BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN - Chương 23: Đổi lại
Edit: phongsunuong.
Sau khi đút cho Yến Hành Dục một viên kẹo, Kinh Hàn Chương làm như không có chuyện gì, nghênh ngang mà rời đi.
Yến Hành Dục ăn kẹo đến nỗi hai tai đỏ bừng, nhất thời quên mất chuyện gì đó, cũng tùy ý Kinh Hàn Chương rời đi.
Kinh Chập Vệ canh giữ ngoài cổng phủ Thừa Tướng thấy hắn đi ra, lập tức tiến lên nghênh đón.
“Điện hạ.” Kinh Chập Vệ thật cẩn thận mà thăm dò nói, “Ngài đã lấy được thứ bị mất chưa?”
Kinh Hàn Chương nhìn hắn, bị mất thứ gì sao?
À, là lý do của Yến Hành Dục để xuất cung.
“Được rồi.” Kinh Hàn Chương quơ quơ hộp gỗ đựng kẹo trong tay, “Kẹo của ta.”
Kinh Chập Vệ: “…”
Kinh Chập Vệ âm thầm oán hận: “Vị Thất điện hạ này sao giống như đứa trẻ con vậy, lớn như vậy rồi còn cố ý xuất cung chỉ để lấy hộp kẹo?”
Kinh Hàn Chương cũng lười quản người ta đánh giá hắn như thế nào, trực tiếp đoạt ngựa của Kinh Chập Vệ, phóng ngựa hồi cung.
Nhưng tại sao chân hắn lại thấy đau như vậy?
Trong phủ Thừa Tướng, A Mãn đỡ Yến Hành Dục lên giường, nhanh nhảu nói: “Ta còn đang lo, nếu trước khi Ngư thần y trở về mà hai người còn chưa đổi lại thì phải làm sao. Cũng may…”
Yến Hành Dục ngậm kẹo không nỡ nhai, nghe ba chữ “Ngư thần y” kia, cả người cương cứng một hồi, đại khái nhớ lại việc gì đó cực kỳ đáng sợ.
A Mãn dường như không phát hiện mà đổ thêm dầu vào lửa: “Ngư thần y thật vất vả mới trị liệu không sai biệt lắm cho chân của ngài, nhưng ngài vì sợ người khác nhìn ra manh mối nên lại dùng ngân châm che lại kinh mạch. Ngư thần y trở về mà phát hiện ra, ngài khẳng định là xong rồi.”
Yến Hành Dục rùng mình một cái, tựa hồ cực kỳ sợ hãi, y nhỏ giọng nói: “Đêm nay ta sẽ lấy ngân châm ra, ngươi, ngươi đừng nói gì với hắn.”
A Mãn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Nhưng nếu Ngư thần y tinh thông y thuật tự nhìn ra, thì hắn cũng không giúp được công tử nhà hắn đâu.
Yến Hành Dục chau mày, thay đổi một bộ y phục khác rộng rãi hơn, đưa tay chậm rãi thăm dò trên đầu gối.
A Mãn đứng một bên giơ đèn, có chút không nhìn nổi: “Công tử, đau lắm không?”
Ngón tay Yến Hành Dục đã chạm tới ngân châm đầu tiên bên chân phải, y ngậm kẹo nhẹ nhàng nhắm mắt, nói: “Ta đau quá.”
Nói xong, tay y liền động, chầm chậm rút ngân châm từng chút một,
Sau khi rút cả hai cây ngân châm ra, cơ thể đơn bạc như giấy của Yến Hành Dục lung lay một trận, y ấn ngực nằm nghiêng ở mém giường mà thở gấp, mái tóc đen chưa buộc lên hỗn độn rơi xuống, uể oải nằm trên mặt đất.
Bàn tay trắng bệch của y khẽ thả lỏng, hai cây ngân châm nhỏ liền rơi xuống đất, phát ra tiếng vang mỏng manh.
A Mãn lo lắng đỡ lấy y: “Công tử!”
Yến Hành Dục nằm đè lên mái tóc rối, hai bên thái dương đều là mồ hôi, y kịch liệt thở hổn hển vài tiếng, giọng nói đều đang phát run: “Ta đau quá, ta, ta không đau.”
