BẠN GÁI TÔI LÀ GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM - Chương 27-3: Phiên ngoại (năm)(2)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BẠN GÁI TÔI LÀ GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM
- Chương 27-3: Phiên ngoại (năm)(2)
Cúc Tịnh Y đã đi bốn ngày, tôi ở nhà Hoàng Đình Đình cũng đợi bốn ngày.
Có thể tưởng tượng được, bốn ngày này tôi đến tột cùng là làm sao mà qua nổi.
Đại khái là mỗi sáng sớm đều bị âm thanh hờn dỗi của hai người bọn họ đánh thức, buổi trưa Lý Nghệ Đồng ở cùng tôi oán trách Hoàng Đình Đình mỗi lần ăn cơm đều ăn mê mẫn không để ý tới nàng, buổi tối Hoàng Đình Đình kêu Lý Nghệ Đồng đừng nhìn chằm chằm ti vi, tôi mượn cớ nói muốn xem ti vi cùng Lý Nghệ Đồng mà vượt qua hoàn cảnh chán ngắt, lúc ngủ thì ở phía đối diện âm thanh rêи ɾỉ phát ra không biết họ đang làm gì trong đó, tôi cũng ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc, tôi sắp bị cảnh bọn họ bên nhau làm cho mù mắt, vì vậy tôi gọi điện thoại cho Cúc Tịnh Y, đây là cuộc điện thoại đầu tiên trong 4 ngày qua, những hôm khác tất cả đều là gọi video.
” Wei? Làm sao vậy?” Điện thoại vừa tiếp thì truyền đến giọng Cúc Tịnh Y, Cúc Tịnh Y bên kia rất yên tĩnh.
Tôi tính toán thời gian một chút, lúc này nàng hẳn là ở trong phòng xem ti vi đi.
” Ừm… Chị khi nào trở lại đó?” Tôi cầm điện thoại, chậm rãi đi tới sân thượng.
Tầng trệt nhà Hoàng Đình Đình rất cao, ở tầng trên cùng, cho nên ở sân thượng là có thể thấy toàn bộ phong cảnh rộng lớn phía trước.
Tôi nằm vào một bên ghế dựa.
“Nhanh lên, em nhớ chị sao?” Nghe được tiếng Cúc Tịnh Y nhẹ nhàng cười.
Tôi không nhịn được liếc mắt, sau đó trả lời: “Ai thèm nhớ chị, em chỉ là ở nơi này bị bọn họ làm cho mù mắt mất rồi, chị lúc thì nào trở lại? Em phải đi trị một chút hai mắt mới có thể nhìn lại.”
“Ha ha ha ha, nhanh mà nhanh mà, em ráng chờ đi, lúc trở lại chị sẽ gọi điện cho em, em nhớ đến đón chị đó.” Nàng cười nói.
“Được được được, khẳng định đến lúc đó thật sớm em đã ở trong sân bay rồi.” Tôi cũng cười theo.
“Tốt lắm tốt lắm, vậy cúp trước, chị còn có việc đây.” Nói xong, tôi còn chưa có trả lời nàng đã cúp điện thoại.
Tôi bĩu môi, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
Lý Nghệ Đồng như cũ ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, vì ngày mai nàng cũng chỉ có hai tiết lên lớp, Hoàng Đình Đình ở trong thư phòng soạn giáo án.
Bài tập của tôi mấy ngày nay dưới sự giúp đỡ của bọn họ cũng hoàn thành đặc biệt nhanh chóng, cho nên cũng rất thảnh thơi nhàn hạ
“Cùng Tiểu Cúc gọi điện thoại sao?” Lý Nghệ Đồng quay đầu nhìn tôi.
Tôi gật đầu, cầm lấy đồ ăn vặt tới ngồi bên cạnh nàng.
Nhà Hoàng Đình Đình bọn họ ăn rất nhiều, bất quá đại đa số đều là rong biển, Lý Nghệ Đồng nói là bởi vì thấy rong biển vô cùng thân thích, nói cái gì mà một luồng hương vị đập vào mặt.
Thật ra thì chính là Hoàng Đình Đình thích ăn.
“Tiểu Cúc chắc mau sẽ trở lại, em có muốn đi thu thập một chút hành lý mấy hôm nay ở đây không?”
“Cô gấp như vậy đuổi em đi sao?”
“Không có không có, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở em một chút! Thiệt là, lại hiểu lầm lòng tốt của tôi.”
“Được được được, em lát nữa sẽ đi thu thập một chút, mới vừa rồi chị ấy cũng nói với em sẽ mau trở lại.”
Ngày thứ hai.
Ngồi xe Hoàng Đình Đình đi tới trường học, tóm lại là một ngàytrôi qua hết sức nhàm chán.
