BẠN GÌ ƠI!!! YÊU NHA - Chương 23
-Nhạc Y nó ổn rồi ạ. Vâng, con nhìn nó ăn hết chén cháo mới về mà. Ba yên tâm, con dâu tương lai của ba vẫn ổn. Vâng…Vâng. Bây giờ con về đây. Gặp ba sao ạ.
Như Minh ung dung rời Lâm gia ra xe nhà mình đang đợi. Vừa đi anh vừa trò chuyện điện thoại với ba mình. Biết ba mình lo cho Nhạc Y nên vừa ra khỏi nhà người kia là phải gọi báo ngay cho ông an tâm.
Thấy xe đậu sẵn không chút phòng vệ anh ung dung đi lại mở cửa xe. Nhưng tay vừa chạm vào tay cầm chưa kịp mở thì cổ áo anh bị một lực mạnh kéo ngược về phía sau.
Như Minh bị công kích từ phía sau tim đập chân run hoảng sợ. Phản xạ tự nhiên anh quay lại vung tay lên định đánh kẻ dám tấn công mình.
Nhưng khi nhìn lại phát hiện kẻ tấn công mình thì tay anh phải kiềm lại nếu không kẻ kia ăn trọn nắm đấm của anh rồi.
-Định doạ người à?
-Xin lỗi. Tôi hơi gấp gáp quá.
Hân Vy không biết núp bên ngoài cổng nhà Nhạc Y bao lâu rồi nữa. Vừa nhìn thấy Như Minh liền manh động nắm cổ áo kéo lại. Cũng biết là mình là người có lỗi, nên khi bị người kia mắng, Hân Vy chỉ biết cuối mặt xin lỗi.
-Cô 2 của tôi ơi, làm ơn làm gì cũng phải lên tiếng chứ. Cô có gấp cũng đâu cần gϊếŧ người như thế. Nếu lúc nãy tôi không dừng kịp lúc, thì đánh trúng cô thì sao? Cô muốn tôi làm tội đồ của thiên hạ, là thằng con trai tồi đi đánh con gái à?
Vẫn chưa hết hoang mang, Như Minh lại bắn cho một tràng vào mặt Hân Vy.
Hân Vy bất ngờ hiền đột xuất bị Như Minh mắng cũng không phản lại tiếng nào.
-Haizzz…Nhưng mà, có chuyện gì?
Mắng cũng mắng, nhìn Hân Vy mặt buồn bã đứng im lặng nghe mình mắng Như Minh cũng thấy tội.
-Y Y, Cậu ấy thế nào rồi?
Hân Vy lo lắng cho Nhạc Y mới mò tới, nhưng nhớ tới cả 2 đã chia tay cô lại chẳng dám vào nhà người kia. Chẳng dám vào cũng chẳng dám tìm, vì không biết Nhạc Y có muốn gặp cô không nữa. Giờ người có thể giúp cô chỉ có Như Minh thôi.
–(Thì ra là lo cho tiểu quỷ. Mình có nên giúp không ta?)….
Nhìn Hân Vy mặt buồn bã, hai tay ôm thân mình chịu gió lạnh xem ra cũng đứng rất lâu rồi. Dù lòng rất khó chịu khi nhớ tới chuyện Nhạc Y khổ sở chạy theo người kia. Lòng rất giận hân Vy nhưng nhìn cô con gái đứng ngoài đường giữa trời tối như này lòng anh lại thấy thông cảm.
-Muốn biết sao không tự vào mà kiểm tra đi.
Lòng thì muốn giúp nhưng bên ngoài anh vẫn 1 thái độ không ưa mà lạnh lùng buông lời.
-Tôi…
Biết là khó khăn để người kia giúp mình, vì dù gì người kia cũng không thích mình. Được đề nghị vào trong Hân Vy lòng rất muốn nhưng lòng không dám.
-Một là vào, hai là về. Tự cô chọn đi.
Đứng nhìn Hân Vy cứ ấp úng , mặt nhăn nhó không nói được từ nào. Như Minh cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài cách ép người kia vào đường cùng. Anh nói rồi liền nhanh leo lên xe. Chiếc xe cũng nhanh rời đi.
Hân Vy nhìn Như Minh bỏ đi lòng bấn loạn nhưng cũng không dám giữ lại. Vì cô biết người kia vốn không thích mình, không muốn giúp mình, có cố giữ người kia thì cũng chẳng được gì.
Lại tiếp tục như ban đầu, Hân Vy đứng co ro lắc lư hai tay ôm thân mình hứng gió lạnh. Nhìn vào căn nhà ánh đèn lung linh ấm áp kia, lòng cô rất muốn vào nhưng sao chân cô lại không cất bước.
–( Đồ ngốc, em định cứ thế mà đợi tôi sao? Rồi lặng lẻ về không ai hay hay sao?…Lẻ nào, em không một lần dũng cảm chủ động bước đến bên tôi được sao? Hân Vy….)