Không biết là y đang nói với A Mãn, hay là đang tự lừa gạt chính mình.
Y vẫn cứ thì thào là không đau, cuối cùng cả người run rẩy mà tựa đầu nằm trên cánh tay, thật lâu không nói gì.
Nhưng vẫn đau, đau quá.
Bởi vì đã rút châm, Yến Hành Dục nằm trong nhà nguyên một ngày, mà ngay cả tới phủ Quốc Sư cũng là A Mãn đi thay.
Sau khi trở về, A Mãn thấy Yến Hành Dục đang quấy thuốc không ngừng, hắn liền bưng chén thuốc lên từng thìa từng thìa đút cho y.
“Quốc sư nói đã lật qua rất nhiều sách cổ, nhưng vẫn chưa tìm được quyển nào ghi chép lại phương pháp trao đổi hồn phách, Kinh Hàn Chương buổi sáng cũng ghé qua vì chuyện này.”
A Mãn đút được hai thìa, Yến Hành Dục liền nghiêng đầu né tránh thìa thuốc, bất đắc dĩ nói: “A Mãn, ngươi nghĩ chém đầu với lăng trì cái nào có thể chết một cách thống khoái hơn?”
A Mãn không rõ lí do: “Tất nhiên là chém đầu.”
Yến Hành Dục liền ôn nhu nói: “Nếu ta uống xong trong một hơi, thì đấy là chém đầu, còn ngươi cứ từng thìa từng thìa đút thuốc cho ta, thì chính là lăng trì đó, đã hiểu chưa?”
A Mãn: “…”
Lúc này A mãn mới ý thức được thuốc đắng không thể uống từng ngụm được, vội vàng trả chén thuốc lại cho Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục uống một hơi cạn sạch, “Chém đầu.”
Đặt chén không xuống, Yến Hành Dục mới tựa vào gối mềm, ốm yếu mà xoay phật châu: “Vậy sư huynh có nói bọn ta sẽ đổi lại không?”
“Có.” A Mãn nói, “Nói là có khả năng sẽ đổi lại, Kinh Hàn Chương nghe được mặt liền tái lại, xong rồi phất tay áo rời đi, trước khi đi còn nói…”
“Nếu không chữa trị được hết cho bản điện hạ, các ngươi đều đến chôn cùng!”
Yến Hành Dục: “…”
Vị Thất điện hạ này quả nhiên có tiềm lực lên làm hoàng đế a.
Yến Hành Dục nghỉ ngơi nguyên một ngày, ban đêm thì đứng dậy tập đi vài bước trong phòng.
Khi còn bé hai chân của Yến Hành Dục bị thương, vì y mà Ngư Tức bôn ba mấy năm mới tìm được biện pháp chữa khỏi chân cho y, nếu hắn biết được y vì muốn hồi kinh mà gây sức ép cho đôi chân vừa mới khỏi này, có lẽ Ngư thần y sẽ lột sống y mất.
Yến Hành Dục cảm thấy hai chân không còn dị trạng, hẳn là Ngư thần y sẽ không nhìn ra, lúc này mới yên lòng lại.
Ngày thứ hai, Yến Hành Dục rời giường sớm chờ Ngư thần y, nhưng không đợi được Ngư thần y, ngược lại đợi được Yến Vi Minh.
Yến Vi Minh thần tình vui mừng, hai mắt tỏa sáng chạy tới: “Ca! Buổi sáng tốt lành a!”
Yến Hành Duc: “…”
Y vẫn không thể thích ứng được đệ đệ lại có ngày thân mật với y như vậy.
Yến Hành Dục khẽ gật đầu, xem như chào hỏi lại.
Thấy vậy Yến Vi Minh vô cùng vui vẻ mà đi ra đằng sau xe lăn, trực tiếp phụ giúp y đẩy xe lăn ra ngoài.
Yến Hành Dục sửng sốt: “Ngươi làm gì vậy?”
Yến Vi Minh vui vẻ nói: “Ra ngoài nha, hôm nay ca nhất định sẽ đánh cho bọn họ không còn mảnh giáp nhé? Được không ca, được không?”
Yến Hành Dục: “???”
Cái gì mà đánh không còn mảnh giáp? Hắn lại nói bậy bạ cái gì vậy?
