BẮC THÀNH CÓ TUYẾT - Chương 50: 50 Chìm Trong Cát Lún
Chu Di đã ngủ từ đầu chuyến bay, nên đến nửa đêm thì cô không thể ngủ được nữa.
Cô lấy cuốn tiểu thuyết tiếng Pháp ra đọc để giết thời gian, nhưng lại luôn bị quấy rầy bởi tiếng động ở bên cạnh.
Đàm Yến Tây không thức dậy vào lúc phát suất ăn bữa tối.
Lúc này anh đang yêu cầu tiếp viên hàng không mang đồ ăn đã phát trước đó đến, thịt bò hun khói, salad cá ngừ chiên, canh súp lơ và một viên kem vị tiêu nhỏ*.
Không có rượu, chỉ có một chai nước khoáng Evian.
*Một loại kem có vị cay, xuất phát từ tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
Mỗi phần ăn đều quá ít mà Đàm Yến Tây cũng chán ăn, vì vậy miễn cưỡng chọn để ăn tạm cho xong bữa, cũng không biết đây là bữa tối hay bữa khuya nữa.
Cuối cùng chỉ còn lại phần kem trong cốc thủy tinh được trang trí thêm một hạt tiêu nho nhỏ.
Đàm Yến Tây chưa bao giờ thích món tráng miệng, anh quay đầu nhìn cô, sau đó đưa ly kem qua, cười hỏi cô có muốn ăn không.
Chu Di ngẩng đầu khỏi các trang sách, đập vào mắt cô là bàn tay với các khớp xương rõ ràng của anh.
Chu Di dừng lại một chút.
Đầu tiên là vì trước đây khi cô đi ăn tối với anh, anh thường để phần món tráng miệng trong phần ăn của anh cho cô, đôi khi anh còn cầm một chiếc thìa nhỏ rồi đút cho cô.
Thứ hai là bởi vì cô không ngờ Đàm Yến Tây lại có thể nói chuyện với cô bằng thái độ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra như thế.
Cách đây không lâu hai người họ vừa mới có một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ, mà cô cũng đã rất tự giác mang những lời cần phải nói ra để nói rõ ràng.
Nhưng có vẻ như Tam công tử nhà họ Đàm đã hạ quyết tâm rồi sẽ không bận tâm đến ý kiến của người khác, ngay cả khi cô mới là người có quyền lên tiếng ở phía còn lại.
Tâm trạng Chu Di lơ lửng rồi chìm xuống, cô quay mặt đi chỗ khác, thẳng thừng nói: “Em không ăn”.
Đàm Yến Tây thu tay về, bỏ ly kem xuống bàn ăn rồi lấy khăn giấy ướt lau tay.
Một lúc sau, cô tiếp viên hàng không đến dọn dẹp bàn ăn, Đàm Yến Tây đứng dậy đi vệ sinh.
Không gian đủ rộng rãi để cô không cần phải đứng dậy nhường đường cho anh đi, nhưng cô vẫn vô thức bỏ chân sang một bên.
Chẳng mấy chốc Đàm Yến Tây đã quay lại, hình như anh vừa rửa mặt, trên da vẫn còn những giọt nước li ti.
Chu Di vẫn nghiêng chân như cũ để nhường chỗ cho anh.
Đàm Yến Tây ngồi xuống, cầm lấy máy tính bảng được đặt kế bên ngăn đựng tạp chí, đặt khuỷu tay lên tay vịn, mu bàn tay chống đầu.
Anh dùng tay còn lại cầm máy tính bảng lên, ngón cái trượt trên màn hình để xem một tập tin pdf, thỉnh thoảng nét mặt lại lộ ra vẻ bực bội mà im lặng ngáp một cái.
Chu Di nhận ra cuốn sách trên tay mình đã lâu không được lật sang trang sau.
Rõ ràng là cô đã quên mất cốt truyện mà mình vừa xem, nên đành phải lật ngược trang để xem lại.
Một cảm giác kỳ lạ, giống như cảm giác buồn ngủ khi ngâm mình trong thùng nước ấm, khiến cho cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Dường như đã lấy đi những ký ức tan vỡ, chia tay mỗi người một ngả, họ lại như vẫn đang ở bên nhau, chưa bao giờ chia lìa.
Đã từng, cô cực kỳ lý trí dựng lên lớp phòng vệ là vì anh, cô hoàn toàn buông lỏng cảnh giác cũng là vì anh.
Nhưng mà, cô vốn dĩ không phải như vậy.
