BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI - Chương 12: Chương 12
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI
- Chương 12: Chương 12
Phần 12Trong công ty giờ đang tích cực lan truyền, sếp bỏ ra 8000 tệ mua một con thỏ, buổi trưa mấy ngày nay căn tin của công ty cũng thuận theo tình hình thường xuyên làm ra vài món từ thỏ, thỏ ăn lạnh, đầu thỏ tê cay, thịt thỏ xào…“Đúng vậy.
” Lâm Du gật đầu: “Tiên sinh…… Có thể chứ?”Ông Ngô nhanh nhẹn tiếp lời: “Chỗ đó ở ngay gần đây, không tốn nhiều thời gian, ông chủ, chúng ta đi?”Phó Thời Văn ngước mắt nhìn lướt qua ông Ngô, tầm mắt dừng lại ở trên gương mặt mong chờ của thiếu niên, nhàn nhạt đáp ứng một câu: “Được.
”“Thật tốt quá.
”Lâm Du cảm kích liếc mắt nhìn ông Ngô một cái: “Bác Ngô, làm phiền bác rồi.
”“Không phiền không phiền, một chút cũng không phiền.
” Lão Ngô khởi động động cơ, vui vẻ cười hớn hở.
Xe dừng ở trước cửa hàng thú cưng.
Lâm Du hỏi: “Tiên sinh, anh có muốn vào cùng không?”“Cậu chủ, tôi ở chỗ này chờ hai người.
” Lão Ngô lập tức trả lời.
Phó Thời Văn lạnh lùng liếc mắt nhìn ông Ngô một cái, ông Ngô liền ngậm miệng lại.
“Nếu tiên sinh không muốn đi, em vào đây một lát liền sẽ nhanh chóng quay lại.
” Lâm Du bước xuống xe.
Cậu không dám để Phó Thời Văn đợi lâu, vì vậy nhỏ nhẹ đẩy cửa xe ra.
Phía trước có người đi tới, lúc này Lâm Du bước lùi về sau, thiếu chút nữa đụng vào một người.
“Ngại quá.
” Lâm Du quay đầu lại xin lỗi, ngẩng đầu lên, vui mừng phát hiện người đó là Phó Thời Văn.
Đôi mắt thỏ con sáng lên: “Tiên sinh, sao anh lại tới đây.
”“Đi vào nhìn thử.
” Phó Thời Văn vẻ mặt vô cảm nói.
Lâm Du gãi gãi đầu.
Cùng tiên sinh đi mua sắm, cũng là một trải nghiệm mới mẻ, tuy rằng đây chỉ là mua sắm trong cửa hàng thú cưng.
Cửa hàng rất lớn, bước vào chính là khu của loài thú cưng sống dưới nước, Lâm Du đẩy xe đi trước, Phó Thời Văn đứng ở phía sau.
Hướng dẫn viên mua sắm chạy ra đón, nhiệt tình hỏi: “Xin chào, cho hỏi hai người cần gì?”“Chúng tôi có nuôi một con thỏ, muốn mua một ổ nằm và đồ ăn cho thỏ.
”Hướng dẫn viên mua sắm hỏi: “Hai người là lần đầu tiên nuôi sao?”“Phải.
” Lâm Du gật gật đầu.
“Tôi gợi ý cho hai người cái lồng sắt này, là hàng nhập khẩu, nằm rất thoải mái, bên trong có đệm, sẽ không làm chân thỏ bị thương.
”Lâm Du nhìn giá một chút, gần 3000 tệ, có hơi mắc.
“Còn cái nào khác không?”“Có loại này cậu xem được không? Cái này thì giá rẻ, chỉ hơn 200 tệ.
” Giọng nói của hướng dẫn viên mua sắm lạnh đi không ít.
Cô ta liếc mắt nhìn Phó Thời Văn bên cạnh Lâm Du, một thân âu phục nhìn liền biết là hàng xa xỉ, bộ dạng không giống như cỡ mức giá đó cũng không trả nổi.
