BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN - Chương 20: Xuất cung
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN
- Chương 20: Xuất cung
Edit: phongsunuong.
Gia đinh phủ Thừa tướng tới cực nhanh, theo đó còn có Yến Trầm Tích một thân lệ khí tới thu dọn tàn tích.
A Mãn đã đẩy Kinh Hàn Chương về phòng, Yến Vi Minh tay mềm chân nhũn, thần tình dại ra mà đi vào cùng, cả người đều là bộ dáng ngốc xuẩn “Ta là ai, ta đang mơ sao”.
Kinh Hàn Chương hoàn toàn không có bộ dáng bị chấn kinh, tư thái lười nhác mà tựa lưng vào ghế ngồi, mang nỏ buộc trên cổ tay lấy ra nghịch hai cái, thuận miệng hướng A Mãn sai bảo: “Lấy bốn mũi tên tới cho ta.”
A Mãn nghiêng đầu: “Không phải chiếc nỏ này chỉ có thể lắp được ba mũi tên thôi hay sao?”
Kinh Hàn Chương cười như không cười mà liếc hắn: “Bỏ đi mấy cái thứ ám khí độc dược loạn thất bát tao của công tử nhà ngươi ra, chiếc nỏ này còn lắp thêm được ít nhất sáu cái nữa.”
A Mãn: “…”
A Mãn không dám truy vấn nữa, lúng ta lúng túng gật đầu, đi vào trong phòng lấy tên.
Yến Vi Minh đứng ở một bên ngơ ngác nửa ngày, mới hậu tri hậu giác*, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc ròng.
*Hậu tri hậu giác: trì độn ngu ngốc.
Kinh Hàn Chương: “…”
Kinh Hàn Chương không kiên nhẫn nói: “Đừng khóc, phiền quá.”
Yến Vi Minh đặt mông ngồi dưới đất, che miệng nức nở, bị doạ tới nước mắt chảy ràn rụa.
“Nha… Vừa rồi ta, chúng ta suýt nữa là chết rồi!” Yến Vi Minh không đứng lên nổi, ngồi dưới đất kéo vạt áo của Kinh Hàn Chương, vừa khóc vừa nói, “Ta muốn nói cho cha! Cha nhất định phải nghiêm trị bọn người xấu đó a! Cha! Nương ơi!”
Kinh Hàn Chương: “…”
Rốt cuộc Yến Kích dạy dỗ con cái như nào thế, một lão hồ ly thế nhưng lại sinh ra nhi tử như con thỏ vậy?
Kinh Hàn Chương cực kỳ ghét loại người ngu xuẩn khiếp nhược, nhưng vì trong tình cảnh nguy hiểm như vừa rồi Yến Vi Minh vẫn muốn đẩy hắn vào trong phòng, hắn có thể miễn cưỡng tha thứ cho Yến Vi Minh.
“Đừng khóc nữa, Yến… Cha nhất định sẽ xử lý tốt, ngươi trước hết bình tĩnh lại đã, ta có việc muốn nói với ngươi.”
Yến Vi Minh khóc thút thít lau khô nước mắt, lúc này mới ý thức được vị huynh trưởng mà hắn vẫn luôn trào phúng là người liệt gầy yếu, hình như là một cao thủ thâm tàng bất lộ* gϊếŧ người không chớp mắt.
*Thâm tàng bất lộ: tính tình, tài hoa, mưu kế ẩn sâu không ai biết.
Hắn lại bị doạ thêm một lần nữa, nguyên bản khóc vẫn còn chưa dứt, liền trực tiếp biến thành nấc cụt.
Trên mặt Yến Vi Minh tất cả đều là sự kinh hoàng, đại khái là sợ Kinh Hàn Chương sẽ trả thù hắn vì hành động vô lễ thường ngày.
Kinh Hàn Chương nhìn thấy bộ dáng sợ hãi nhưng lại ngu ngốc không biết đường trốn này của hắn, đại khái là cảm thấy đùa rất vui, hơi hơi khom lưng xuống, hạ thấp giọng ngữ khí sâu không lường được nói: “Như thế nào? Ngươi sợ ta à?”
Vừa dứt lời, Yến Vi Minh thần tình hoảng sợ mà nấc một cái.
Kinh Hàn Chương: “…”
Cảm giác áp bách nháy mắt bị cái nấc này đánh bay.
Yến Vi Minh lập tức bụm miệng, muốn ngừng nấc, nhưng hắn càng khẩn trương thì càng không ngừng lại được, không tới một hồi cả cơ thể đều run lên vì nấc.
