BẠN GÁI TÔI LÀ GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM - Chương 37
Cúc Tịnh Y gần đây có trò vui mới.
Vì vậy mà Tiểu Hùng và Tiểu Tiểu Hùng có chút oán niệm.
“Ha ha, tỷ tỷ ôm ngươi đi ra ngoài một chút na.” Cúc Tịnh Y ôm lấy một con mèo trắng có “giá trị nhan sắc” khá là cao, nhàn nhã từ trên ghế salon đứng lên, đi ra ngoài cửa lớn tới vườn hoa.
Triệu Gia Mẫn và Triệu Gia Thanh ngồi ở một góc, yên lặng nhìn bóng người Cúc Tịnh Y rời đi.
Cho đến khi Cúc Tịnh Y biến mất ở cửa, Triệu Gia Mẫn mới xoay đầu lại nhìn người bên cạnh là Triệu Gia Thanh.
Triệu Gia Thanh quẹt miệng, một đôi mắt thủy linh trong suốt cũng nhìn về phía Triệu Gia Mẫn, tràn đầy vẻ không vui.
“Tiểu Quyên, tổng tài cũng ôm con đi ra ngoài một lát.” Triệu Gia Mẫn bắt chước ngữ điệu vừa rồi của Cúc Tịnh Y, đưa tay ôm lấy Triệu Gia Thanh.
Triệu Gia Thanh bị hình dạng quái gở của Triệu Gia Mẫn chọc cười, còn chưa có phản ứng kịp, mới vừa rồi mình lại bị tổng tài nhà mình gọi cái nhũ danh quê mùa đó.
Triệu Gia Mẫn ôm Triệu Gia Thanh, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Cúc Tịnh Y ngồi trên ghế trong vườn hoa phơi nắng, đôi chân yêu kiều vắt chéo, đang trêu chọc con mèo trắng trong ngực.
Triệu Gia Mẫn cũng ôm Triệu Gia Thanh ngồi hướng đối diện.
“Ha ha, ngày mai tỷ tỷ mang ngươi đi mua đồ ăn ngon.” giọng Cúc Tịnh Y mang theo vẻ ôn nhu.
Ở phía đối diện hai người lại càng thêm bất mãn.
“Tiểu Quyên, ngày mai tổng tài mang con đi mua đồ ăn vặt.” Triệu Gia Mẫn và Triệu Gia Thanh cũng không chịu ngồi yên.
“Ha ha, tỷ tỷ lại dẫn ngươi đi tỉa lông nha, thời tiết này thật quá nóng mà, sợ Cáp Cáp sẽ nóng quá mà bệnh.” Cúc Tịnh Y không chút nào chú ý tới hai người đối diện, như không có chuyện gì xảy ra nói tiếp.
“Tiểu Quyên, tóc con cũng nên sửa một chút, ngày mai tổng tài mang con đi tiệm sửa tóc.” Triệu Gia Mẫn không cam lòng yếu thế nói.
“Ha ha, hôm qua Cáp Cáp cứ nhìn mãi con chó nhà hàng xóm kia, có phải thích quần áo của nó không ? Ngày mai tỷ tỷ mang ngươi đi cửa hàng thú cưng mua quần áo thật đẹp.” Cúc Tịnh Y nói.
“Tiểu Quyên, cũng phải theo kịp thời gian thôi, cái tuổi của con ấy nhanh lớn lắm đó, những thứ quần áo năm ngoái kia nên vứt thì vứt, ngày mai tổng tài dẫn con đi shopping.” Triệu Gia Mẫn tiếp tục ôm Triệu Gia Thanh nói lớn.
“Ha ha, Cáp Cáp lên tiếng đáp lại tỷ tỷ chút nào.” Cúc Tịnh Y lại vui đùa trêu chọc Cáp Cáp trong ngực.
Cáp Cáp phối hợp “Meow ” vài tiếng, Cúc Tịnh Y lại tiếp tục cười nghiêng ngả.
“Tiểu Quyên…” Triệu Gia Mẫn đang chuẩn bị nói, lời chưa ra khỏi miệng đã bị Cúc Tịnh Y cắt đứt “Hai người các em trở vào trong nhà đi, ở đây phiền muốn chết.”
Triệu Gia Mẫn hừ một tiếng thật dài, ôm Triệu Gia Thanh đứng lên:”Trần Thế Mỹ.” Vừa nói xong dậm chân đi luôn.
“Triệu Gia Mẫn! Em nói cái gì!” Cúc Tịnh Y xấu hổ gọi.
Nằm nhoài trên vai Triệu Gia Mẫn, Triệu Gia Thanh lúc này cũng rất có nghĩa khí quay đầu, nói với Cúc Tịnh Y”Tổng tài nói mẹ đó, mẹ chính là Trần Thế Mỹ!”
“Hai người các em *** quay lại!”
“lược bớt vài trăm từ!”
“…”