Ánh mắt hướng dẫn viên khinh thường đảo qua người Phó Thời Văn, có tiền cho bản thân mua bộ âu phục đắt đỏ như vậy, lại không chịu chi tiền mua cho thú cưng một cái lồng tốt.
“Nuôi thú cưng rất tốn tiền, nếu không thể cho thú cưng những thứ tốt nhất, thì đừng nên nuôi thú cưng, làm hư bọn chúng.
”Phó Thời Văn nghe ra giọng điệu khác lạ của hướng dẫn viên, hơi hơi nhíu mày, lại nhìn thấy thỏ con còn rất có hứng thú mà nhìn qua cái lồng sắt khác.
“Lâm Du.
” Phó Thời Văn gọi Lâm Du lại.
“Vâng? Tiên sinh làm sao vậy?”Thiếu niên quay đầu lại, hưng phấn nói với Phó Thời Văn: “Tiên sinh, anh xem cái lồng sắt này thế nào, giá cả thích hợp, ngoại hình cũng không tồi, bên trong cũng có cái đệm, không chỉ có rất lớn, sờ vào cũng thật thoải mái.
”Lâm Du nhìn trúng một lồng sắt thỏ khoảng hơn 700 tệ, giá cả trong phạm vi cậu mua được, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Hướng dẫn viên xem xét liếc mắt nhìn cái lồng sắt mà Lâm Du nhìn trúng, “Xin lỗi a, tiên sinh, cái này gắn mác sai rồi, nguyên giá là hơn 7000 tệ.
”Lâm Du thu tay trở về.
Quá mắc.
Ánh mắt Phó Thời Văn lạnh lùng nhìn lướt qua hướng dẫn viên, nói với Lâm Du: “Mua cái này đi.
”“Tiên sinh, ngài xác định muốn mua cái này, hơn 7000 tệ?” Hướng dẫn viên dùng giọng điệu hoài nghi nói lại một lần.
Phó Thời Văn lạnh lùng nhìn cô ta một cái: “Như thế nào, cô cảm thấy tôi mua không nổi?”“Đương nhiên là không phải.
” Hướng dẫn viên lập tức thay gương mặt tươi cười: “Thưa tiên sinh, ngài tính tiền ở bên này.
”Trên người Lâm Du không có nhiều tiền như vậy.
Tuy rằng Phó Thời Văn rất có tiền, nhưng sau khi kết hôn, Lâm Du chưa từng muốn tiêu một phân tiền của Phó Thời Văn.
Mà công việc của cậu, cơ bản là làm cũng không được bao nhiêu tiền, cho nên tiền tiết kiệm của Lâm Du không nhiều lắm.
“Tiên sinh, em không có nhiều tiền như vậy.
” Lâm Du thấy xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.
Hướng dẫn viên cười nhạo, quả nhiên, phùng má giả làm người mập.
Phó Thời Văn nhìn thoáng qua Lâm Du: “Thẻ mà tôi đưa cho em đâu?”Anh nhớ rõ là có dặn dò trợ lý, mỗi tháng đều chuyển cho Lâm Du sinh hoạt phí.
Lâm Du vò đầu: “Tiền của tiên sinh em đều để dành, không có tiêu xài.
”Phó Thời Văn quả thực cũng bị Lâm Du làm phát cáu: “Cho em thì em cứ dùng.
”“Vâng.
” Lâm Du gật gật đầu.
Được rồi, Phó Thời Văn biết rõ cho dù anh có nói thế nào, Lâm Du cũng sẽ không tiêu bừa tiền của anh.
Giọng của hướng dẫn viên đã không còn kiên nhẫn: “Tiên sinh, nếu hai người mua không nổi liền nói, để tôi mang lồng trở về, cái lồng sắt này là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả có hơi mắc một chút, bên này tôi gợi ý cho hai người đi xem hàng sản xuất trong nước, hàng nội địa cũng không kém hơn so với nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả còn vừa phải.