Đệ đệ của y rốt cuộc là bị ngu sao?
Yến Hành Dục đưa tay cầm lấy then chốt của xe lăn, cưỡng chế khiến xe lăn dừng lại.
Yến Vi Minh: “Ca, làm sao thế?”
Yến Hành Dục hít sâu một hơi, cảm thấy chắc chắn đây là việc tốt mà mấy ngày trước Kinh Hàn Chương làm, y tận lực giữ cho chính mình bình tĩnh lại, nói: “Nay ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Yến Vi Minh lớn tiếng nói: “Đi xem phong lâu! Chơi ném thẻ vào bình rượu nha!”
Yến Hành Dục mông lung, đi xem phong lâu?
Đấy là chỗ nào vậy?
Ngắm gió* sao?
*Phong là gió nên Yến Hành Dục mới hiểu như vậy.
Yến Hành Dục gian nan ổn định lại, nói với Yến Vi Minh: “Ngươi, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa trước đi, ta còn muốn đi lấy chút đồ.”
Yến Vi Minh thắc mắc: “Hả? Đi lấy cái gì cơ?”
Yến Hành Dục: “Ngươi trước hết đừng lại đây, lát nữa rồi hãng tới tìm ta.”
Yến Vi Minh rất nghe lời, nghe như vậy liền chạy đi chuẩn bị.
Thấy hắn đã rời đi, Yến Hành Dục lập tức gọi A Mãn lại đây, lúc này A Mãn mới hậu tri hậu giác: “À, công tử vẫn chưa biết được a.”
Hắn một năm một mười kể lại quá trình Yến Vi Minh bị lừa như thế nào, Kinh Hàn Chương như thế nào vì Yến Vi Minh mà ra ngoài xuất đầu.
Yến Hành Dục: “…”
Yến Hành Dục lâm vào trầm tư.
A Mãn nói: “Ném thẻ vào bình rượu thôi, rất dễ dàng, công tử bắn nỏ đều có thể bách phát bách trúng, nói gì tới trò chơi để giải trí này.”
Yến Hành Dục nhẹ giọng nói: “Cây to đón gió, ta không muốn nổi bật quá mức.”
A Mãn: “Vậy thì không đi nữa.”
Yến Hành Dục ngẫm nghĩ, dựa theo tính cách của Yến Vi Minh, sau khi biết được năng lực bách phát bách trúng của Kinh Hàn Chương liền cảm thấy chính mình thắng chắc rồi, khẳng định sẽ diễu võ dương oai* với bọn hồ bằng cẩu hữu kia.
*Diễu võ giương oai: thể hiện ta đây.
Nếu giờ y mà không đi, chỉ sợ Yến Vi Minh sẽ triệt để trở thành trò cười cho toàn kinh thành.
Yến Yến Hành xoa xoa mi tâm, xương cổ tay của y gầy yếu phảng phất như nhẹ nhàng gập lại liền có thể gãy đứt, cuối cùng y bất đắc dĩ thở dài nói: “Đành đi thôi.”
A Mãn thấy y như vậy tựa hồ có chút lo lắng, khuyên nhủ: “Có thể chơi cùng với tiểu công tử, tám phần cũng là đám hoàn khố* cái gì cũng không hiểu, dễ bị gạ gẫm. Công tử chỉ cần lấy lại bạc của tiểu công tử là được.”
*Hoàn khố: là quần lụa mịn, chỉ quần áo đẹp của con em nhà quý tộc ngày xưa. Sau dùng để chỉ con em nhà giàu sang.
Yến Hành Dục gật đầu, tùy ý A Mãn đẩy y rời thiên viện.
Đi được nửa đường, Yến Hành Dục đột nhiên quay sang hỏi: “Đúng rồi, ném thẻ vào bình rượu chơi kiểu gì?”
A Mãn: “…”
Công tử nhà hắn… Nếu hôm nay thua một ván, hắn có nên bỏ chạy ngay lập tức tránh bị lửa giận lan tới?
A Mãn lòng đầy lo lắng, nhưng Yến Vi Minh lại như đang trên mây, hoàn toàn đắm chìm vào ảo tưởng ca của hắn đang đại sát tứ phương lấy lại bạc, ngồi trên xe ngựa mà không ngừng cười thầm.