Kinh Hàn Chương triệt để mất đi kiên nhẫn trêu đùa hắn, xoa xoa mi tâm, nói: “Nói cho ngươi thì ngươi chắc cũng không hiểu được, ngươi gọi người hầu của ngươi tới đây.”
Yến Vi Minh thấy hắn giống như không định đánh mình, mới cố gắng khống chế được khí tức đang hỗn loạn để chính mình ngừng nấc cụt, nước mắt vẫn còn đọng trên mi cẩn thận nói: “Gọi người hầu… Híc, làm gì vậy?”
Kinh Hàn Chương lạnh lùng nhìn hắn: “Gϊếŧ ngươi xong rồi thì cho người vứt xác.”
Yến Vi Minh: “…”
Yến Vi Minh quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức suýt nữa đập đầu xuống đất.
Kinh Hàn Chương bị hắn làm tức cười.
Đúng lúc này, A Mãn từ trong phòng đi ra, đưa tên vừa mới tìm được cho Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương nhận lấy nhìn thoáng qua, phát hiên trên mỗi đuôi mũi tên đều khắc ấn ký của phủ Thừa tướng.
Kinh Hàn Chương biểu tình cổ quái, nhìn A Mãn hỏi: “Ba mũi tên ta vừa bắn, cũng như vậy sao?”
“Đúng vậy.” A Mãn không rõ lí do, “Sau khi về kinh, công tử liền đổi hết tất cả mũi tên thành mũi tên của phủ Thừa tướng.”
Kinh Hàn Chương nhìn những mũi tên kia nửa ngày, đột nhiên liền cười.
Hắn căn bản còn lo lắng A Mãn nghênh ngang xử lý Kinh Chập Vệ như vậy, thì hoàng đế nhất định sẽ phát hiện Yến Hành Dục không phải là một người ốm yếu bị liệt tùy ý người ta xâu xé nữa, hiện tại xem ra, trước khi về kinh Yến Hành Dục đã tính toán giấu tài rất tốt.
Cho dù có người đến tra xét thiên viện mà bị A Mãn làm thịt, thì cũng sẽ nghĩ là Thừa tướng phái người tới làm.
Nếu không phải hai người bọn hắn đột nhiên trao đổi hồn phách, chính hắn không chừng còn nghĩ Thừa tướng công tử là một con nai con ốm yếu vô năng đâu.
Nghĩ tới toàn bộ người trong kinh thành bị ngụy trang của Yến Hành Dục lừa gạt đến xoay quanh, nhất thời tâm tình của Kinh Hàn Chương thập phần phức tạp.
Hắn lưu loát thay ba mũi tên, lại mở hộp đựng ám khí ra, mân mê nửa ngày mới lắp được mũi thứ tư vào.
Yến Vi Minh vốn đang cố nhẹ giọng nấc cụt, cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của mình, thấy động tác của ca ca không chút dài dòng mà lắp tên, mắt đều phải trừng to.
Kinh Hàn Chương lắp xong tên, buông tay áo xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Yến Vi Minh một cái, cố ý để lộ ra nụ cười âm trầm khủng bố, nói: “Tiếp theo, chỉ cần giải quyết ngươi, liền sẽ không có ai biết được việc này.”
Yến Vi Minh bị biểu tình này của hắn doạ sợ, nước mắt lại bắt đầu tuôn chảy không ngừng.
“Khóc cũng thảm quá a.”
Kinh Hàn Chương nghiêng đầu nhìn, đột nhiên liền bật cười.
Trên mặt Yến Vi Minh còn vương nước mắt, thần tình mờ mịt nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương chậm rì rì nói: “Lần sau còn dám quấn lấy ta sao?”
Yến Vi Minh liều mạng lắc đầu: “Không dám, không dám nữa…”
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên cả người cứng đờ, đại khái nghĩ tới việc Yến Kích bắt mình tới chỗ Yến Hành Dục, mới buồn rười rượi thương lượng với Kinh Hàn Chương: “Ca, ta không quấn ngươi nữa. Ngươi lợi hại như vậy, có thể bảo cha cho ta xuất phủ đi chơi không?”
Kinh Hàn Chương: “…”
Kinh Hàn Chương không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn, hoài nghĩ rốt cuộc người này là ngốc thật sự, hay là đang giả ngu.
Chính mình cũng đã uy hiếp hắn như vậy rồi, đồ ngu xuẩn này thế nhưng vẫn còn nhàn tình nghĩ muốn ra ngoài chơi?
Kỳ thật Yến Vi Minh cũng rất sợ, nhưng khi đối diện với khuôn mặt kia của ca ca nhà mình, không biết có phải do bản năng hay không, hắn tin rằng ca ca sẽ không gϊếŧ hắn.