Hôm nay không phải là chuyến “Bay Đêm”* của thời đó.
*chương 16.
Dù sao thì cô cũng không thể tiếp tục đọc sách được nữa, lo lắng không biết khi nào Đàm Yến Tây sẽ đột ngột lên tiếng, Chu Di dứt khoát đóng các trang sách lại rồi đi ngủ.
Cô lấy chăn đắp cho mình, nâng cánh tay lên.
Mà Đàm Yến Tây rõ ràng đang ngồi uể oải như vậy nhưng anh vẫn đi trước cô một bước, giơ tay tắt đèn đọc sách bên người cô.
Chu Di buông cánh tay xuống, bỏ vào trong chăn.
Mặc dù cô đã nhắm mắt lại, nhưng suy nghĩ của cô vẫn rất tỉnh táo, bởi vì không thể làm bất cứ điều gì nên bộ não trống rỗng của cô trở thành một bể chứa những suy nghĩ lộn xộn.
Đó dường như là một khoảng thời gian khó khăn, rốt cuộc sau không biết bao lâu thì cô đã nổi lên cơn buồn ngủ.
Tám giờ sáng máy bay hạ cánh xuống Đông Thành.
Bữa sáng được cung cấp nhưng Chu Di không thấy đói nên chỉ uống một ly nước cam.
Ngược lại ở bên cạnh thì Đàm Yến Tây đang ngủ thiếp đi, cho đến trước khi máy bay hạ cánh thì mới thức dậy.
Chu Di đã thu dọn xong đồ đạc của mình, ba lô đặt trên đùi, thân thể ngồi thẳng, chỉ đợi mở cửa khoang là có thể đi ra bất cứ lúc nào.
Đàm Yến Tây liếc nhìn cô, nở một nụ cười như có như không, dường như anh đang chế giễu cô hoặc là đang tự cười nhạo bản thân mình.
Anh là quái vật ăn thịt người* sao? Cô tránh anh như vậy còn chưa đủ à?
*Nguyên văn là hồng thủy mãnh thú, ẩn dụ để chỉ người hoặc vật cực kỳ nguy hại
Một lúc sau, máy bay hoàn tất hạ cánh.
David và Tiểu Mẫn đều đã thu dọn đồ đạc xong, họ đứng dậy và hỏi Chu Di dự định đi gì về nhà, tàu điện ngầm hay là ba người cùng gọi xe hơi công nghệ.
Chu Di nói: “Chúng ta gọi xe chung đi.”
Cửa khoang mở ra, Chu Di nhanh chóng đứng dậy.
Mọi người bắt đầu xuống máy bay, nhưng Đàm Yến Tây vẫn ngồi yên như không hề vội vàng một chút nào.
Lúc này, Monica từ phía khoang hạng thương gia đi tới.
Cô ấy nhìn thấy Chu Di, mỉm cười gật đầu chào: “Chào buổi sáng cô Chu.”
Chu Di cũng cười nói: “Chào buổi sáng.”
Cô bước vào lối đi nhỏ để nhường chỗ cho Monica nhưng Monica cười lắc đầu, ý nói không cần, một tay bám vào trên lưng ghế trước, hơi nghiêng người rồi nói với Đàm Yến Tây: “Đàm tổng, cuộc họp với Học viện Kiến trúc được hẹn vào lúc hai giờ chiều.
Giáo sư Trương hôm nay có việc nên có lẽ không thể tham dự được.”
Đàm Yến Tây nói: “Được.
Đã biết.”
Monica nói thêm: “Chuyến bay tiếp theo khởi hành lúc chín giờ ba mươi, một lát nữa anh có thể đi thẳng đến lối đi của chuyến bay tiếp theo là được.”
Đàm Yến Tây gật đầu.
Chu Di ngồi ở bên cạnh nhưng thật sự là đến giờ phút này cô mới nhận ra rằng: Lần này máy bay bay thẳng đến Đông Thành.
Hiển nhiên Đàm Yến Tây không có lịch trình nào khác ở Đông Thành, vốn dĩ anh có thể bay thẳng về Bắc Thành, nhưng anh lại chọn chuyển tuyến từ Đông Thành rồi đi một vòng như thế này.
Suốt cả đêm qua cô không hề nghĩ tới chuyện này, thậm chí cũng không nhận ra rằng anh và cô ngồi trên cùng một chuyến bay là có điều bất thường.
Những vị khách phía trước đã xuống khỏi máy bay, David và Tiểu Mẫn đi đến phía trước.