Yến Hành Dục nhìn bàn tay của chính mình, tuy y tinh thông một chút về ám khí, nhưng nếu dùng tay không ném tên, không biết độ chính xác sẽ như thế nào.
Một ván năm mươi lượng.
Nếu y tay run, năm mươi lượng liền phải chắp tay đưa cho người khác.
Yến Hành Dục nắm chặt tay, mặt không đổi sắc mà nghĩ: Nếu y thua mất bạc, thì lần này cứ tính lên đầu Kinh Hàn Chương.
Ai bảo hắn tự tiện đồng ý đáp ứng người khác, giờ lại chạy đi không thèm quản.
Trong Nam thư phòng, Kinh Hàn Chương đang bị ấn ngồi trên án thư không có biện pháp chạy khỏi cung bỗng nghiêng đầu hắt hơi một cái, hắn thần tình phiền toái, tức giận nói với Giang Phong Hoa: “Hôm nay thôi, ta xuất cung một lát rồi về.”
Giang Phong Hoa nhỏ giọng nói: “Điện hạ, nếu ngài vắng mặt công khóa của Lâm thái phó, ngọc trong cung ngài sẽ…”
Kinh Hàn Chương: “…”
Phiền phức.
Hắn lo rằng Yến Hành Dục không hề biết cách chơi ném thẻ vào bình rượu, đến lúc đấy cả đại công tử lẫn tiểu công tử đều thua đến tán gia bại sản*.
*Tán gia bại sản: nghĩa là lụn bại, thất thế, của cải phân tán, cửa tan nhà nát, xiêu bại.
***
Kinh đô có một con sông đi ngang qua nửa tòa thành, phong lâu chính là tòa lâu ngay cạnh bờ sông.
Xe liễn dừng lại trước phong lâu, Yến Hành Duc vén rèm lên nhìn lướt qua mọi thứ bên ngoài, người đến người đi, quả thực rất náo nhiệt.
Nhưng là…
Yến Hành Dục chỉ chỉ tòa lâu trước mắt, nhíu mày hỏi: “Chỗ kia có rất nhiều nữ nhân sao?”
Y chỉ đang đơn thuần hỏi xem liệu có nữ nhân hay không, nhưng Yến Vi Minh lại “ngao” một tiếng rồi đỏ mặt, liều mạng xua tay: “Chỗ này mới, mới không phải là thanh lâu! Chỗ này là nơi để nghe tiểu khúc!”
Yến Hành Dục sửng sốt một chút, hỏi hắn: “Thanh lâu là cái gì?”
Yến Vi Minh: “…”
Lúc này Yến Vi Minh mới ý thức được, tuy ca của hắn có tài bắn cung rất lợi hại, nhưng lại lớn lên từ trong chùa miếu, có lẽ vì thế nên y lớn như vậy rồi mà vẫn còn không biết sự đời.
Chẳng lẽ hắn còn mong chờ đám tăng nhân khổ hạnh trong Hàn Nhược Tự kia giải thích cho Yến Hành Dục biết thanh lâu là gì hay sao?
Mặt Yến Vi Minh đột nhiên đỏ lên, kéo tay áo của ca ca, nhỏ giọng nói: “Đó chính là tòa lâu màu xanh. Khụ khụ, chúng ta đi thôi.”
Yến Hành Dục không rõ lí do, nhưng vẫn xuống xe ngựa theo Yến Vi Minh.
Tại kinh đô Yến Vi Minh đã kiêu ngạo thành thói, gã sai vặt của phong lâu nhìn thấy hắn liền vội vàng chạy tới đón, khi nhìn thấy Yến Hành Dục ngồi trên xe lăn thì sắc mặt có chút cổ quái.
Yến Vi Minh thấy vậy lập tức cả giận nói: “Ngươi nhìn cái mà nhìn? Còn muốn giữ lại mắt nữa hay không?!”
Gã sai vặt hoảng sợ, vội vã xin lỗi liên tục.
Yến Vi Minh trừng mắt liếc gã một cái, khí thế hiên ngang mà phụ giúp ca ca đi vào.
Trận chiến hôm nay, ca của hắn nhất định sẽ lưu danh vào sử sách trò ném thẻ vào bình rượu!