Sau đó buổi tối lúc tan học Lý Nghệ Đồng nói với tôi nàng muốn cùng Hoàng Đình Đình đi ăn bữa tối dưới ánh nến, để cho tôi một mình về trước.
Tôi đảo qua đảo lại hai mắt to, cho nàng một ánh mắt” xinh đẹp” rồi lập tức đi luôn.
Tan học.
Tôi thu dọn cặp sách rồi lập tức đi theo Viên Vũ Trinh còn có Doãn Vân cùng nhau ra cổng trường.
Chúng tôi ngồi xe buýt vì tiện đường, Doãn Vân kỳ thực là không tiện đường, thế nhưng… Đối với Viên Vũ Trinh mà nói, Doãn Vân cho dù là trời nam biển bắc cũng đều thuận đường.
Thế nhưng Viên Vũ Trinh cái đồ ngốc này lại không nhìn ra phần tâm tư này của Doãn Vân.
Những lần tôi đi theo bọn họ cùng ra lớp học, đại đa số đều là Viên Vũ Trinh nói chuyện (Viên Vũ Trinh này thật vô cùng ồn ào)
Một mạch tới cổng trường.
Đột nhiên, tôi chú ý tới một người.
Mặc áo đen quần đen có phong thái ngự tỷ, dựa vào cạnh cái cây ở cổng trường học lật điện thoại, xe đỗ ở cách đó không xa.
Nàng ngẩng đầu nhìn đến tôi, tôi ngây ngẩn, nàng còn cười với tôi nữa, sau đó đi tới chỗ tôi đứng.
Viên Vũ Trinh đã bị Doãn vân thức thời kéo đi.
“Rất ngạc nhiên sao? Triệu Gia Mẫn… Bạn học nhỏ?” Nàng nghiêng đầu, sau đó mặt tràn đầy ý cười nói.
“Chị…” Tôi” chị, chị, chị” nửa ngày không nói nên lời.
“Tôi? Tôi ngày hôm qua cả đêm chạy về, hôm qua lúc gọi điện thoại cho tôi em còn nói đợi ở sân bay nữa mà.” Nàng đỡ lấy tôi.
“Được rồi, trước dẫn em đi ăn cơm.” Vừa nói nàng lập tức kéo lấy tay tôi, đi đến bãi đỗ xe.
“Không đúng nha, Cúc Tịnh Y, chị…Ngày hôm qua chị gạt em sao?” Tôi thật lâu mới phản ứng được.
“Bạn học nhỏ Triệu Gia Mẫn à, phản ứng của em có phải là hơi chậm hay không? Nàng kéo ra cửa bên ghế lái, tỏ ý tôi lên xe.
Tôi bĩu môi, ngồi lên.
Nàng cũng đi theo lên xe.
Vừa lên xe nàng lấy ra cái túi của mình, trước nói một câu chờ một chút rồi bắt đầu từ bên trong lấy đồ.
“Cái này là quà vặt cho em, đặc sản chỗ chị công tác, ăn rất ngon, còn có cái này là thịt bò khô, cái này là lúc chị đang đi dạo phố thấy, có phải là rất đẹp không? Cái này cũng là đi dạo phố thấy mua làm lưu niệm, gấu conrất đáng yêu, đặc biệt giống em có đúng không? Còn có quyển sách này… Hình như là em nói lần trước muốn mua đọc, em thì thầm lâu như vậy cũng không có mua, chị thuận tay mua cho em, còn có…” Nàng đem túi bỏ qua một bên, sau đó từ trong túi cầm ra một cái cái hộp nhỏ.
Mở ra.
Bên trong nằm một cái dây chuyền hết sức xinh đẹp.
“Sao, tiện tay mua.” Nàng cầm dây chuyền ra, bỏ vào trong tay tôi.
Tôi mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Cúc Tịnh Y.
Trời ơi, Cúc Tịnh Y hôm nay cũng quá khác thường đi, mấy ngày trước tôi vẫn còn nói nàng quá “thẳng nam”, kết quả bây giờ lại đột nhiên xuất hiện lại còn mua đồ ăn, thêm một đống đồ lớn, còn tặng dây chuyền nữa.. .
Còn nói là tiện tay mua, cái hộp này cũng có thể thấy được là ở trong mua trong tiệm, thật là ngạo kiều chết.
“Chị hôm nay…” Tôi nghi hoặc nhìn nàng.
“Chị có phải là Cúc Tịnh Y giả mạo không!”
Nàng dùng sức liếc mắt “Ai là giả mạo chứ! Em sao vậy, không phải em… Cái đó… Chính là… nói tôi … Ách… Nói tôi không… Không thích thì quên đi.” Nàng quay đầu qua.
Không phải chỉ nói một câu thôi sao, thậm chí ngay cả mặt cũng hồng đến cổ.
Tôi cười cười “Thích thích, chị cho cái gì cũng thích, còn thích chị nữa.”
“…”