BÁC SĨ HOẮC TÌNH ĐẦU LÀ CÔ VỢ SIÊU QUẬY - Chương 30: 30 Sao Nhìn Như Vậy
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BÁC SĨ HOẮC TÌNH ĐẦU LÀ CÔ VỢ SIÊU QUẬY
- Chương 30: 30 Sao Nhìn Như Vậy
Tại sao anh ấy lại nhìn mình như vậy?
Ánh trăng mông lung, đèn hoa sen trên bàn vẫn đang khẽ cháy, ánh sáng dịu dàng, không biết làm sao mà không khí bỗng nhiên trở nên có chút… Gợi tình, hơn nữa một nam một nữ cách bàn ngồi đối diện, cùng bữa tối chung ánh nến, chuyện này vốn dĩ đã rất mập mờ rồi.
Khó trách người ta hay hẹn hò vào cuối hoàng hôn gì đó, chỉ cần không khí thích hợp, nói chuyện yêu đương cũng tự nhiên như nước chảy thành sông.
Ví dụ như, lúc này đây sao cô lại cảm thấy ánh mắt Lê Minh Quân nhìn mình hình như rất dịu dàng, dịu dàng đến mức không thật.
Đều tại bầu không khí này gây họa.
Biết sớm đã không đưa anh tới quán ăn nhà thuyền này rồi, nhưng bây giờ cũng đã ăn được một nửa, cũng không thể bỏ của chạy lấy người chứ?
Thục Lam nhìn cảnh hồ ngoài cửa sổ, tránh tầm mắt đến từ người con trai đối diện.
Giữa hồ là một con thuyền gỗ, đầu thuyền treo một chiếc đèn nhỏ màu cam, ngọn đèn dầu đong đưa theo gió, từ xa nhìn lại giống đoàn đom đóm lấp lánh trong rừng sâu vào đêm hè.
Có một cô bé ngồi dưới đèn, chắc là con gái nhà đò, hai bím tóc đen dài lanh lợi, đang cúi đầu bóc hạt sen ăn, gót chân nhỏ cũng không thảnh thơi, hất từng đám bọt nước lên.
May mắn hay phục vụ lại vén màng đi vào, món đưa lên lần này chính là một đĩa trứng cuộn tôm bóc vỏ cùng hai ly dương mai giải rượu.
Trứng của quán thật sự mỏng, gần như trong suốt, bên trên quệt một lớp sốt cà chua nhạt, lại rải thêm chút mè trắng, bên trong trứng bọc tôm tươi béo đã bóc vỏ, sau khi sơ chế đặc biệt, khi ăn không thấy một chút mùi tanh nào, vị non mịn thật sự rất vừa ăn, mùi trứng và tôm thơm ngon hoàn mỹ kết hợp với nhau, khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi vào.
Thục Lam đã ăn ba cái liên tiếp, cô thấy hơi ngại bởi vì một đĩa trứng cuộn tôm bóc vỏ tổng cộng có bốn cái, Lê Minh Quân còn rất tinh tế lấy đũa gắp miếng cuối cùng lên, mới làm vơi bớt một tí xíu áy náy trong lòng cô.
Cô rất ít khi ăn no như vậy vào buổi tối, tối nay xem như phá lệ, vậy phải dứt khoát phá hết một loạt mới được.
Tửu lượng của cô cũng không tệ lắm, nhưng bố mẹ vẫn luôn nghiêm cấm cô uống rượu ở bên ngoài, dù có uống cùng nữ cũng không được, lỡ cả đám uống say hết, ai lo cho ai? Bên ngoài nhiều người xấu như vậy, một đám con gái say khướt, chắc chắn sẽ gặp rắc rối!
Độ cồn của rượu dương mai không cao, nhiều lắm là đồ uống có hương rượu, uống liền mấy chén cũng sẽ không say, còn nữa, cô hoàn toàn tin tưởng Lê Minh Quân, người phục vụ dẫn bọn họ đi vào trước đó đường cong ba vòng nóng bỏng, nếu người đàn ông khác kiểu gì cũng sẽ liếc mắt nhìn vài cái.
Cũng chỉ có kiểu chính nhân quân tử như Lê Minh Quân đây, từ đầu tới cuối mắt nhìn thẳng, cứ như người trước mắt là một khúc gỗ vậy.