”Phó Thời Văn lạnh lùng mà nhìn lướt qua hướng dẫn viên mua sắm: “Kêu cô tính tiền thì tính nhanh lên, nói nhảm nhiều như vậy.
”Hướng dẫn viên mua sắm nhún vai: “Tiên sinh, nếu như ngài nói là ngài xác định muốn mua, liền qua quầy thu ngân bên kia trả tiền, nhưng mà tiên sinh, tôi thật tình nhắc nhở ngài, cái lồng sắt này một khi đã sử dụng, thì không thể trả hàng.
”Cho dù Lâm Du có hơi trì độn, cũng cảm nhận được vị hướng dẫn viên mua sắm này đáy mắt mang ý tứ coi thường, cậu nhăn mày: “Thôi được rồi, chúng ta đi.
”Vẻ mặt của hướng dẫn viên mua sắm quả nhiên là thái độ đó.
“Tiên sinh, chúng ta đi thôi.
” Lâm Du nắm lấy tay Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn hơi khó chịu hỏi: “Cứ như vậy được rồi? Không mua sao?”Móng tay Lâm Du nhẹ nhàng cào cào lên lòng bàn tay Phó Thời Văn.
Thỏ con chớp chớp mắt: “Tiên sinh, đối diện còn có một cửa hàng thú cưng, cô ta phục vụ thái độ kém như vậy, chúng ta không mua ở đây, không cho cô ta hưởng hoa hồng.
”Phó Thời Văn cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa.
“Vậy đi.
”Thời điểm đi ra, Phó Thời Văn nhìn thoáng qua thẻ công tác của hướng dẫn viên mua sắm.
Cửa hàng thú cưng đối diện quy mô nhỏ hơn, chị gái hướng dẫn viên mua sắm thực nhiệt tình, Lâm Du mua lồng sắt và đồ ăn cho thỏ, đặc biệt còn có người giúp bọn họ chuyển hàng đưa về đến nhà.
Thỏ con đổi sang chỗ ở mới không quen thuộc, thích trốn ở trong góc phòng, Lâm Du đem nó bế lên bỏ vào trong lồng, thả cho nó một nắm cỏ xa tiền tươi.
Bé thỏ con hít hà, miệng nhỏ ôm lấy cỏ bắt đầu ăn.
“Tiên sinh, mình đặt cho con thỏ một cái tên đi?”Phó Thời Văn ở trên sô pha xem TV, thuận miệng nói: “Kêu An An đi.
”Lâm Du quay đầu lại, vừa lúc nhìn đến gương mặt quen thuộc trong TV.
Tay cậu ngừng lại một chút, khóe miệng đang tươi cười trở nên cứng đờ.
“Tiên sinh…… Em muốn kêu nó là Chi Chi, có thể chứ?” Lâm Du cúi thấp đầu xuống, thấp giọng nói.
Phó Thời Văn gật gật đầu: “Cũng được, tùy em.
”Lâm Du cầm lấy một mảnh cỏ xa tiền đưa tới trước mặt bé thỏ con, thỏ con ngửi ngửi lòng bàn tay Lâm Du, cắn lấy mảnh cỏ xanh non.
Lâm Du sờ sờ lỗ tai thỏ con: “Chi chi, về sau em gọi là Chi Chi nha.
”An Trừng nhắn tin tới: “Phó tiên sinh, tôi diễn có tốt không? Tôi thấy kỹ thuật diễn của tôi thật kém cỏi.
”Phó Thời Văn bớt thời gian xem qua phim truyền hình mà An Trừng diễn phim.
Phó Thời Văn không có hứng thú xem TV, cho nên tua tiến độ nhìn trong chốc lát.
“Không kém, diễn rất đạt.
”Phó Thời Văn buông di động, quay đầu lại nhìn thấy thỏ con đang cho thỏ con ăn cỏ.
“Tôi cũng đói bụng.
” Phó Thời Văn tắt TV.
“Tiên sinh đói bụng sao? Để em xuống bếp làm cho tiên sinh một bát mì?” Lâm Du buông nhánh cỏ trong tay.
