BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN - Chương 14: Khoá học sáng sớm
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN
- Chương 14: Khoá học sáng sớm
Edit: phongsunuong.
Kinh Hàn Chương thần tình lạnh lùng, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào chén thuốc kia như đang nhìn thấy kẻ thù.
A Mãn cẩn thận hỏi: “Điện hạ, ngài đang tức giận sao?”
Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: “Trên mặt ta cũng đều viết to hai chữ tức giận, ngươi không nhìn ra sao?”
A Mãn: “…’
“Đừng tưởng ta giống với chủ tử của ngươi, bản điện hạ tức giận cũng không báo trước một tiếng đâu.”
Kinh Hàn Chương nói xong, lại tiếp tục nhìn chén thuốc kia.
A Mãn lo sợ sẽ gây ra tai hoạ cho công tử, không dám trực tiếp ấn Thất hoàng tử xuống rót thuốc như lần trước, đành phải thần sắc lo lắng, muốn nói lại thôi, khom người lui xuống.
Chén thuốc nóng hổi còn bốc hơi nóng, cũng đã dần dần lạnh đi.
Thuốc kia không biết bỏ thêm cái gì mà hương vị một lời khó nói hết, cả phòng phiêu đãng toàn mùi thuốc, thiếu chút nữa liền xông cho Kinh Hàn Chương phun máu.
Nếu là trước kia, Kinh Hàn Chương chắc chắn sẽ cảm thấy dù có ốm yếu đi hay chăng nữa, làm gì có đại nam nhân nào yếu ớt như vậy, nhưng khi chân chính ở trong thân thể của Yến Hành Dục, hắn mới phát hiện được cơ thể của người này yếu đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Khi không bị bệnh, Kinh Hàn Chương cảm thấy cả người như nhũn ra, trái tim cứ từng cơn lại từng cơn đau kéo đến, tinh tế nhè nhẹ không rõ ràng lắm, nhưng lại khiến người ta thấy đau tới phiền.
Kinh Hàn Chương không biết làm sao Yến Hành Dục có thể nhẫn nhịn được tới ngày này được.
Kinh Hàn Chương tức giận nửa ngày, mới tâm không cam tình không nguyện mà cầm chén thuốc lên, bịt mũi uống thuốc xuống.
Một ngụm thuốc vào miệng, Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa liền nhổ ra.
Lưỡi không cảm nhận được vị đắng nữa?! Cái quỷ gì đây?!
Kinh Hàn Chương bị đắng tới cau mày, xuất ra sức lực ức chế hành động nhổ thuốc mới nuốt xuống ngụm thuốc trong miệng.
Sau khi uống cạn chén thuốc bằng một hơi, Kinh Hàn Chương dựa lưng vào ghế ngồi để thuận khí, một bên vuốt ngực một bên hơi thở mong manh mà hùng hùng hổ hổ: “Tức chết ta rồi! Tức chết ta rồi!!”
Chờ tới lúc Yến Hành Lộc trở về, hắn nhất định phải tính sổ với âm độc tiểu mỹ nhân kia “thật tốt” mới được!
Yến Hành Dục đang bị Giang Phong Hoa kéo tới nam thư phòng, còn không biết chính mình sắp bị hố.
Thân phận của vị tiên sinh giảng dạy các hoàng tử có chút đặc biệt, từng là thái phó của hoàng đế trước đây, mới gần năm mươi mà đầu đã trắng bạc, thần tình tỏ rõ sự tiều tụy.
Khi Tiên Hoàng băng hà, Thánh Thượng cũng chỉ mới mười lăm tuổi, là do Lâm thái phó cùng với Nhiếp Chính Vương đã sắp xếp nhân lực, nâng hắn lên ngôi vua.
Có lời đồn cho rằng năm đó Lâm thái phó đã từng vì Thánh Thượng mà ngăn lại một lần đâm sau lưng, từ đó về sau thân thể càng yếu đi, lúc đang tráng niên lại phảng phất như lão nhân, mạng không biết giữ được đến lúc nào.