Cho nên, dù có uống say, cô cũng hoàn toàn không lo lắng anh sẽ làm gì mình.
Làm sao bây giờ?
Thục Lam nghĩ thầm, cảm thấy Lê Minh Quân đứng đắn nghiêm túc đến mức… Có chút đáng yêu, không tưởng tượng nổi ngày thường anh ở chung với bạn gái như thế nào.
“Cười cái gì?” Lê Minh Quân hạ giọng hỏi.
“Không có gì.”
Người con trai lại nhìn qua, rõ ràng không tin, Thục Lam nhẹ lay chén rượu, đá viên và hai viên dương mai nổi lên trên chất lỏng đỏ bừng, cách mặt kính, nhìn qua có một cảm giác lộng lẫy, cô nhấp một ngụm nhỏ, chua chua ngọt ngọt, sau khi nuốt xuống, môi răng còn giữ một tia ngọt, ngọt đến mặt mày cong thành trăng non.
Em đang cười anh đấy.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Lê Minh Quân đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Thục Lam lập tức có cảm giác nguy hiểm nhắc nhở anh: “Anh đừng nhân cơ hội trốn đi tính tiền nhé, dù sao bữa này cũng là tôi mời mà.”
“Yên tâm.” Bên miệng Lê Minh Quân ngậm nụ cười nhạt: “Không tranh với em đâu.”
Vậy là tốt rồi.
Sau khi Lê Minh Quân rời khỏi đây, Thục Lam tiếp tục uống rượu dương mai, một mùi hương nồng nàn ập tới, ngay sau đó là giọng nói một cô gái: “Thục Lam, cô về Bắc Ninh rồi sao.”
Thục Lam nghiêng đầu vừa thấy Kim Oanh đã đẩy rèm châu đi vào: “Thật sự quá trùng hợp, tôi mới nói ai mà nhìn giống cậu quá.”
Thục Lam vô thức gọi tên thật của cô ta: “Hồng Quế.”
Sao toàn bộ người quen ở Hà Nội đều tới thành phố Bắc Ninh thế này?
“Gọi tôi là Kim Oanh đi.” Đại Kim Oanh đổi túi Chanel sang tay trái, lại xinh đẹp rạng ngời hất lọn tóc xoăn gợn sóng ra sau vai, lộ ra vòng cổ kim cương đeo trên cổ, bông tai ngọc bích cũng thoắt ẩn thoắt hiện, như sợ Thục Lam không nhìn thấy hàng hiệu cùng sự xa hoa trên người cô ta vậy.
Mọi người chỉ biết cố tình khoe ra thứ mình thiếu thốn.
Trước kia điều kiện gia đình Đại Kim Oanh không tốt, con gái tuổi dậy thì lại đều yêu cái đẹp và có nội tâm nhạy cảm, cô ta thà không ăn cơm chiều, phải lấy tiền mua quần áo hàng hiệu và giày, trang điểm cho mình vô cùng kỹ lưỡng.
Thật ra, Thục Lam cũng không phản cảm hành vi khoe khoang này của cô ta, trái lại, còn cảm thấy vui vẻ vì bạn học cũ bây giờ sống tốt như vậy.
“Đúng lúc tôi tới Bắc Ninh đi công tác luôn này.” Đại Kim Oanh vừa nói vừa liếc mắt qua phía bàn: “Cậu tới ăn cơm với bạn hả?”
“Đúng vậy.”
“Bạn trai?”
Thục Lam sửng sốt một chút, chần chờ không biết nên muốn nói với cô ta là ăn cơm với Lê Minh Quân hay không, không ngờ Đại Kim Oanh lại hiểu sai ý: “Cũng tốt.
Bạn trai cậu nhất định rất ưu tú đúng không.
Không phải có câu nói, thời niên thiếu không thể gặp được người quá ưu tú, vậy người trước kia cậu gặp được chính là Lê Minh Quân, sau này ánh mắt tìm bạn trai chắc chắn cũng sẽ nâng lên theo đó.”