Khi thấy Đàm Yến Tây tỉnh dậy, họ mãn nguyện cười nói cảm ơn anh: “Cảm ơn Đàm tổng đã săn sóc, thế này tốn kém quá.”
Đàm Yến Tây cũng cười nói: “Không có chi.”
Tiểu Mẫn nhìn Chu Di: “Chị có đi không?”
“…” Đương nhiên Chu Di có thể thấy được trong mắt Tiểu Mẫn có ý tứ sâu xa khác, “Đi chứ.”
Cô dừng lại một chút rồi nói với Đàm Yến Tây: “Tạm biệt.”
Đàm Yến Tây chỉ nở nụ cười, không đáp lời cô.
Trên đường trở về, Chu Di tự nhiên không thể tránh được những lời tò mò dò hỏi.
Thực tế thì những người nằm giới của họ thường giao thiệp với nhiều người mẫu lớn quốc tế, những người nổi tiếng hàng đầu, bên cạnh đó cũng có những nhóm buôn chuyện nội bộ nên mỗi lần hóng drama đều thuộc vào top đầu, những tin tức gây sốc lại càng không hiếm thấy.
Tuy nhiên, họ luôn tự nhận mình là nhân viên không thuộc giới thời trang, rất biết thân biết phận.
nên dù có cách rất gần một số chủ đề hot hit thì cuối cùng vẫn chỉ là người làm công mà thôi.
Nhưng lúc này ai có thể ngờ rằng cùng là người làm công như nhau, đồng nghiệp bên cạnh mình thực ra cũng cất giấu một “drama khổng lồ gây sốc.”
Tiểu Mẫn sau đó ngẫm lại mà cảm thán: “Vì vậy chị luôn cho rằng nhất định sẽ không có kết quả à…”
Chu Di kéo mũ xuống thấp đến mức che cả mắt, thầm nghĩ ước gì lúc này mình không ở trong xe, trên mặt lộ ra vẻ “tha cho tôi”.
Tiểu Mẫn còn nói: “Giờ thì em có thể hiểu được tại sao giới thiệu cho chị bao nhiêu người mà chị vẫn không quan tâm rồi.
Chị đã từng yêu một người như thế, những người đàn ông bình thường trong mắt chị ắt hẳn rất nhàm chán nhỉ?”
Chu Di chỉ cười nói: “Chị Tiểu Mẫn ơi, chị Tiểu Mẫn à, làm ơn chuyển chủ đề đi.”
Cả Tiểu Mẫn và David đều là những người có chừng mực, sau khi Chu Di nói như vậy thì họ đã ngừng buôn chuyện.
Chu Di ở gần công ty nhưng xa sân bay nên xuống xe cuối cùng.
Về đến nhà, Chu Lộc Thu vẫn chưa dậy.
Tắm rửa xong, cô thay đồ ngủ, vào phòng thu dọn vali rồi nằm xuống giường.
Ngồi trên máy bay một lúc lâu, khi xuống đất cô vẫn còn ảo giác hơi chao đảo, thân thể và tinh thần đều như đang ở trong một vũng cát lún mang đến cảm giác vô định.
Cô thực sự muốn nói chuyện này với ai đó, sau một hồi suy nghĩ, cô không biết ai mới là người thích hợp để nói chuyện, huống chi là cô cũng không biết hi vọng sau cuộc nói chuyện này mình sẽ rút ra được kết luận gì nữa.
Chu Di ở lại Đông Thành không lâu, cuối tháng 10, chuyến công tác tiếp theo đã đến.
Hướng Vi cử cô đến Tokyo để xem một buổi biểu diễn, nhân tiện phỏng vấn một nhà thiết kế người Pháp gốc Nhật.
Trong nửa cuối năm có rất nhiều buổi trình diễn thời trang, Hướng Vi không có ba đầu sáu tay để hoàn thành hết được, vì vậy cô ấy chỉ chọn những chương trình nổi bật nhất.
Nếu chúng không quá xuất sắc nhưng có ý nghĩa thì cô ấy sẽ yêu cầu Chu Di đi thay.
Lịch trình sắp xếp rất dày, lại còn chứa cả “bí mật” mà Chu Di tâm đắc: ngoài một vài show thời trang, còn có thời trang thảm đỏ trong buổi liên hoan phim, triển lãm nghệ thuật ở Matsuya Ginza,…!một vài thương hiệu cá nhân là biểu tượng thời trang của Nhật Bản, lễ khai trương Tokyu Plaza Ginza, ngoài ra, cô cũng phải đến một số cửa hàng để thu thập dữ liệu khách hàng.