Năm đó khi biết được mình không sống được lâu, Lâm thái phó liền chủ động từ giã hồi hương, nhưng Thánh Thượng lại muốn giữ lại hắn, vì hắn tìm lương y cùng đủ loại thuốc quý hiếm, giằng co nhiều năm như vậy, vẫn bảo vệ được cái mạng này đến bây giờ.
Lâm thái phó đang ngồi cạnh bàn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nghe thấy tiếng bước chân liền chầm chậm mở mắt, không chút để ý mà liếc một cái.
Giang Phong Hoa thường xuyên bị Lâm thái phó phạt, vừa nhìn thấy hắn bắp chân không tự giác mà run lên.
Lâm thái phó mặc dù không có chức quan gì trong triều, không quyền không thế, dù là việc giảng dạy tại nam thư phòng cho các hoàng tử, cũng là do hắn nhàn rỗi không có việc gì làm nên thỉnh cầu Thánh Thượng cho đi để gϊếŧ thời gian, nhưng vì là người có thịnh sủng, nên quan văn quan võ trong triều đều có thêm cấp bậc lễ nghĩa với hắn.
Giang Phong Hoa nơm nớp lo sợ mà hành lễ: “Thái phó.”
Lâm thái phó người đầy trí thức, khí thế cũng là uy nghiêm lãnh liệt, hắn lãnh đạm liếc qua Yến Hành Dục một cái, không nói gì.
Đây là… Không truy cứu?
Giang Phong Hoa thấy thế vội vàng ngồi xuống cùng với Yến Hành Dục.
Mọi người trong kinh đô đều biết Kinh Hàn Chương là một cái bao cỏ không học vấn không nghề nghiệp, nên Yến Hành Dục còn tưởng án thư của Thất điện hạ sẽ ở hàng cuối, vì chỗ đó trộm lười đi ngủ sẽ dễ dàng hơn.
Y nâng bước định đi tới chỗ trống góc phòng kia, thì thấy Giang Phong Hoa đã đi tới vị trí chính giữa hàng đầu tương đối nổi bật, chờ y ngồi xuống.
Yến Hành Dục: “…”
Thất điện hạ này, có phải hay không làm càn quá mức rồi?
Yến Hành Dục thong thả đi tới, ngồi xuống.
Quốc sư từng viết thư nói về tình huống của kinh thành gửi về Hàn Nhược Tự cho Yến Hành Dục, con nối dõi của hoàng đế rất đông đảo, ngoại trừ các hoàng tử đã sớm xuất cung ở trong phủ hoàng tử, thì trong cung chỉ còn Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, còn nhỏ hơn là Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử.
Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử là một cặp song sinh, dung mạo giống nhau như đúc, trừ những người thân cận ra thì rất khó để phân biệt được hai người.
Yến Hành Dục nhìn lướt qua, phát hiện đôi song sinh kia đang trộm cười chê y, ánh mắt cũng đã híp thành một đường thẳng.
Ngũ hoàng tử ngồi ở trong góc nhìn có vẻ lớn hơn Cửu hoàng tử hai tuổi, tướng mạo cũng không tồi, nhưng quanh người lại vô cùng âm u, cúi thấp đầu đem mặt vùi vào sách, nhìn tư thế như hận không thể lấy cái lồng đèn lưu ly đội lên, không muốn nói chuyện với người khác.
Yến Hành Dục thu hồi lại tầm mắt, trong lòng có chút nắm chắc.
Toàn bộ nam thư phòng này, nói dễ nghe là nơi cho các hoàng tử nhỏ tuổi học tập, còn nói thô ra là những người không có duyên với ngôi vị hoàng đế.
Ngũ hoàng tử tính tình âm u tối tăm, Thất hoàng tử không có tính cầu tiến, mà song sinh trong hoàng thất càng không có duyên với ngôi vị hoàng đế.
Yến Hành Dục đang tự hỏi, Lâm thái phó liền chậm rãi lật một trang sách, bắt đầu giảng bài.
Ngữ khí của hắn vô cùng thanh lãnh, tuy nghe có vẻ thong thả, nhưng trên thực tế hắn đã đọc xong một trang sách trong một thời gian ngắn, hoàn toàn không quan tâm xem các hoàng tử khác có đuổi kịp được không.
