn phách, đôi chân kia không có chút cảm giác nào, hóa ra là dùng ngân châm che lại huyệt vị.
Kinh Hàn Chương có chút đau răng, lấy châm che huyệt, Yến Hành Dục đúng là tàn nhẫn với cả chính mình.
“Sau đó thì sao?”
“Ngư Tức đã nhìn ra.” Yến Hành Dục thậm chí có chút sợ hãi, y vô thức mà kéo tay áo Kinh Hàn Chương khẽ day qua day , “Hắn nhất định đã nhìn ra, nếu không sẽ không cho thêm hai vị thuốc này vào.”
Kinh Hàn Chương bị hành động này của y làm cho xuất thần.
Khi còn bé hắn từng gặp được một đứa trẻ, lúc sợ hãi cũng kéo hắn hắn như vậy.
Đuôi mắt cũng có nốt lệ chí, chẳng qua…
Đúng lúc này, Triệu bá bước nhanh tới thông báo.
“Thiếu gia, có khách quý tới.”
Hắn vừa nói xong, liền nhìn thấy “Thất điện hạ”, sợ hãi vội vàng hành lễ.
Kinh Hàn Chương đã nhanh chóng bỏ chân xuống, làm tốt chức trách của một người bị liệt, hắn cùng với Yến Hành Dục liếc mắt nhau, nhướng mày nói: “Phủ Thừa Tướng dù có khách quý, thì cũng không đến lượt ta đi nghênh đón đi?”
Triệu bá nói: “Là Lâm thái phó trong cung, nói là muốn tìm thiếu gia… Cùng với vị thần y kia.”
⭐⭐⭐