Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Chương 329: Không cần quan tâm đến nó
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
- Chương 329: Không cần quan tâm đến nó
Uyển Tình nghĩ tới mẹ cô vừa mới kết hôn, không thể để bọn họ có bất hòa, nên nói không có chuyện gì.
Từ Khả Vi nói: “Vậy con trở về rồi nói sau.”
Uyển Tình đã về đến biệt thự, chỉ là xuống xe đi qua cánh cửa nhỏ vào trong nhà, lại lãng phí không ít thời gian.
Từ Khả Vi đợi cô ở cửa, dắt cô đi vào: “Thiến Thiến nói con và
Mục….Chính là Thiên Tuyết! Chuyện của con bé ấy không phải là còn phải
con sao, con bắt đầu học gạt mẹ? Thiến Thiến nói các con ức hiếp nó, nói con liên kết với người ngoài ức hiếp người nhà.”
Uyển Tình nghĩ, ai mới chính là người nhà của cô?
“Dượng nói như thế nào?”
“Dượng của ngươi mắng nó, nói nó không nên bỏ mặc con trở về một
mình.” Từ Khả Vi thở dài, “Nếu không có chuyện gì quan trọng, con cũng
đừng làm khó xử dượng. Rộng lượng một chút đừng so đo, còn lại để mẹ
lo.”
Uyển Tình gật gật đầu. Đi vào phòng khách, gặp Đỗ Viễn Minh và Đỗ
Thiến đang ngồi trên sô pha thở hồng hộc, Đỗ Viễn Minh nhìn thấy cô trở
về, quan tẩm hỏi: “Con không sao chứ?”
Uyển Tình lắc đầu.
Đỗ Viễn Minh trừng mắt Đỗ Thiến: “Đều là do con! Còn không xin lỗi Uyển Tình?”
Đỗ Thiến tức giận đến hai tay phát run, chết cũng không chịu nói.
Uyển Tình nói: “Không cần, con không sao.”
Đỗ Thiến mạnh đứng lên: “Không cần cô giả làm người tốt!”
“Con cậm miệng cho ba!” Đỗ Viễn Minh rống to.
Ông ta vừa rống, ba người phụ nữ ở trong nhà sợ tới mức không dám nói lời nào. Ông bắc đắc dĩ nhu nhu trán, nhìn về phía nhà ăn chỉ: “Ăn
cơm!”
Từ Khả Vi do dự một chút, rồi nói với Uyển Tình và Đôc Thiến: “Đi ăn cơm đi.”
Uyển Tình đi theo sau bà, ngồi vào chỗ của mình trên bàn ăn, chờ Đỗ
Thiến. Sau đó, phòng khách truyền đến âm thanh, nhưng âm thanh dần dần
hướng về phía trên lầu – Đỗ Thiến tức giận đến cơm cũng không ăn.
Đỗ Viễn Minh vỗ bàn một chút, nói với hai người: “Không cần quan tâm đến nó!”
Hai người chậm rãi cầm đũa bát, rầu rĩ ăn. Đỗ Viễn Minh thở dài, sợ
hai người chịu ủy khuất, tự mình gắp rau cho hai người, rồi nhìn về phía Uyển Tình nói: “Có chuyện gì, con nói cho dượng biết. Con bé từ nhỏ đã
bị ta chiều hư, thường thường không hiểu chuyện.”
Uyển Tình cân nhắc một lát nói: “Không có việc gì, chỉ là hiểu lầm.”
“Ai…….” Đỗ Viễn Minh cảm thấy bản thân đã già.
Ăn cơm xong, Từ Khả Vi khuyên Đỗ Viễn Minh đi xem Đỗ Thiến: “Tục ngữ
nói một cây làm chẳng lên non, hai người chúng ta cùng đi, nói rõ ràng
ai đúng ai sai? Từ lúc đầu, tất cả mọi người đều trách Thiến Thiến,
ngược lại càng khiến cho con bé oán hận chúng ta.”
“Nhất định là do nó! Anh sinh anh còn không biết sao?”
“Nếu là anh sinh, anh càng phải chị dạy con bé!” Từ Khả Vi nói, “Anh
càng ồn ào con bé càng hận em, đến lúc đó gia đình này không thể giữ
được….”
“Tốt lắm tốt lắm, vừa kết hôn không nên nói những lời nói xui xẻo.”
Đỗ Viễn Minh vội vàng nói, “Em đi an ủi Uyển Tình, nếu con bé bị ức
hiếp, em nói xin lỗi giúp anh, anh sẽ trả lại công bằng cho con bé, nói
nó đừng giận anh.”
Từ Khả Vi gật đầu, đi phòng Uyển Đình nói chuyện, hỏi cô chuyện xảy ra lúc trước.
Uyển Tình nghĩ, chuyện Đỗ Thiến lôi kéo bản thân đua ngựa là không
thể nói. Vạn nhất mẹ cũng hiểu là Đỗ Thiến muốn hại mạng của cô, nói
không chừng lập tức náo loạn muốn ly hôn với dượng.
“Chị ấy với Thiên Tuyết cùng tới trường đua ngựa. Hơn nữa lúc vừa học cưỡi ngựa xong, chị ấy bảo con đi cưỡi ngựa, con không đi, sau đó, lại đi cùng với Thiên Tuyết, chị ấy cảm thấy con có thành kiến với chị
ấy…..Con mới không có đâu! Là do chị ấy nghĩ nhiều! Lúc đầu con không
muốn đi, lại không có thói quen, sau đó Thiên Tuyết khuyên mãi, lại có
thói quen hay đi với Thiên Tuyết, cho nên mới đi.”