Yến Hành Dục đọc nhanh như gió mà quét qua một lần, phát hiện quyển sách này y đã đọc qua từ năm mười tuổi ở trong Tàng Thư Các của Hàn Nhược Tự.
Y tự hỏi nửa ngày, cảm thấy dựa theo tính tình của Kinh Hàn Chương, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên mà nghe giảng, liền chống cằm, học theo Kinh Hàn Chương bày ra bộ dáng chán đến chết.
Yến Hành Dục nghĩ nghĩ, đột nhiên ý thức được một cái vấn đề.
Y không phải tiến cung chỉ để giúp Kinh Hàn Chương lấy ngọc thôi hay sao, như thế nào đã đột nhiên đến nam thư phòng để học rồi?
Đây là một việc khác, cần trả thêm công.
Yến Hành Dục không chút để ý mà gõ gõ bàn, tính toán chút nữa trở về định hố thêm một miếng ngọc nữa của Kinh Hàn Chương.
Đúng lúc này, Giang Phong Hoa làm bộ như không có việc gì mà đặt một tờ giấy đến trước mặt Yến Hành Dục, trên đấy viết một hàng chữ nhỏ, đẹp hơn so với chữ của Kinh Hàn Chương nhiều.
Yến Hành Dục hơi hơi nhướng mày, vươn tay cầm lên nhìn lướt qua.
“Thời gian trước ta đã tuân theo lệnh điện hạ, đã điều tra xong Yến Hành Dục.”
Yến Hành Dục: “…”
Yến Hành Dục cổ quái mà nhìn lại hàng chữ kia, nghiêng đầu nhìn lại Giang Phong Hoa.
Giang Phong Hoa thần tình như đang tranh công, lại lấy bút loẹt xoẹt viết thêm.
Yến Hành Dục đã hiểu, nguyên lai Kinh Hàn Chương sau lưng còn điều tra y.
Rất nhanh, Giang Phong Hoa đã viết xong, đem một tờ khác đưa qua.
“Đúng như ngài đã nói, y tính tình nhu nhược nhát gan, cả ngày chỉ ở trong phủ chép kinh tụng Phật.”
Yến Hành Dục: “???”
Y còn tưởng rằng Kinh Hàn Chương sẽ điều tra một ít chuyện hồi bé của y, hoặc là chuyện ở Hàn Nhược Tự, nhưng thế nào lại liên quan tới việc chép kinh Phật rồi?
Lúc y vẫn còn đang nghi hoặc, chỉ thấy Giang Phong Hoa lại vô cùng cao hứng viết thêm một lần nữa.
“Vô cùng thích hợp lừa gạt tới thay ngài chép sách.”
Yến Hành Dục: “…”
Tay cầm bút của Yến Hành Dục hơi hơi dùng chút sức, cây bút lông sói trực tiếp gãy đôi trong lòng bàn tay y.
Y mặt không đổi sắc mà nghĩ: “Ta muốn tức giận.”
Tiếng vang mỏng manh trong căn phòng yên tĩnh đã làm kinh động tới Lâm thái phó, hắn mệt mỏi nâng mí mắt lên, nói: “Thất điện hạ, ngươi có dị nghị gì đối với đoạn sách luận này hay sao?”
Yến Hành Dục nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đột nhiên mỉm cười, nói: “Có.”
Trong phủ Thừa tướng, Kinh Hàn Chương đột nhiên cảm thấy sau lưng lãnh lẽo kinh hồn, hắn còn tưởng có người muốn ám sát hắn, cau mày nghiêng đầu nhìn lại, lúc này mới thấy được cửa sổ sau lưng còn chưa đóng lại, gió lạnh đều thổi vào trong phòng.
Hắn đang định gọi A Mãn, chợt nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
Kinh Hàn Chương nhíu may nghiêng đầu nhìn qua.
Yến Vi Minh không biết đến đây từ lúc nào, đang đỡ khung cửa trừng mắt nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương nhìn đứa nhỏ non nớt kia trên mặt viết rõ “Ta muốn báo thù rửa hận”, chân mày cau lại, nở nụ cười.
Đồ chơi tới rồi.
⭐⭐⭐