Kinh Hàn Chương tức giận mà trừng mắt, liếc hắn một cái, triệt để chịu phục: “Chỉ có chút tiền đồ này. Đứng lên đi, lát nữa Kinh Chập Vệ tới hỏi, ngươi biết phải trả lời như thế nào đi?”
Lúc này Yến Vi Minh mới xác định được Kinh Hàn Chương vừa rồi quả thật chỉ doạ hắn thôi, hắn khó hiểu mà có chút ủy khuất, kéo kéo vạt áo của Kinh Hàn Chương, lúng ta lúng túng nói: “Biết, nói là thị vệ âm thầm bảo vệ ta làm.”
“Rất tốt.” Kinh Hàn Chương ung dung nói, “Ca ca rất nghèo, chỉ còn mỗi một bộ xiêm y này có thể đi gặp người khác, nếu ngươi xé hỏng nó, cẩn thận ta xiên ngươi.”
Yến Vi Minh: “…”
Yến Vi Minh thấy thế lập tức buông xiêm y đang cầm trong tay, nhỏ giọng nói: “Ca, ngươi thiếu tiền sao?”
Kinh Hàn Chương liếc hắn, lúc này mới được bao lâu, mà tiểu ngu xuẩn này một tiếng ca hai tiếng ca gọi thuận miệng như vậy.
“Thiếu, rất thiếu.”
Có mỗi hai văn tiền “Ca của ngươi” cũng nhặt lại.
Yến Vi Minh nghe vậy vội vàng lấy ra một túi tiền từ trong lòng ngực, đưa cho hắn, nói: “Đây là toàn bộ tích cóp của Vi Minh, cho ca đi mua một bộ xiêm y mới.”
Kinh Hàn Chương cũng không muốn già mồm cãi láo, trực tiếp nhận lấy rồi mở túi tiền ra, hắn nhìn vào bên trong một cái, rồi quay sang nhìn Yến Vi Minh với ánh mắt cổ quái.
Yến Vi Minh nở một nụ cười với hắn, thập phần ngoan ngoãn.
Kinh Hàn Chương quơ quơ túi tiền, ghét bỏ nói: “Đệ đệ, toàn bộ tích cóp của ngươi chỉ có mấy lượng bạc này thôi sao?”
Yến Vi Minh nghịch đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: “Mỗi tháng cha cho ta cũng không nhiều bạc lắm…”
“Quá ít.” Kinh Hàn Chương liếc nhìn hắn một cái, ở kinh thành Thừa tướng tiểu công tử này nổi tiếng là vung tiền như rác, làm sao mỗi tháng chỉ có ít bạc như này vậy.
“Ta ghét nhất là loại người hay lừa gạt người khác, nếu ngươi lừa ta, ngày mai ta liền đi tìm cha…”
Vừa nói tới Yến Kích, mặt mũi Yến Vi Minh trắng bệch, vội nói: “Đừng tìm cha, bạc của ta đều… Đều thua rồi, ngươi đừng đi tìm cha mà, cha sẽ đánh chết ta mất.”
Kinh Hàn Chương không thể tưởng tượng nổi mà nói: “Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, thế nhưng dám đi đánh cuộc?”
Yến Kích sao đến giờ vẫn chưa đánh gãy chân hắn vậy?
Yến Vi Minh liều mạng xua tay: “Ta không có, ta không có! Ta không đánh cuộc, ta chỉ là cùng bằng hữu… Chơi…”
Vài chữ cuối cùng hắn lại không dám nói ra.
Kinh Hàn Chương không kiên nhẫn mà gõ gõ lên tay vịn xe lăn, nói: “Chơi cái gì? Đừng có mà ấp úng, cẩn thận ta đánh ngươi đấy.”
Yến Vi Minh ủ rũ, nhỏ giọng nói: “Chơi ném thẻ vào bình rượu.”
Kinh Hàn Chương nhướng mày: “Ném thẻ vào bình rượu? Ngươi chơi ném thẻ vào bình rượu thường xuyên không mà nghèo thành dạng này vậy?”
Kinh Hàn Chương chưa bao giờ chơi ném thẻ vào bình rượu, nhưng nó cũng khá giống ném tên vào hũ, để người bách phát bách trúng như hắn thắng được trò này thật ra không hề khó chút nào.
Yến Vi Minh không dám giấu diếm nữa: “Trước đây vài ngày là sinh nhật của Thường Tiêu, hắn mời bọn ta đến phong lâu chơi, trong lúc rảnh rỗi liền đề nghị chơi ném thẻ vào bình, chơi một ván… Năm mươi lượng.”
Kinh Hàn Chương trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi thua mấy ván rồi?”
