BẠN GÁI TÔI LÀ GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM - Chương 33
Ngày hôm sau, tôi một mạch ngủ thẳng đến trưa, tôi không nhớ nổi tối hôm qua làm sao mà về nhà được, tôi chỉ nhớ hôm qua dường như có làm một vài hành động thiểu năng ngu ngốc, đồng thời bộ dạng có chút ngây ngô cười cười với Cúc Tịnh Y nữa.
Nói chung ngày hôm qua thật sự uống quá nhiều mà, đầu tôi đến bây giờ cũng còn có chút choáng váng.
Cúc Tịnh Y không ở trong phòng, tôi ngồi dậy, chuẩn bị rời giường đi xem xem Cúc Tịnh Y ở nơi nào.
Mới vừa chuẩn bị ngồi dậy hạ thân truyền đến một trận đau xót, tôi mờ mịt nằm trên giường, phục hồi tinh thần lại, vén chăn lên…
Cúc Tịnh Y…
Thật sự…
Vô cùng lợi hại.
Lại thừa dịp lúc người ta gặp khó khăn.
Tôi gắng gượng bò đến mép giường, nhặt quần áo dưới đất lên, mặc vào, vịn tường đi vào phòng tắm.
Nhìn mình trong gương một chút.
Quả thực vô cùng thê thảm không nỡ nhìn, với cái vết trên cổ này bảo tôi làm sao có thể ra khỏi cửa đây, hơn nữa bây giờ là mùa hè tôi làm sao có thể quấn khăn quàng cổ đi ra ngoài được!
Rửa mặt xong lập tức tới phòng ngủ tìm Cúc Tịnh Y.
Đi tới bếp, Cúc Tịnh Y đang hát lớn, thập phần vui vẻ đổ sữa bò.
“Cúc Tịnh Y.” Tôi mặt lạnh gọi nàng một tiếng.
Thân thể nàng cứng đờ, lập tức cười đáp lại, trên mặt có thể nói là “gió xuân phơi phới” “Triệu Tổng Tài, làm sao vậy?”
Tôi ngẩn người.
Đột nhiên nhớ tới chuyện mơ hồ kia.
Tối hôm qua về đến nhà thì bị Cúc Tịnh Y lôi đi tắm rửa sạch sẽ, hình như là tôi đẩy Cúc Tịnh Y nhào lên giường trước, sau đó Cúc Tịnh Y không cam lòng muốn phản công, tôi men rượu còn chưa có bớt đi tí nào, cũng không biết làm sao, đột nhiên trả lời một câu “Sau này chị chỉ cần gọi em đều đều “Triệu Tổng Tài” thì tối nay em mặc cho chị định đoạt.”
Tôi nhìn khuôn mặt Cúc Tịnh Y thiếu chút nữa tặng mình một cái tát đập chết luôn cho xong.
“Hừ, không biết quan tâm vợ.” Tôi lườm nàng rồi xoay người ngồi vào bàn ăn.
Nàng cười đem đồ ăn bày trước mặt tôi, ngồi xuống, giúp tôi đem tương hoa quả phết lên bánh mì “Còn không quan tâm? Em ngẫm lại xem, hôm qua ai đi đón em? Hành lý ai thu dọn? Bữa ăn sáng hương vị đầy đủ này là ai nhọc nhằn khổ sở làm đây?”
Tôi gượng gạo cười, nhìn sữa bò và bánh mì trên bàn “Hương vị thật là đầy đủ mà …”
“Hừ.”
Ăn rồi coi như là bữa sáng bữa trưa tính sau, tôi an vị trên ghế xem ti vi, Cúc Tịnh Y đem tất cả hành lý lôi ra.
Tôi xem qua chút, tổng cộng có năm rương hành lý…
Nhìn lại thì gần như là “cả nhà” “chuyển nhà sao”?” Tôi hỏi.
Nếu như chúng ta ra nước ngoài trong nhà nhất định là trống không, khẳng định cũng không có ai ở trọ.
“Giữ lại mà, sau này ở, sao vậy? Em muốn bán à?” Nàng thật vất vả đem năm rương hành lý sắp xếp gọn gàng bỏ ra cửa.
“Đương nhiên không bán, mau gọi điện đám người cho Lý Nghệ Đồng, nhiều hành lý như vậy em mang không nổi.” Tôi nói.
Nói chuyện điện thoại xong không bao lâu thì Lý Nghệ Đồng và Hoàng Đình Đình cũng đến.
Lý Nghệ Đồng nhìn năm rương hành lý ngoài cửa “Hai người định đem của cải dọn đi hết hả?”
“Không có, hầu như đều là quần áo, quần áo giữ lại nhà sẽ mốc meo còn không bằng mang đi, năm rương hành lý thì ba cái tất cả đều là quần áo và giày dép, còn lại hai cái một cái là sách vở, một cái là tranh ảnh và một số vật dụng nhỏ có thể mang đi.” Cúc Tịnh Y chỉ chỉ năm có rương hành lý cỡ lớn nói.
Thật ra thì chúng tôi cũng không cần mang theo nhiều quần áo như vậy, cả cái học kỳ này hầu như không có mua thêm quần áo, hơn nữa còn tận dụng những thứ quần áo kia nữa, mặc xong một lần sẽ ném đi, thế mà còn nhét đầy vào ba cái rương hành lý.
Lý Nghệ Đồng thở dài, chủ động đi tới mang lấy những rương sách vở tranh ảnh nặng nhất cùng với một rương quần áo, đem cái nhẹ nhất nhường cho Hoàng Đình Đình.
Tôi bất đắc dĩ, đeo được cái ba lô còn cầm theo hai cái rương hành lý ra ngoài.
Nhớ tới một khắc kia tôi lại hối hận, đều do Cúc Tịnh Y tối hôm qua quả thật quá đáng sợ, làm hại tôi ngay cả một rương hành lý cũng sắp không đủ khí lực nhấc lên, eo còn đau mỏi không ngừng.
“Đưa cho chị một cái.” Cúc Tịnh Y nhìn tôi, nhanh đi lên cầm lấy một cái.
Tôi cũng không cự tuyệt, bởi vì tôi quả thật cầm không nổi nữa.
Đến sân bay, hai người Lý Nghệ Đồng đưa chúng tôi lên máy bay
Cũng may mà thuyết phục đám người Viên Vũ Trinh không tới tiễn sân bay, nếu không tôi khẳng định không đi được, ít nhất Lý Nghệ Đồng chỉ là rơi rơi nước mắt không có khóc” kinh thiên địa khiếp quỷ thần”, giống như Viên Vũ Trinh tối hôm qua.
Ngồi trong máy bay đi Mỹ.
“Cúc lão sư, chúng ta cất cánh.” Tôi nằm cạnh cửa sổ, nhìn cái thành phố càng ngày càng nhỏ kia nói.
“Chị biết, Triệu Tổng Tài.” Cúc Tịnh Y chơi game ofline trong điện thoại thuận miệng đáp lời.
“Cúc lão sư.” Tôi quay đầu gọi nàng.
“Triệu Tổng Tài có chuyện gì.” Nàng trượt tới trượt lui trên màn hình
“Cúc lão sư.”
“Triệu Tổng Tài.”
“Cúc lão sư.”
“Triệu Tổng Tài.”
“Cúc lão sư.”
“Triệu Gia Mẫn em không thấy tẻ nhạt à?”
“Không tẻ nhạt, Cúc lão sư.”
“…”