Để thuận tiện cho các hoạt động, Chu Di ở khách sạn trên phố Namiki ở Ginza.
Ngày hôm đó khi cô đến Matsuya Ginza để xem triển lãm, sau đó là phỏng vấn nhà thiết kế người Pháp gốc Nhật Otsuka.
Kế hoạch ban đầu là chỉ ăn tối, nhưng vì cuộc trò chuyện khá vui vẻ nên Otsuka đã mời cô đến thăm xưởng mới chưa được sửa sang của anh ta, sau đó đến một quán nhậu* do một người bạn của anh ta mở.
Nói đến mười một giờ thì pin máy ghi âm của Chu Di đã cạn kiệt.
*Nguyên văn là Izakaya – quán nhậu kiểu Nhật, chuyên phục vụ đồ uống có cồn và đồ ăn nhẹ.
Quán nhậu rất gần nên sau buổi phỏng vấn Chu Di chỉ đơn giản đi bộ về khách sạn.
Sau khi về phòng, cô đi tắm trước.
Nhật Bản có văn hóa tắm rất đặc biệt, khách sạn nơi cô ở có một phòng tắm nửa lộ thiên rất lớn, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất là khoảng sân vườn được xây dựng theo lối kiến trúc núi khô và nước.*
*Theo tiếng Nhật được gọi là: Kushanshui, thường dùng để đề cập đến cảnh quan khu vườn thu nhỏ bao gồm cát và sỏi mịn, cộng với một số đá xếp chồng lên nhau, và đôi khi cũng có rêu, bãi cỏ hoặc các yếu tố tự nhiên khác.
Chu Di mệt mỏi cả một ngày, sau khi tắm bằng vòi hoa sen, cô đổ đầy nước nóng vào bồn tắm rồi ngâm mình để thư giãn.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên cô trực tiếp ngủ thiếp khi ngâm mình trong làn nước ấm.
Cô tỉnh lại vào nửa tiếng sau, không biết là do nhiệt độ nước trở nên lạnh đi hay do chuông điện thoại reo quá dồn dập.
Cô duỗi tay cầm lấy điện thoại di động đặt trên ghế đẩu, là cuộc gọi của Tống Mãn.
Sau khi kết nối, Tống Mãn hét lên: “Em gọi điện thoại cho chị những mười cuộc mà không thấy trả lời! Em rất lo lắng cho chị đó! Bây giờ chị đang ở đâu vậy…”
Chu Di nói: “Chị ở Tokyo.”
“Đương nhiên em biết! Em đang hỏi chị…”
“Ở khách sạn.
Vừa rồi chị đang tắm nên không để ý đến điện thoại.”
Tống Mãn nói: “Đều tại chị, bỏ lỡ mất rồi!”
“Chị đã bỏ lỡ điều gì?”
“Là 0 giờ đó!” Tống Mãn ghét bỏ giọng điệu ngơ ngác của cô: “Em chuẩn bị nói chúc mừng sinh nhật chị lúc 0 giờ!
“Ồ…” Sau khi Tống Mãn nhắc nhở, Chu Di mới nhận ra: “Hôm nay là sinh nhật của chị.”
“…” Tống Mãn không nói nên lời: “Chị ngốc à, có thể quên ngày sinh nhật của mình.
Em đã gửi quà rồi, có lẽ chị Lộ Lộ sẽ giúp chị ký nhận đấy.”
Chu Di cười nói: “Được rồi.
Cám ơn em, cám ơn em.”
Tống Mãn lại nói: “Vậy thì em cúp máy đây.
Em đi ngủ trước.”
“Em đi đi, ngủ ngon.”
Chu Di từ trong bồn tắm đứng dậy, lấy khăn tắm ra lau sạch nước, mặc áo choàng tắm vào rồi bật máy sấy, sấy khô tóc.
Trở lại giường, cô cầm điện thoại lên xem, trên Wechat có vô số chấm đỏ, tất cả đều là tin nhắn mới chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Đầu tiên cô nhấp vào tin nhắn thoại mà Cố Phỉ Phỉ đã gửi, đang lắng nghe thì vang lên tiếng gõ cửa.
Chu Di có chút sợ hãi, dừng lại động tác, cô nghe thấy một giọng nữ ở bên ngoài nói: “Room service.”* Phát âm tiếng Anh không chuẩn, có chút giọng Nhật.