“Không cần, lại đây.
” Phó Thời Văn ngoắc ngón tay: “Lần này bảo đảm không làm đau em.
”Hai tai thỏ con đỏ bừng.
…“Phó tổng đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi mời cậu một ly.
”Trong phòng, ông chủ nhà đất Trương tổng cầm chén rượu lên, kính Phó Thời Văn một chén rượu.
Phó Thời Văn cười cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Trong lồng ngực Trương tổng ôm lấy một tiểu minh tinh, Phó Thời Văn nhìn có chút quen mắt, có thể là đã gặp qua ở đâu đó.
Trong phòng đều là những lãnh đạo có máu mặt, việc các ông bao nuôi tiểu minh tinh, đã không còn coi là điều bí mật.
“Đừng luôn dính người như vậy, một chút chuyện cũng không hiểu, đi, kính Phó tổng một chén rượu.
”Tiểu minh tinh nhìn qua có vẻ không thích ứng với loại trường hợp xã giao thế này.
Cậu ta nhìn Phó Thời Văn, Phó Thời Văn với mấy lão trung niên bụng phệ ở nơi này hoàn toàn không giống nhau, tuổi trẻ khôi ngô tuấn tú, tiểu minh tinh e lệ mà kính rượu: “Phó tổng, tôi kính ngài một ly……”“Ừ.
” Phó Thời Văn nhẹ nhàng gật đầu, uống xong rượu.
Tiểu minh tinh mặt đỏ lên tức khắc, một mỹ nam tuấn tú như vậy thật là có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, huống chi, còn có quyền thế.
Trương tổng cười ha ha: “Phó tổng chính là sảng khoái, nghe nói phó tổng coi trọng một cái tiểu minh tinh? Gọi là Thư Minh đi?”“Gần đây tôi có đầu tư một bộ điện ảnh, vừa vặn chỉ thiếu nam chính, tôi thấy Thư Minh kia hình tượng cũng rất thích hợp.
”Người sáng suốt ở đây vừa nghe liền biết, Trương tổng đây rõ ràng là đang lấy lòng Phó Thời Văn.
“Trương tổng, ngài không phải nói muốn đem vai nam chính bộ điện ảnh kia cho tôi sao?”Tiểu minh tinh trong lồng ngực Trương tổng ngẩng đầu lên.
Trương tổng giận tím mặt: “Ta cho cậu thiếu tài nguyên sao? Bọn ta nói chuyện cậu chen vào làm gì? Có cho phép cậu lên tiếng à?”“Xin lỗi, Trương tổng, thực xin lỗi……” Tiểu minh tinh ý thức được mình nói sai, vội vàng xin lỗi.
Trương tổng che giấu gương mặt dữ tợn bên trong, bên ngoài đắp ra khuôn mặt tươi cười, bộ dạng nịnh nọt nhìn về phía Phó Thời Văn: “Phó tổng, tiểu tình nhân này thật là phiền toái, muốn tài nguyên muốn tiền muốn xe muốn phòng ở, đúng là được voi đòi tiên.
”Phó Thời Văn bỗng nhiên nghĩ tới trong nhà thỏ con, thỏ con chưa từng đòi anh bất cứ món đồ nào.
Di động bỗng rung một chút, Phó Thời Văn mở ra WeChat, thấy được Lâm Du nhắn tin cho anh.
Là một tấm hình chụp con thỏ, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt đầu thỏ.
“Tiên sinh, con thỏ thật nghe lời a.
”Phó Thời Văn khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ngày hôm qua có thoải mái không?”Trên màn hình điện thoại thu lại biểu cảm, cách màn hình Phó Thời Văn phảng phất có thể nhìn thấy bộ dáng thiếu niên xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng.
Anh đang muốn tắt WeChat, bỗng nhiên một tin nhắn nhảy ra.
“Anh Phó, An Trừng quay phim xảy ra chuyện rồi.