Yến Vi Minh thập phần kiêu ngạo, ai mà dùng ánh mắt cổ quái nhìn Yến Hành Dục, hắn liền hung ba ba mà trừng lại, một đường này hắn trừng đến khi lên tới lầu hai mới từ bỏ.
Không tới một hồi, toàn bộ phố Câu Lan* đều biết Yến gia tiểu công tử mang theo Đại công tử đến phong lâu chơi ném thẻ vào bình rượu.
*Phố Câu Lan: là phố tập trung nơi hát múa diễn kịch (thời Tống, Nguyên). Kĩ viện, nhà chứa gái.
Yến Hành Dục: “…”
Người thắng Yến Vi Minh mấy trăm lượng tên gọi là Thường Tiêu, là con trai của Thị lang* bộ Lễ**, tuổi của hắn và Yến Vi Minh cũng không cách biệt nhau lắm, khuôn mặt tuy tuấn mỹ, nhưng ánh mắt lại chứa đựng giả dối khiến người ta không thích, phảng phất như khuôn mặt cười này là vẽ lên.
*Thị lang: nguyên chức Thị lang là một chức lang được đặt từ thời Tần Trung Quốc giữ việc thị vệ trong cung đình. Bắt đầu từ thời Tùy, Thị lang được định là chức phó của Thượng thư, tức là chức quan cao thứ 2 trong một bộ. Thời Đường, Thị lang bắt đầu được chia làm Tả, Hữu Thị lang, trật Chánh tam phẩm. Thời Tống, Thị lang không chia làm Tả, Hữu mà chỉ dùng một chức Thị lang, trật Tòng tam phẩm.
**Bộ Lễ: hay Lễ bộ là tên gọi của một cơ quan hành chính thời phong kiến tại các nước Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam. Bộ Lễ được thiết lập từ thời kỳ nhà Bắc Chu trong giai đoạn Nam-Bắc triều tại Trung Quốc. Quan đứng đầu bộ Lễ là Lễ bộ thượng thư (hay thượng thư bộ Lễ).
Yến Hành Dục lần đầu tiên nhìn thấy Thường Tiêu, mày liền nhíu lại.
Trải qua những gì hồi nhỏ, y sẽ thường hay quan sát ngôn ngữ và sắc mặt, giống như với Giang Phong Hoa, chỉ ở chung một ngày liền mơ hồ nhìn ra chỗ dị thường của Giang Phong Hoa, thập phần sắc bén.
Nếu nói Giang Phong Hoa là cẩn thận che dấu, thì Thường Tiêu chính là quang minh chính đại tính kế người khác, đại khái là ở kinh thành hoành hành nên quen thói ngang ngược, căn bản là lười che giấu, chỉ dùng một tấm voan mỏng che bên ngoài liền cho rằng đã giấu tốt rồi.
Thường Tiêu vốn đang thấy phiền muốn mệnh vì đám người thúc ngựa tới giục, trong lúc vô ý nhìn thấy Yến Vi Minh đi vào, tầm mắt dừng lại trên người đang khoác áo khoác ngồi trên xe lăn, đột nhiên sửng sốt, suýt nữa ngừng hô hấp.
Yến Vi Minh lên tiếng nhắc nhở: “Ca, tới nơi rồi.”
Yến Hành Dục thản nhiên liếc Thường Tiêu một cái, nhẹ nhàng xoay chuyển phật châu trong tay.
Thường Tiêu bị cái liếc mắt thanh tuyệt này nhìn một cái liền như mới tỉnh lại từ trong mộng, lập tức đẩy người bên cạnh ra, bước nhanh về phía trước, nở nụ cười che giấu sự thất thố vừa rồi: “Vi Minh tới đây. Vị này chính là Đại công tử đi, Thường Tiêu hữu lễ.”
Hắn nói xong thì tiến lại gần, nhưng Yến Vi Minh lại trực tiếp ngăn hắn, nhíu mày nói: “Ca của ta không thích người khác tới gần mình, ngươi đừng đứng gần như vậy.”
Thường Tiêu vội lui về sau vài bước, cười nói: “Là ta thất lễ rồi.”