*Phục vụ phòng
Chu Di xuống giường, mang dép lê bước tới, trong mắt mèo quả nhiên là một nữ nhân viên mặc đồng phục khách sạn.
Chu Di mở cửa.
Mà đúng lúc này, kèm theo một tiếng “Surprise” từ bên cạnh “Bùm” toé ra hai chùm pháo hoa.
Ruy băng đầy màu sắc và hoa giấy rơi khắp người cô.
Chu Di sửng sốt, nhìn thấy từ bên trái và bên phải nhảy ra hai người, một người là Tống Mãn, người còn lại là Bạch Lãng Hi.
Tống Mãn cầm trên tay một bó hoa hồng lớn, còn Bạch Lãng Hi ôm một con gấu nhồi bông cao bằng nửa người dưới cánh tay.
Tống Mãn đặt hoa hồng vào tay cô rồi cười nói: “Chúc đại công chúa sinh nhật lần thứ 24 vui vẻ!”
Bạch Lãng Hi cười bẽn lẽn, cùng nói: “Chúc chị sinh nhật vui vẻ.”
Chu Di kìm lòng không được mà nhếch môi cười nói: “Tại sao bọn em lại ở đây?”
“Thì… thì muốn làm cho chị bất ngờ đó.
Nếu không chị phải ăn sinh nhật một mình ở nước ngoài rồi, đáng thương lắm.”
Chu Di rất hiểu Tống Mãn, hễ con bé mà ấp úng là chứng tỏ đang che giấu chuyện gì đó.
Sự thật là cô đã đoán đúng, “Người còn lại ở đâu?”
“Chị hỏi ai?”
Chu Di nói: “Em đừng giả ngu.”
Tống Mãn hơi chột dạ mà duỗi ngón tay chỉ vào phòng bên cạnh.
Chu Di đi thẳng tới, định gõ cửa nhưng lại phát hiện cửa không khóa, một tấm thẻ bị mắc kẹt ở khe cửa.
Cô đưa tay ra đẩy, tấm thẻ rơi xuống.
Trong phòng không hề bật một bóng đèn nào, nguồn sáng duy nhất phát ra từ những ngọn nến trên chiếc bánh kem đặt trên mặt bàn.
Tống Mãn cười hì hì đẩy cô qua rồi nói: “Chị mau thổi nến đi!”
Trước tiên Chu Di giơ tay ra bật đèn, nhưng cô không thấy có ai khác ở trong phòng.
Cô bước vào, nhìn xung quanh thì thấy cửa phòng tắm mở nhưng cũng không có ai.
Cô quay đầu lại hỏi Tống Mãn: “Người đó ở đâu?”
Tống Mãn nói: “Người đó không tới…!Anh Ba chỉ tài trợ vé máy bay cho em và Tiểu Bạch thôi.”
“Anh ấy không đến?”
“Vâng.
Anh ấy nói công việc rất bận rộn nên thật sự không thể dành thời gian để tới được.”
Chu Di im lặng một lúc.
Tống Mãn nói: “Chị mau thổi nến đi! Sắp cháy hết rồi này!”
Bạch Lãng Hi đóng cửa tắt đèn, Tống Mãn vỗ tay bắt nhịp hát bài chúc mừng sinh nhật, Chu Di ngồi xổm bên cạnh bàn, thổi một hơi làm tắt hết tất cả ngọn nến.
Khi đèn sáng lên, Chu Di cầm một con dao nhựa cắt bánh cho cả ba người.
Vị matcha hơi ngọt, ăn rất ngon miệng và cũng không hề bị ngấy.
Bởi vì có mặt Bạch Lãng Hi, nên dù Chu Di không vui lắm nhưng cũng không tính sổ với Tống Mãn vì chuyện “hoạt động bí mật” của cô bé với Đàm Yến Tây.
Cũng bởi vì hai cô cậu đã đến đây vào dịp sinh nhật của cô, điều này thực sự khiến cho cô cảm thấy vô cùng bất ngờ và hạnh phúc.
Ba người ngồi vừa ăn bánh ngọt vừa tám chuyện.
Tống Mãn nói: “Xế chiều ngày mai tụi em sẽ đến Osaka, còn ngày mốt thì đi Universal Studio.”
Chu Di: “Em đừng nói với chị cái này cũng là do người khác tài trợ luôn nha.”
Tống Mãn nói: “Không! Đây là tiền tiết kiệm của em với Bạch Lãng Hi.”