Nhạc Y đứng từ xa nhìn bóng lưng bé nhỏ của người thương mà lòng đau. Mới ngày nào người kia còn vui đùa, chạy nhảy bên mình, nhưng hôm nay những chuyện đó đã được gọi là quá khứ.
5 Phút trước
Nhạc Y nằm co ro trên giường nhớ Hân Vy thì chợt điện thoại run lên. Thì ra đó là Như Minh.
-Chuyện gì vậy? Bỏ quên gì à?
–Hân Vy đợi mày dưới cổng đó. Cậu ấy đứng lâu lắm rồi.
Như Minh bên kia đầu dây ôn nhu thông báo cho Nhạc Y.
–Hân Vy…
Nhạc Y chẳng đợi Như Minh nói gì thêm hay cúp máy liền quăng điện thoại xuống giường đâm đầu chạy nhanh khỏi phòng mình. Nó luôn như thế, chỉ cần nói đến người con gái kia, nó chẳng còn biết mình là ai, mình có đang thương tích hay không? cứ thế bỏ mặc tất cả chạy ngay tới chỗ người kia.
-Á….( Hân Vy….đợi tôi)
Lao người chạy đi trong khi sức khỏe chưa bình phục bay thẳng xuống giường. Vận động đột ngột nên mất thế Nhạc Y nhào người té ra sàn nhà đau đớn. Nhưng chút đau đớn này không thể nào ngay bước chân của nó muốn tới bên Hân Vy đâu.
-Này….con đang bị thương đó, đi từ từ thôi. Cái con bé này…
Mẹ Nhạc Y nhìn con gái chạy như bay xuống cầu thang mà tim như muốn rớt ra ngoài. Bà la to nhắc nhớ con gái. Nhưng bây giờ Nhạc Y chả nghe ai cứ một mạch chạy ra ngoài.
***
Hối hả chạy ra nhưng chỉ là việc làm phía sau lưng Hân Vy thôi. Giờ đã thấy người kia Nhạc Y lại khoát lên mình vỏ bọc lạnh nhạt. Nhạc Y từ từ, từ phía sau nhẹ nhàng đến phía sau lưng Hân Vy ánh mắt buồn nhìn người kia mà lên tiếng:
-Tìm tôi có việc gì?
Nghe giọng điệu lạnh lùng kia, tiếng nói quen thuộc Hân Vy hoảng hốt quay phắt lại.
-Nhạc…Nhạc Y…?
Nhìn thấy Nhạc Y vẻ mặt xanh xao ánh mắt ưu buồn cứ điềm nhiên đứng đó nhìn mình. Hân Vy trở nên lúng túng những câu chữ cũng chẳng còn trong đầu nữa.
-Tìm tôi có việc gì?
Nhìn Hân Vy lùng túng cứ ấp a ấp úng nhìn mình mà chẳng thốt lên lời nào. Nhạc Y lại 1 lần nữa cố tỏ ra lạnh lùng mà gặn hỏi 1 lần nữa.
-Tớ…tớ…tớ….( Mình phải nói sao đây? Nói là vô tình ngang qua, hay là nói thật là mình lo cho cậu ấy? Nếu nói lo cho cậu ấy, liệu cậu ấy có tin không?)
Bị gặn hỏi Hân Vy lại chẳng nói được gì, bởi vì cô sợ, cô nói cô đến vì quan tâm người kia liệu có quá tức cười không. Khi chính cô là người mới đề nghị chia tay người kia đó thôi.
-Không có gì, thì tôi vào đây.
Nhìn Hân Vy mãi cũng không nói gì, Nhạc Y lại bức ép người kia. Nó thản nhiên buông lời rồi xoay lưng bước đi vào trong.
-TỚ LO CHO CẬU !!!!!!!
Nhìn Nhạc Y bỏ đi lòng muốn níu giữ, muốn nói thêm vài lời với người kia, muốn cạnh người kia thêm một chút. Hân Vy bấn loạn liền la to với theo bóng lưng Nhạc Y. Đôi mắt cô đỏ lên rưng rưng nước mắt, hai tay buông lỏng xuống siếc chặc thành nấm đấm mà gồng mình.
-….
Đôi chân Nhạc Y cũng tức thì dừng lại, câu nói đó thế mà làm lòng Nhạc Y vui đôi chút, một nụ cười cũng hiện lên trên gương mặt xanh xao của nó. Lấy lại bình tĩnh Nhạc Y quay lại nhìn người con gái đang dõi theo mình.
Hân Vy từ từ từng bước, từng bước tiến tới trước mặt Nhạc Y. Đôi mắt ngấn lệ nhìn Nhạc Y mà lòng cô thổn thức, đưa tay chạm nhẹ vần trán người kia cứ như họ chưa từng kết thúc vậy, chưa từng có khoảng cách vậy.