Từ sau khi bị lừa mất bạc, Yến Vi Minh đã tính toán không chơi cùng Thường Tiêu nữa, nên hắn cũng lười phải khách sáo với Thường Tiêu, nói thẳng: “Chúng ta đã đến rồi, vậy thì bắt đầu chơi ném thẻ vào bình rượu thôi.”
Thường Tiêu vốn đang muốn hố Yến Vi Minh một phen nữa, dù sao với tính tình cao ngạo kia của Yến Vi Minh, thì có thua đi chăng nữa hắn cũng sẽ không báo lại về phủ Thừa Tướng, khẳng định sẽ đánh đến khi thắng thì thôi.
Nhưng hắn lại không hề nghĩ tới, huynh trưởng của Yến Vi Minh─── tai tinh trong truyền thuyết lại là nhân vật tuyệt diễm như vậy.
Mọi người đang bài trí chỗ ngồi, Yến Hành Dục vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, không chút để ý mà chơi đùa phật châu, mặt mày từ đầu đến cuối đều toát ra sự lạnh nhạt, phẳng phất như hình thành một không gian riêng, tách biệt y với sự náo động ồn ào xung quanh.
Người xung quanh đều không tự giác mà hướng tầm mắt về phía y, Yến Hành Dục cũng không thèm để ý, y xoay phật châu một hồi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Sắc trời âm trầm, tựa hồ chuẩn bị có tuyết rơi.
Yến Hành Dục đột nhiên nhíu mày.
Yến Vi Minh cúi đầu hỏi y: “Có gió rồi a, ca, muốn đóng cửa sổ vào sao?”
Yến Hành Dục lắc đầu: “Không cần thiết, tận lực mau chóng đi về.”
Thường Tiêu lặng lẽ đi sang một bên, nhỏ giọng phân phó với người hầu: “Đi chuẩn bị chút rượu mạnh lại đây, lát nữa đợi Yến Vi Minh thua hết tiền, tìm cái nguyên do khiến cho huynh trưởng của hắn uống rượu thay hắn.”
Người hầu hoảng sợ, không nghĩ tới hắn lại to gan lớn mật như vậy: “Nhưng đây là Thừa Tướng công tử…”
Thường Tiêu nói: “Chỉ là tai tinh không được sủng ái mà thôi, phủ Thừa Tướng sẽ không vì y mà xuất đầu đâu.”
Hắn nói xong, lần thứ hai không hề khống chế mà nghiêng đầu nhìn “tai tinh” một cái, không hiểu làm sao mà mặt bỗng đỏ rần.
Người hầu thấy hắn vẫn cố ý như thế, vội lĩnh mệnh đi xuống.
Một lát sau, người chuẩn bị trò chơi kéo vào một tấm bình phong có họa tiết hàn mai, che ở chính giữa.
Thường Tiêu ra vẻ nho nhã lễ độ, dư quang luôn luôn dừng lại trên người Yến Hành Dục, nói: “Lần này thay đổi chút luật chơi, cách một tấm bình phong được không?”
Yến Vi Minh biết “ca của hắn” còn có thể bắn cung bách phát bách trúng trong bóng đêm, hừ nói: “Cách bình phong thì cách bình phong.”
“Ca của hắn” không sợ!
Yến Hành Dục: “…”
Ca ca hiện giờ vẫn chưa biết cách chơi như thế nào, cảm thấy có chút sợ.
Yến Vi Minh không chút dài dòng dây dưa, căn bản không quan tâm đến Thường Tiêu đang muốn tới nói chuyện với ca của hắn, thúc giục Thường Tiêu mau chóng bắt đầu.
Người quản trò lên tiếng bắt đầu.
Thường Tiêu đứng dậy trước, cầm mũi tên đứng ở phía sau bình phong, đưa tay ném tên, chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ truyền ra, mũi tên đã rơi vào trong bình rượu chứa đậu đỏ.
Người quản trò nói: “Vào bình.”
Xung quanh vang lên tiếng reo hò.
Yến Vi Minh bĩu môi, quay đầu vui vẻ mà lấy một mũi tên đưa cho Yến Hành Dục, thần tình đều muốn viết “Ca mau xuất chiêu tàn sát bọn hắn đi.”