Chu Di nhìn thoáng qua cô bé nói: “Bản thân em tiết kiệm 1 tệ, Tiểu Bạch tiết kiệm 2999 tệ.”
Tống Mãn cười “Hihi”, Bạch Lãng Hi cũng sờ mũi cười.
Chu Di lại hỏi: “Tụi em không đi học hả?”
Tống Mãn nói: “Đời sinh viên mà không cúp học thì làm sao được gọi là đời sinh viên đúng nghĩa nữa chứ.”
Chu Di: “Em dù sao cũng là vò mẻ chẳng sợ nứt rồi, nhưng đừng dạy hư Tiểu Bạch.”
Tống Mãn Không phục mà cãi lại: “Cậu ấy bày em lý do xin nghỉ phép đấy!”
Trước khi Chu Di nhìn sang, Bạch Lãng Hi đã chột dạ nhìn vào chỗ khác, giả vờ nghiên cứu đồ trang trí trên bàn.
Chu Di cười thành tiếng.
Nói chuyện phiếm một hồi cũng không còn sớm nữa, Chu Di đưa Tống Mãn về phòng, để lại Bạch Lãng Hi ở một mình một phòng.
Hai đứa ở riêng như thế nào cô không quan tâm, nhưng ở trước mặt người làm chị này, cô vẫn phải yêu cầu Tống Mãn tuân thủ quy tắc một chút.
Tống Mãn mang một chiếc vali nhỏ tới, cô bé ngồi xuống thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Ôi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Em quên mang theo băng vệ sinh, có cửa hàng tiện lợi nào gần đây không?”
“Có.” Chu Di kêu cô bé đi tắm trước rồi đi xuống mua giúp.
Chu Di tìm đại một bộ đồ để mặc vào, váy dệt kim màu trắng phối với chiếc áo gió màu cafe nhạt, đi giày bệt, cầm ví và điện thoại rồi bước ra khỏi phòng.
Cô đi xuống tầng dưới và đẩy cánh cửa khách sạn ra, không khí ẩm ướt mang một chút se lạnh.
Đường phố cực kỳ yên tĩnh, hàng cây thưa thớt ẩn hiện giữa những ánh đèn loang lổ, cô rẽ sang phải vì nhớ rõ ở đó có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Vừa mới đi ra được hai bước, cô đã dừng lại.
Một người đàn ông đứng dưới ngọn đèn đường, dáng người thật dài in bóng trên con đường nhựa với những chiếc lá khô rơi.
Chiếc áo khoác dài màu đen với chất liệu vải thô ráp tôn lên dáng người cao thẳng lơ đễnh, lại càng làm nổi bật lên khí chất rực rỡ của anh.
Bên người anh có một chiếc vali màu đen, một tay đút túi áo khoác, mắt nhìn về phía đường đối diện không biết đang dừng lại chỗ nào.
Tựa như cảm giác được điều gì đó, anh đột nhiên quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc, trên khuôn mặt của anh lập tức hiện lên vẻ tươi cười.
Chu Di đứng đó không nhúc nhích.
Cô không biết phải nói gì.
Thậm chí không biết phải làm gì.
Đàm Yến Tây nhìn cô, cười nói: “Em vẫn tiếp tục không muốn gặp anh à?”
Chu Di không trả lời anh, chỉ nói: “…!Tống Mãn nói anh chỉ mua vé máy bay cho con bé và Tiểu Bạch.” Cô thực sự hơi nghi ngờ đây có phải là câu chuyện do bọn họ dàn dựng ra hay không, từ lúc mở cửa tặng hoa cho đến khi sang phòng bên cạnh cắt bánh kem và sau đó là đến người này.
Tuy nhiên, Đàm Yến Tây đã dùng một câu để xua tan đi sự ngờ vực cuối cùng của cô.
Anh nói: “Vốn kế hoạch ban đầu là như vậy.”
Chu Di lại nhìn vali dưới chân anh, tin chắc rằng thực sự anh cũng vừa mới đến.
“Anh…” Cô chỉ vào cửa khách sạn, “Anh đi nhận phòng trước, em sẽ đến cửa hàng tiện lợi…”
Đàm Yến Tây gật đầu, nhưng không nhúc nhích, anh vẫn đứng dưới ngọn đèn đường, cách cô khoảng hai ba mét.
Anh chỉ nhìn cô, giữa lông mày và đôi mắt có chút mệt mỏi nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, phần nhiều hơn nữa là cảm xúc sâu kín.
“Di Di, sinh nhật vui vẻ.”