BẠN GÁI TÔI LÀ GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM - Chương 29
Giờ Anh Ngữ.
Lý Nghệ Đồng đang ở phía trên bục giảng nói về bài thi lần trước, phía dưới tôi liếc một mắt bài thi của mình trên mặt bàn.
100 điểm.
Nhìn sang bài thi Từ Tử Hiên.
97 điểm.
“Nghe không?” Từ Tử Hiên mở miệng hỏi.
Tôi ăn ý cười một tiếng, sau đó từ trong ngăn kéo cầm điện thoại ra “Bồ cảm thấy thế nào?”
Từ Tử Hiên cười, cũng cầm điện thoại ra theo: “Lần này mình khẳng định sẽ thắng bồ.”
“Hừ, ngày hôm qua nếu không phải Cúc Tịnh Y thúc giục mình ngủ, mình nhất định có thể thắng bồ 2 ván nữa.” Vừa nói đã mở trò chơi ra.
Bất ngờ phát hiện Vạn Lệ Na cũng online.
Vậy là kéo theo cả Vạn Lệ Na vào cuộc sát phạt.
“Có bảo bối độc ác nhà mình, khẳng định thắng.” Từ Tử Hiên cười cợt với tôi, đang nói chuyện trời chuyện đất gì đó cho Vạn Lệ Na cái gì mà giàu rồi cái gì mà tình yêu ái muội.
Tôi lườm cậu ta, sau đó quay sang nhìn di động.
“Địa chủ làm sao lại bị Vạn Lệ Na cướp đi!” Tôi nhìn Từ Tử Hiên bên cạnh một chút.
Từ Tử Hiên cũng nhìn tôi “Không quan hệ không quan hệ, bồ bài gì? Mình xem tí nàot.”
. . .
“Lại thua rồi! Ai da, thật bực mình, loại trò chơi đấu địa chủ này không nên gọi Vạn Lệ Na.” Tôi nhìn đến số điểm đã thành âm nói.
Từ Tử Hiên cũng bĩu môi : “Mình không tin, chơi lại.” Vừa nói vừa bắt đầu lại.
“Mình có một bộ nổ.” Từ Tử Hiên bu lại nhìn bài của tôi.
“Mình không có K đen, bồ có hay không?” Tôi cũng tiến tới nhìn.
“Không có. . . Tại sao lại ở chỗ Vạn Lệ Na, xong rồi, ván này lại thua rồi.”
“Xem đi! Mình nói không nên kéo theo Vạn Lệ Na mà, nếu không nhất định thua.” Thật may dùng không phải là happy beans, nếu không tất cả mấy vạn happy beans mình tích trữ nhất định là thua trắng bởi Vạn Lệ Na.
Không biết đánh đã bao lâu.
“Còn nhiều bài không? Đôi năm ! Bồ mau tiếp.” Từ Tử Hiên vừa hỏi vừa ra bài.
Tôi nhanh chóng liếc thời gian trên di động : “Còn có mười phút nữa là tan học, đôi mười, bài Vạn Lệ Na có phải là không có đôi nào?” Tôi xuất ra một đôi mười, nhìn bài trong tay chỉ còn sót lại một quân J.
Khẳng định thắng!
“Hẳn. . .” Từ Tử Hiên lời còn chưa nói hết, Vạn Lệ Na đã hạ xuống một bộ nổ.
“Cậu ấy làm sao còn có nổ!” Tôi nhìn (J) còn sót lại không khỏi hô lên thất thanh.
Phía trên bục giảng đích Lý Nghệ Đồng nhìn về phía chúng tôi: “Triệu Gia Mẫn các em làm gì vậy? Cái gì nổ?”
Tôi và Từ Tử Hiên vội vàng lắc đầu nguầy nguậy “Xem bài thi mà, xem bài thi mà.” Tôi cười gượng nói.
Lý Nghệ Đồng nhìn chúng tôi một cái sau cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục giảng bài.
“Không quan hệ, tôi còn dư lại 1 quân (J), bồ nghĩ biện pháp chặn cậu ta, sau đó cóc 1 quân là thắng.” Tôi nói.
Kết quả.
Vạn Lệ Na xuống một bộ ba.
Địa chủ lại thắng.
Tôi và Từ Tử Hiên trao đổi ánh mắt, không cam lòng lại bắt đầu ván kế tiếp.
Ván này đổi tôi làm địa chủ, bởi vì không thể lại để cho Vạn Lệ Na thắng, thật là bực mình.
Lúc này bài khẳng định thắng, một bộ dọc nổ, một bộ ba, chỉ có hai quân cóc, một 2 một 6.
Đột nhiên, nhận được tin wechat của Cúc Tịnh Y .
“Đang làm gì vậy?”
Tôi bảo bọn họ chờ một lát, rep wechat Cúc Tịnh Y: ” Đang học đây, thế nào?”
Rep xong lập tức quay về giao diện game tiếp tục đánh bài.
“Giờ Anh Ngữ?”
“Đúng vậy.”
“Em nghiêm túc nghe sao?”
“Đúng vậy, em đang nghiêm túc.”
“Vậy em còn trả lời wechat với tôi.”
“Cảm giác được ngăn kéo rung một chút mới phát hiện chị gửi wechat tới.”
“Như vậy à.”
“Ưʍ.”
“Vậy tôi hỏi em này.”
“Cái gì?”
“Đấu địa chủ vui không ?”
Tôi đang đánh ra quân 2 cuối cùng.
Thắng!
Đột nhiên thấy Cúc Tịnh Y gởi wechat tới, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Khi nhìn đến ngoài cửa sổ người nào đó đang cười híp mắt, tôi cũng đáp lại một nụ cười.
Sau đó nhỏ giọng nói nhỏ : “Từ Tử Hiên.”
Cậu ta nhìn về phía tôi “Cái gì? Bồ nhanh lên một chút, sắp bắt đầu rồi.”
“Xong đời.” Tôi nhìn Cúc Tịnh Y cười càng ngày càng xán lạn, không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
“Cái gì?” Nàng không hiểu nhìn tôi.
“. . .” Đang chuẩn bị mở miệng, tiếng chuông tan học vang lên.
Lý Nghệ Đồng thu dọn đồ đạc đi ra khỏi lớp học.
Từ Tử Hiên theo tầm mắt tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng ngây ngẩn.
“Làm sao bây giờ.”
“Tiếp tục đi.” Nói xong, Cúc Tịnh Y đã đi vào.
Tôi tận lực duy trì nụ cười trên mặt.
Lúc Cúc Tịnh Y đến gần tôi la lớn: “Cúc lão sư em sai rồi!”
“Em cảm thấy có ích không? Nghiêm túc đến đánh địa chủ?” Nói xong cũng khom người rút ra điện thoại của tôi trong ngăn kéo “Tịch thu.”
“Aaa! Cúc lão sư! Em sai thật rồi!”
“Tránh ra! Tịch thu một tuần.”
“Vậy thì em sẽ chơi điện thoại của chị!”
“Vậy thì tịch thu 1 học kỳ đi.”
“Vậy coi như….”
“T_T”