Yến Hành Dục: “…”
Yến Hành Dục đành phải thử thăm dò mà cầm tên lên, đánh giá một chút về khoảng cách, đưa tay ném tên đi.
Phía bên kia của bình phong truyền tới một tiếng giòn vang, giống như là tiếng mũi tên va chạm vào bình rượu.
Rất nhanh, quản trò nói: “Vào bình.”
Nhưng lần này quả thật cực kỳ suýt soát, nếu không phải trong bình có đậu đỏ, thì chắc chắn mũi tên đã bay ra ngoài.
Yến Hành Dục thiếu chút nữa ném mất năm mươi lượng, cau mày, tốc độ xoay chuyển phật châu cũng nhanh hơn.
Thường Tiêu đứng một bên âm thầm quan sát, trong lòng vui mừng một phen.
Quả nhiên những gì Yến Vi Minh khoác lác hôm qua là giả, mỹ nhân này vừa thấy chính là tay mơ mới chơi ném thẻ vào bình rượu, lần đầu đánh bậy đánh bạ mới vào, y hiện tại càng phiền lòng thì lát nữa tay càng run rẩy, như vậy càng khó để ném trúng bình.
Thường Tiêu thập phần am hiểu trò này, mũi tên thứ hai mau chóng vào giữa bình một cách dễ dàng.
Yến Vi Minh lo lắng Thường Tiêu mua chuộc quản trò, liền hùng hổ đi ra đằng sau bình phong nhìn.
Nhân cơ hội này Thường Tiêu cầm một mũi tên đi tới bên cạnh Yến Hành Dục, đưa tên cho y, thản nhiên nói: “Công tử.”
Yến Hành Dục chuẩn bị cầm lấy thì Thường Tiêu lại rút lại, cười một cách xum xoe: “Chắc hẳn đây là lần đầu tiên công tử chơi ném thẻ vào bình rượu đi, vậy ta nhường công tử ba mũi tên được chứ?”
Yến Hành Dục nâng mắt nhìn hắn.
Người có lá gan lừa gạt Thừa Tướng tiểu công tử thì chắc chắn chả phải hạng người gì tốt, Yến Hành Dục nhìn ánh mắt của hắn, liền nhìn ra được sự mơ ước không giấu được cùng với sự tự tin.
Yến Hành Dục hơi hơi nghiêng đầu, mơ ước?
Mơ ước cái gì?
Bạc à?
Vậy ba mũi tên này không thể nhận được, không chừng có bẫy đằng sau.
Nghĩ tới người này vẫn luôn mơ ước bạc của y, Yến Hành Dục chau mày, càng không thích hắn hơn.
Y đang chuẩn bị mở miệng, trái tim đột nhiên xuất hiện một cảm giác cổ quái.
Cảm giác này quá mức quen thuộc, Yến Hành Dục đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, theo bản năng đi tìm châm che lại kinh mạch trên đùi.
Nhưng vừa mới động đậy, từ cửa sổ chưa đóng thổi vào một cơn gió lạnh, đem lọn tóc rũ trên vai y thổi phất vào mặt.
Những sợi tóc đen như mực phất qua hai bờ má trắng như ngọc, chậm rãi rơi xuống, Yến Hành Dục nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Tuyết đã rơi rồi.
Thường Tiêu đang chờ Yến Hành Dục trả lời, đột nhiên cảm thấy mũi tên trong tay mình động đậy, tiếp theo mũi tên bị bàn tay có khớp xương rõ ràng trực tiếp cầm lấy.
Thường Tiêu ngẩn ra.
Mỹ nhân vừa rồi thần tình còn thanh tuyệt yểu điệu chẳng hiệu tại sao đột nhiên cười một tiếng.
Y lười biếng chống cằm, ngón tay như ngọc kia tùy ý cuốn lấy một lọn tóc rơi trên vai, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia tà khí cực kỳ không phù hợp, lệ chí nơi đuôi mắt phảng phất như nhiễm phải máu, tiên diễm ướŧ áŧ.
Kinh Hàn Chương câu môi, cười hỏi: “Ngươi vừa rồi có nói gì sao?”
Lời của edit: Chương này dài quá đi, xin lỗi vì lâu rồi không ra thêm chương mới nha. (。ŏ﹏ŏ)
⭐⭐⭐