”…! “Có thể hay không đừng cứ hai ba ngày lại mua hot search!”Tiểu Chu nhìn di động mặt không cảm xúc phun trào.
“Còn không phải chỉ là không cẩn thận trượt chân té ngã một cái thôi sao? Làm như là bị té đến gãy chân, một đám người đau lòng gege bị thương còn tiếp tục kiên trì quay phim, chậc chậc chậc…… Bày ra vẻ kính nghiệp cái gì không biết?”Tiểu Chu im lặng tắt điện thoại.
Lâm Du đang xem sách ngẩng đầu lên, hỏi: “Cô giáo Chu, vừa rồi cô nói gì vậy?”“Chính là cái tên Thư Minh kia, cả ngày không có việc gì lại lên hot search, tôi xem đến cạn lời luôn rồi.
”Lâm Du mở Weibo, thấy được hot search.
Kèm theo là bốn tấm ảnh chụp, Lâm Du thấy được một thân ảnh quen mắt.
Trong ảnh, An Trừng được người đỡ lên xe, mà người đỡ cậu ta, chỉ chụp được bóng lưng.
Tuy rằng chỉ là một bóng lưng mơ hồ, nhưng Lâm Du liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Phó Thời Văn.
Bộ âu phục trên người tiên sinh, là buổi sáng Lâm Du tự tay ủi bị phỏng, cậu sẽ không nhận sai.
Lâm Du nhớ rõ, đêm qua, tiên sinh đi tham gia tiệc rượu, cậu ở nhà nấu canh giải rượu, chờ tiên sinh trở về.
Cuối cùng lại chỉ chờ được tin nhắn WeChat tiên sinh gửi cho cậu: “Bạn tôi xảy ra chút chuyện, buổi tối tôi sẽ không về nhà, không cần chờ tôi.
”Lâm Du ánh mắt tối sầm nhìn xuống, lặng lẽ tắt WeChat.
Ngày hôm qua tiên sinh không về nhà, là vì đến chỗ An Trừng.
Từ nơi này đến thành phố D mất năm giờ đi xe.
.
Tiên sinh đã trễ thế này còn chạy tới, nhất định là rất thích An Trừng đi.
Thật là ! tình yêu làm cho người ta hâm mộ.
Lâm Du rũ đôi mắt xuống, xẹt qua một tia cô đơn.
Đáng tiếc tình yêu là của bọn họ, không có quan hệ với cậu.
Tiểu Chu lấy ra một quả quýt, bẻ ra đem một nửa đưa cho Lâm Du.
“Tiểu Lâm, ăn quýt.
”Lâm Du dạo gần đây không có khẩu vị, nhưng giờ khắc này ngửi thấy mùi hương của quýt, vậy mà ngoài ý muốn rất muốn ăn, trong miệng nhịn không được thèm vị chua chua.
Cậu nhận lấy quả quýt, nhẹ nhàng mà nói: “Cảm ơn.
”…Buổi tối, Lâm Du một mình ăn cơm.
Sau khi cho Chi Chi ăn một chút đồ ăn, Lâm Du ngồi trên ghế sô pha phát ngốc.
Không biết tiên sinh hiện tại đang làm gì?Hẳn là cùng An Trừng ở bên nhau đi.
Tiên sinh thích An Trừng, An Trừng lại không biết tiên sinh thích cậu ta, không biết khi nào tiên sinh sẽ cùng An Trừng chọc thủng tầng giấy này?Nếu về sau tiên sinh cùng An Trừng ở bên nhau, chắc cũng sẽ không yêu cầu cậu rời đi ngay.
Hy vọng tiên sinh có thể hạnh phúc.
Lâm Du xuất thần, di động bỗng rung một chútCậu phục hồi tinh thần lại, cầm lấy di động, là Hứa Thuần nhắn tin tới.
“Anh dâu, cuối tuần này rảnh không?”Lâm Du chợt nhớ tới An Trừng mời cậu cuối tuần này đến dự tiệc tân gia.
.