BẠN GÁI TÔI LÀ GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM - Chương 28
Lại đến kỳ kiểm tra Ngữ Văn sau khai giảng, có chút thay đổi là lần này Từ Tử Hiên khôngcần tới đi giúp cậu ta đi sửa bài thi như lần trước.
“Cúc Tịnh Y, ngày mai thi cái gì vậy?” Tôi vừa cầm sách Ngữ Văn vừa hỏi.
Phải biết rằng, Cúc Tịnh Y yêu cầu tôi lần này phải nằm trong hai mươi vị trí đứng đầu mỗi khóa.
Không bằng để cho tôi đi chết đi cho rồi.
“Không biết.” Nàng đưa lưng về phía tôi, cầm điện thoại lật qua lại, không biết đang xem cái gì hay ho đang cười rất vui vẻ.
Tôi lườm một cái, bất đắc dĩ giúp nàng đem chăn kéo lên: “Chị nói cho em biết một chút đi” tôi thận trọng thử thăm dò.
” Được thôi.” Nàng không ngừng lướt tay trên di động, thuận miệng đáp lời.
Tôi vừa nghe, nàng nếu nói cho tôi biết, đừng nói hai mươi vị trí đầu, năm vị trí đầu cũng có thể được, chỉ cần đề bài văn đơn giản một chút.
“Thì là đó… , luật các thể thơ, thơ cổ và văn xuôi, thưởng thức và phân tích, các tác phẩm văn học cổ điển, đọc đề, viết văn…”
Không sai biệt lắm chính là như vậy đó.
Cái này còn cần chị nói?
Tôi một hơi lập tức bỏ qua sách trong tay, nằm vào trong chăn, đưa một tay vòng qua eo nàng : “Chị nói cho em biết một đề đi!”
“Không được, nhanh đi đọc sách, xem xong sách mới được ôm chị ! Người em lạnh quá đi!” Cúc Tịnh Y giãy giụa khỏi tôi sau đó giơ tay lên xua xua tôi, tỏ ý tôi đi xem sách.
“Xem xong xem xong rồi! Em buồn ngủ!” Vừa nói đưa tay vòng qua, sau đó một tay cầm lấy điện thoại của nàng, tắt.
Nhìn nàng giận đến thở không bình thường, tôi cười: “Ngủ đi.”
“Trả lại cho chị! Chị xem một lát rồi ngủ!” Nàng vỗ đầu tôi một cái.
“Không cho! Em buồn ngủ, chị không thể quấy nhiễu em ngủ.” Tôi vừa nói vừa nằm xuống, bày ra một bộ dạng vô cùng buồn ngủ.
“Chị lại không nhìn ra là em đang mệt mỏi.” Nàng cũng không cướp lại điện thoại nữa, chỉ là kéo kéo chăn: “Phải ngủ nhanh lên một chút, không ngủ thì đi đọc sách, không lâu nữa là thi đại học rồi.”
“Biết rồi biết rồi, chị mỗi ngày đều nhớ tới cái này, giống như mẹ em vậy, cằn nhằn lải nhải mãi.”
Tôi một mặt ghét bỏ nhìn nàng.
“Em biết cái gì, tôi đây chính là vì muốn em tốt mà thôi.” Nàng trừng tôi một cái.
“Dạ dạ dạ.” Tôi qua loa gật gật đầu lấy lệ.
“Ngủ!” Nàng không để ý tôi nữa, trực tiếp nhắm mắt lại đi ngủ.
Tôi cười cười, ôm chầm lấy nàng không nói lời nào.
Thứ hai, ngày kiểm tra.
Vì lúc trước khai giảng Cúc Tịnh Y đã đổi chỗ của tôi, tôi và Từ Tử Hiên ngồi cách nhau một bàn, lần này cách lão sư lại gần nữa, nói chuyện cũng không tiện nói.
Cúc Tịnh Y phát xong đề thi sau đó đem cái ghế nhỏ tới, chân vểnh lên, an vị bắt đầu công việc chơi điện thoại của mình.
Tôi lườm nàng, sau đó bắt đầu viết bài thi.
Đột nhiên phát hiện đề thi lần này hình như là đơn giản hơn không ít, không bao lâu nữa là có thể làm xong, nhìn lại một chút bài luận, cũng thật đơn giản.