Từ Khả Vi nắm tay cô: “Vậy về sau con đừng quá thân cận với người
khác trước mặt con bé, miễn cho đụng tới mặt mũi của nó. Mẹ đoán về sau
nó sẽ thường xuyên mang con ra ngoài tham gia hội, nhất định là nghĩ cái gì cũng muốn áp con một đầu, tốt nhất cái gì con cũng sẽ không, có thể
làm cho con xấu mặt liền rất tốt!”
“Mẹ….” Mẹ thật anh minh! Nhất định là như vậy, đúng trăm phần trăm!
“Mấy ngày nữa hai đứa phải đi học, một đứa ở Mĩ, một đứa ở C thị,
cũng không còn có bao nhiêu cơ hội như vậy. Về sau nghỉ đông con trở về
mừng năm mới, không trùng với kỳ nghỉ hè của nó, lúc đó nói nghỉ hè con ở bên đó làm thêm! Không nhìn thấy, sẽ không tìm con phiền toái? Về
phần lúc nhìn thấy, con cũng đừng tranh với nó, con bé gọi con đi, con
tận lực ít đi, bằng không nó lại nghĩ con dựa vào nó để quen biết người
khác, só sánh ganh đua với nó, trong lòng càng nhớ kỹ con, Đỗ gia có
nhiều tài sản đến đâu, cũng đều là Đỗ gia, không phải của con, con không cần để bản thân lạc hướng. ”
Uyển Tình gật đầu: “Con rõ ràng. Nếu mẹ nói, về sau con tránh chị ấy
là được, ở bên ngoài cũng sẽ không lấy thân phận tiểu thư Đỗ gia cho
mình, vẫn là Uyển Tình của trước kia.”
“Vậy đúng rồi.” Từ Khả Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Nhưng mà không cần khách khí để bản thân chịu ủy khuất.”
“Vâng.”
“Tốt lắm, chuyện này mặc kệ trước. Phỏng chừng ngay từ đầu dượng của
con cũng không muốn huyên náo đến không thoải mái, chắc chắn sẽ khuyên
nó.”
“Vâng.” Tuy rằng thoạt nhìn Đỗ Viễn Minh hướng về bản thân, nhưng
Uyển Tình vẫn giữ câu nói trước kia, cha con ruột vẫn luôn là ruột thịt, cô tuyệt đối không cho rằng Đỗ Viễn Minh sẽ vì bản thân và Từ Khả Vi
trách móc nặng nề Đỗ Thiến.
“Tiểu Tuyết là xảy ra chuyện gì?”
Đến đây! Uyển Tình giữu vững tinh thần: “Ban đầu con không biết thân
phận của cậu ấy. Cậu ấy là người ngay thẳng, vẫn luôn giúp đỡ con, thực
sự nhìn không ra là thiên kim tiểu thư! Đến lúc con và cậu ấy trở thành
bạn tốt, mới biết được chuyện của anh trai cậu ấy với Thải Nghiên. Con
không muốn mẹ lo lắng, cũng sợ mẹ ngăn cản con với cậu ấy trở thành bạn
bè, cho nên mới không dám nói cho mẹ biết…….”
Từ Khả Vi nhu nhu đầu, nhớ tới Đinh Thải Nghiên đã xuất ngoại, cũng
không lo lắng phương diện kia, nhưng mà vẫn không nhịn được hỏi một
chút: “Vậy lúc con tới nhà của con bé đó, có gặp Thải Nghiên hay không?”
“Có gặp. Thải Nghiên ở trước mặt của bọn họ không dám lỗ mãng, liều mạng giả làm chị em tốt với con!”
Từ Khả Vi cười lạnh một tiếng: “Núi cao còn có núi cao hơn! Hai người mẹ con bọn họ, cũng chỉ dám ra oai trước mặt hai chúng ra thôi. Ai,
cũng là do do mẹ vô dụng….”
“Không cần nói vậy! Một mình mẹ mang theo con, còn phải đấu tranh với bệnh tật! Rất kiên cường! Mẹ là tấm gương của con!”
“Quỷ linh tinh…….”
Đến buổi tối hai người mới nhìn thấy Đỗ Thiến. Đỗ Thiến không có xin
lỗi Uyển Tình, còn tuyên bố: “Ngày mai con quay về trường học.”
Đỗ Viễn Minh không hờn giận nhíu nhíu mày: “Không phải là tháng chín mới khai giảng sao?”
“Chỉ còn vài ngày, còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Uyển Tình nghĩ nghĩ, nói: “Con cũng nên trở về trường. Đại học năm
thứ hia trở thàng đàn chị, chuẩn bị phải đón tân sinh, nên đi sớm một
chút. ” Tốt nhất là đi trước Đỗ Thiến, miễn cho cô ta nghĩ cô lưu lại
muốn lấy lòng Đỗ Viễn Minh.
Đỗ Viễn Minh nhìn hai người, cảm thấy cũng có đạo lý, kêu thư ký
chuẩn bị vé máy bay cho hai người, lại hỏi Uyển Tình: “Con cái với nha
đầu Mục gia kia là học cùng trường, có muốn đi cùng với nó hay không?”
“Có thể rất phiền toái hay không?”
“Con gọi điện hỏi con bé đó một chút, nếu đi cùng, dượng nói thư ký xác định hành trình với Mục gia.”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!