-Tớ lo cho cậu, rất lo cho cậu…..Lúc mẹ tôi hỏi, cậu thế nào rồi? Vết thương như thế không thể chạm nước được, nếu không rất nguy hiểm. Lúc đó tim tôi như ai đang lấy tay mà bóp chặc lấy….khó thở vô cùng. Cậu hậu đậu như thế, lỡ có chuyện thì sao? Vậy là…tôi chạy một mạch tới đây…Cứ chạy…chạy hết sức có thể, dù cho mệt cũng không cho phép bản thân mình ngừng lại.
-Nhưng rồi, khi đứng trước cổng nhà cậu….Tôi mới khóc òa lên vì sự khó hiểu của bản thân.Vì tôi quên mất…..chúng ta chia tay rồi…..
Hân Vy cứ đứng mặt buồn bã giải tỏa lòng mình. Nước mắt cô rơi xuống má, chỉ là kể lại nhưng sao tim cô cũng đau thế này.
-( Vy Vy à…tôi muốn ôm em, muốn lao giọt lệ bi ai của em. Nhưng làm sao đây? chúng ta kết thúc rồi. Em bảo tôi làm sao tin em khi em bên tôi nhưng vẫn xót thương cho người khác.)
Không chỉ mình Hân Vy đau lòng, Nhạc Y đứng chứng kiến người kia rơi nước mắt trước mắt mình lòng nó cũng đau lắm chứ. Càng đau hơn khi nó rất muốn an ủi Hân Vy nhưng bản thân phải cố kiềm chế, phải cắn chặc răng như vô tâm.
-Vậy giờ thấy rồi. Cậu về được rồi.
Nhạc Y cố kiềm chế con tim nhỏ bé đang đau đớn của mình mà lạnh lùng nhìn Hân Vy.
Không cái ôm an ủi như xưa, không những lời dỗ ngọt như xưa đã khiến cho tim Hân Vy mất mát lắm rồi. Nhưng mà bây giờ người kia lại vô tâm, lạnh nhạt cứ như biến thành một con người khác hoàn toàn xa lạ. Ngạc nhiên đến mức nước mắt Hân Vy cũng ngừng rơi, cổ họng nghẹn đi.
Rất muốn nói thêm lời gì đó, chẳng muốn rời xa , nhưng vẻ mặt lạnh lùng của người kia làm Hân Vy chẳng nói thêm lời nào được ngoài hai chữ.
-Tạm biệt.
Hân Vy quay đi trong nước mắt, răng cô cắn chặc môi cả người cô run rẩy. Đôi chân cô như không chút sức lực từng bước thật chậm rời đi.
Đôi tay rất muốn giữ tay người kia nhưng tâm lại không cho. Nhạc Y nén nước mắt siếc chặc tay mình đưa mắt nhìn người kia.
Nhưng đột nhiên Hân Vy quay lại chạy nhanh chạy lại ôm chầm lấy Nhạc Y.
-Tớ không muốn….hichic…không muốn xa cậu mà. Đừng như vậy mà xa tớ..hichic… đừng bỏ tớ một mình được không? Tớ không muốn mất tình yêu này, không muốn mất cậu. Tớ sai rồi…tớ hối hận rồi…hichic.
Hân Vy ôm lấy Nhạc Y chặc hết mức có thể, rúc vào ngực nó mà cô khóc. Cô hối hận, hối hận thật rồ, hối hận trong lúc nóng giận mà buông lời vội vàng. Hân Vy ôm chặt Nhạc Y mà khóc, chỉ mong người kia quay lại.
-Nhạc Y…Nói với em đây chỉ là mơ thôi đúng không?…chúng ta chưa chia tay đúng không?…..tỉnh giấc rồi, chúng ta sẽ về lại như lúc đầu đúng không?….Mau…mau đánh em đi….đánh em thức giấc đi….đánh em đi….hichichic…
Nhưng sự im lặng của Nhạc Y càng khiến cho Hân Vy tâm bấn loạn sợ hãi. Buông vội Nhạc Y ra Hân Vy nước mắt đầm đìa, tay cầm lấy tay người kia mà đánh vào người mình. Có lẽ niềm đau và nỗi sợ lên đỉnh điểm cho nên Hân Vy tạo ra một ảo giác cho bản thân, một ảo giác gạt bản thân mình.
Có lẽ nỗi đau trong lòng nhạc Y khiến cho nó không còn thể nào dang vòng tay ôm lấy Hân Vy vào lòng, hay là 1 lần bỏ qua niềm đau mà quay lại nói lời yêu.
Mặt Nhạc Y vẫn đơ ra nhìn Hân Vy khóc lóc trước mắt mình mà không động tâm tí nào. Vẻ mặt lạnh lùng đó khiến cho tâm Hân Vy như rơi vào nổi tuyệt vọng. Chẳng còn biết làm sao nữa Hân Vy liền nhào vào ôm Nhạc Y.
-Y Y…ôm em đi..ôm chặc em đi….hichic….Lần cuối thôi cũng được. Lần cuối rồi ngày mai…hichic…ngày mai chúng ta xa nhau rồi….hichic