Viết xong bài luận sau lại phát hiện còn có hơn nửa giờ, bên cạnh thì bài luận của Từ Tử Hiên mới viết được không tới một nửa.
Lại liếc Cúc Tịnh Y một cái, nàng đang nhìn chằm chằm tôi, nàng hất cằm một chút tỏ ý tôi nghiêm túc làm bài.
Tôi cầm lấy bài thi giơ giơ lên, cho nàng xem tôi đã viết xong.
Nàng đảo mắt xem thường không để ý tôi nữa, tiếp tục nghịch điện thoại.
Tôi ngồi cắn móng tay gần nửa giờ sau, Cúc Tịnh Y rốt cuộc kêu thu bài.
Tôi lập tức đứng lên, đi thu thập lại toàn bộ bài thi xong, chỉnh tề đưa cho Cúc Tịnh Y.
“Em khẳng định đã kiểm tra lại bài thi.” Cúc Tịnh Y vừa nhận lấy bài thi vừa nói.
Tôi cũng giúp nàng cùng nhau đỡ lấy: “Không có vấn đề! Em làm lão sư có thể tin tưởng!”
“Hừ, tôi nhìn em cắn móng tay có vẻ nghiêm túc.” Nàng cười cợt với tôi sau đó nói.
Tôi cũng nói không nên lời.
Chờ nàng thu dọn xong bài thi tôi chủ động giúp nàng bê xấp bài thi, cùng nhau đến phòng làm việc.
“Chị ở nơi này chữa hay là mang về nhà ?” Tôi giúp nàng đem bài thi đặt trên mặt bàn.
Nàng dọn dẹp đồ, nhìn tôi một chút: “Trời tối rồi, em nói tôi đi đâu chấm? Em không đói bụng còn tôi đói bụng.”
“Vậy chúng ta đi ăn lẩu?”
“Lẩu?” Nàng lập tức ngẩng đầu.
“Đúng vậy, ăn lẩu, em muốn ăn thịt bò.”
Không đợi nàng đáp lời, đã nghe được giọng nói khác.
Tôi hận không thể vả miệng mình một cái, làm sao có thể quên trong phòng làm việc còn có người đây.
“Lẩu? Tiểu Cúc mời khách sao?” Triệu Việt vừa cười đến mắt cũng không nhìn thấy nữa, vừa nói vừa tiến tới.
“Cái gì? Cúc Tổng mời khách? Tôi cũng muốn đi!” Đang ở cách vách cùng Tằng lão sư nói chuyện Trương Vũ Hâm cũng giơ tay chen vào.
“Cưng biết mấy giờ rồi không! Về nhà!” Tằng Diễm Phân lập tức đứng lên dẫn Trương Vũ Hâm đi ra ngoài.
“Mời khách? Tôi cũng muốn đi!” Lý Nghệ Đồng cũng đã chạy tới, Hoàng Đình Đình khoan thai chậm rãi theo ở phía sau, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào hai người là tôi và Cúc Tịnh Y.
“Đại ca, tôi cũng muốn ăn lẩu.” Cách đó không xa Phùng Tân Đóa quay về phía Lục Đình nói.
“A Hoàng bọn họ đều đi, vậy…” Lục Đình nhìn lại “Vậy chúng ta cũng sẽ không khách khí!” Nói xong cũng chạy tới.
“Không có không có! Tôi phải về nhà nấu mì gói! Không có ăn lẩu!” Tôi vội vàng làm sáng tỏ, lôi kéo Cúc Tịnh Y chạy đi.
Còn chưa kịp chạy đã bị Triệu Việt ngăn cản: “Tôi nói em này, nhiều người như vậy mọi người cũng chờ nữa, phải đặt phòng lớn.”
” Đúng vậy ! Đi thôi đi thôi, tôi đói rồi!” Đại ca lôi kéo Phùng Tân Đóa mặt hướng bên ngoài phòng làm việc bước đi.
Tôi cầu viện nhìn Cúc Tịnh Y, Cúc Tịnh Y cũng bất đắc dĩ nhìn tôi.
“Em mời! – Chị mời!” Hai người chúng tôi đồng thời nói.
Tôi sững sờ.
“Cúc Tổng.” Tôi tội nghiệp nhìn nàng.
Nàng nhìn chằm chằm tôi, hồi lâu, thở dài “Tôi mời.”
“…”