Yến Vi Minh cẩn thận mà vươn ra hai cái móng vuốt, đầu ngón tay xoay xoay: “Ta thua… Một tá tên.”
Kinh Hàn Chương: “…”
Một tá tên?
Trách không được toàn bộ tích cóp chỉ còn mấy lượng bạc này.
Yến Vi Minh sợ hãi mà nhìn ca của hắn, thần tình bất an, viết rõ “Không muốn bị đánh”.
Kinh Hàn Chương nhìn bộ dáng ngu xuẩn của hắn, đều cảm thấy có chút đồng tình với Yến Kích.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy lại để hắn kết giao với bọn bằng hữu hay hố bạc của mình, bị dạy hư cũng là chuyện sớm hay muộn.
Kinh Hàn Chương chỉ liếc mắt một cái cũng đã nhìn thấu hắn tính toán cái gì: “Thế nên ngươi liều mạng làm phiền ta mấy ngày nay, chính là muốn xuất phủ tiếp tục đi ném thẻ vào bình rượu để lấy bạc thắng về?”
“Không không không!” Yến Vi Minh lại xua tay, “Ta muốn phải lấy lại bạc đã thua về!”
Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa liền khinh lên hẳn trời: “Ta còn tưởng ngươi có tiền đồ như thế nào đâu, bạc đã về tay thì làm sao có chuyện người ta trả lại cho ngươi, không chừng còn chê cười ngươi thua không trả nổi tiền, ngươi muốn cả phủ Thừa tướng vì ngươi mà trở thành trò đùa cho cả kinh thành hay sao?”
Yến Vi Minh tự biết chính mình đuối lý, đành phải cúi đầu, tiếp tục vân vê vạt áo đã nhiều nếp nhăn của ca ca.
“Chờ.” Kinh Hàn Chương ném lại túi tiền cho hắn, chống cằm lười biếng nói, “Mấy ngày sau ngươi tìm cái lý do hẹn mấy người kia đi chơi, ca của ngươi tới giúp ngươi chơi mấy ván ném thẻ vào bình rượu.”
Yến Vi Minh nhớ tới tư thế bắn cung vèo vèo đầy oai hùng của ca ca nhà mình, ánh mắt sáng lên, liều mạng gật đầu như gà mổ thóc: “Được, được được, được được được!”
Kinh Hàn Chương liếc hắn: “Nếu thắng được bạc thì sao?”
Yến Vi Minh vẫn còn cười ngây ngô: “Tất cả đều để mua xiêm y cho ca, một một đống xiêm y nạm bạc thêu chỉ vàng!”
Kinh Hàn Chương hừ cười một tiếng, tính toán về phòng viết một phong thư nói cho Yến Hành Dục biết, hắn trong cơ thể của y, cũng không hề nhàn rỗi.
“Giúp y thắng một đống bạc.” Kinh Hàn Chương ngồi kia đắc ý hừ một tiếng, tưởng tượng bộ dáng Yến nai con khi nhìn tới bạc hai mắt đều sáng lên, nghĩ thầm rằng: “Đến lúc đấy y nhất định sẽ liều mạng cảm ơn ta.”
Kinh Hàn Chương tự cân nhắc nửa ngày, cuối cùng đưa ra kết luận: “Ít nhất phải cảm ơn mười lần!”
Trong cung, Yến Hành Dục chép xong mười lần sách, đang rũ mắt không chút để ý mà lau vết mực trên tay.
Cung nhân ôm hòm gỗ vội vàng đi vào, nói: “Điện hạ, nô tài vừa rồi không tìm được Yến Thống lĩnh.”
Yến Hành Dục vốn định nhờ Yến Trầm Tích đi truyền tin, không nghĩ tới Yến Trầm Tích vẫn luôn trong cung thế nhưng lại không còn.
“Hắn có chuyện gì sao?”
Cung nhân nói: “Nghe nói phủ Nhiếp Chính Vương có bảo vật bị trộm, Yến Thống lĩnh với Kinh Chập Vệ đuổi theo bắt đạo tặc.”
Yến Hành Dục ngẩn ra, lông mày đột nhiên nhíu lại.
Y ném khăn bố trong tay đi, đứng dậy đi ra ngoài.
Cung nhân vội vàng ngăn cản: “Điện hạ!”
Yến Trầm Tích không ở trong cung, hiện tại trời cũng đã tối, hoàng đế chắc hẳn đã sớm nghỉ ngơi.
Người có thể khống chế Kinh Hàn Chương hiện giờ không có ở đây, nên Yến Hành Dục không phải kiêng dè gì cả.
“Ta muốn xuất cung.”
⭐⭐⭐