“Đúng rồi, nói đến Lê Minh Quân, tôi nghe nói anh ấy từ chức ở bệnh viện tại California, hình như là xảy ra chuyện gì…”
Thục Lam vội vàng ngắt lời cô ta: “Chuyện gì?!”
“Không rõ lắm.” Đại Kim Oanh nói: “Cảm thấy có vẻ rất nghiêm trọng, tiền đồ tốt như vậy cũng từ bỏ, thật đáng tiếc.
Thôi, không nói mấy chuyện đó nữa.” Đại Kim Oanh ngừng câu chuyện: “Hôm nào rảnh thì ăn cơm với nhau, mang cả bạn trai cậu đi luôn nhé.”
Lúc này, có người đàn ông trung niên dáng người béo lùn nói “Rồi rồi” đi tới, vẻ mặt Đại Kim Oanh trở nên hoảng loạn, dường như không muốn để Thục Lam nhìn thấy ông ta, cô ta vội vàng đáp lời: “Tới liền.”
Quên luôn nói một tiếng tạm biệt với Thục Lam.
Phòng Đại Kim Oanh đặt chính là phòng riêng nên tính riêng tư càng tốt hơn, vị trí tận cùng bên trong nhà thuyền, phục vụ dẫn đường phía trước, khi cô ta đi đến chỗ rẽ, mang theo một chút lơ đãng quay đầu lại, xuyên qua rèm châu hơi đong đưa, cô ta nhìn thấy một người đàn ông ngồi xuống đối diện Thục Lam, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy một tấm lưng thẳng, mặc sơ mi trắng, quần tây đen, trông cũng có vài phần ngọc ngà thanh cao…
Ai biết được? Nhìn bóng dáng thì cũng ngon nghẻ đấy, vừa quay mặt lại, nói không chừng lại là mặt đầy rỗ cũng nên.
Kiểu áo trắng quần tây này không phải là đồng phục tiêu chuẩn của người hành nghề bảo hiểm, bất động sản gì đó sao? Không trách hồi nãy Trần Thục Lam muốn che giấu, chắc chắn là bởi vì không có bạn trai rồi?
Tưởng tượng như vậy, Đại Kim Oanh tức khắc cảm thấy trong lòng dễ chịu không ít, cô ta thong thả ung dung khoác cánh tay người đàn ông bên cạnh, đi vào.
Lê Minh Quân gọi điện thoại xong trở về thì thấy Thục Lam chống cằm đang ngẩn người, anh hỏi làm sao vậy, cô lắc đầu cười cười: “Vừa mới gặp lại bạn cùng bàn hồi cấp hai.”
Cô nghĩ đến cái gì đió, lại hỏi: “Hồng Quế, anh còn nhớ cô ấy không?”
Lê Minh Quân trầm ngâm nói: “Không nhớ rõ.”
Xem như đáp án trong dự kiến.
Thục Lam còn muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì khi ở nước Mỹ, nhưng mà có hỏi thì cũng có thể làm gì đâu? Có thể thay đổi gì sao, cô có thể làm chút gì đó cho anh không? Thậm chí cho anh một cái ôm cũng không thể.
…
Ăn cơm chiều xong, hai người nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị rời đi.
Quả nhiên Lê Minh Quân tuân thủ lời hứa, Thục Lam dùng thẻ ngân hàng thanh toán, bỏ hóa đơn vào trong túi, sau đó sóng vai cùng anh đi ra ngoài.
Ánh trăng bị mây che khuât, chân trời được màu vàng chiếu sáng một phần, ngôi sao sáng trong lấp lánh như vụn kim cương, các loại đèn đỏ của máy bay xuyên qua trong đó, bọn họ đi dưới bầu trời đêm trên dưới nửa giờ, nhà cũ của Thục Lam ở gần trước mắt.
Thục Lam xoay người, vừa định nói đưa em đến đây là được rồi, không ngờ lơ đãng đạp phải cục đá, lập tức mất trọng tâm…
Dưới tình thế cấp bách, cô nắm lấy cánh tay Lê Minh Quân theo bản năng, mà dường như đồng thời, anh cũng nhanh tay đỡ lấy cô, kết quả…
Mặt cô áp vào ngực anh, cách áo sơmi hơi mỏng, không chỉ cảm giác được da thịt rắn chắc phía dưới, còn có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ, Thục Lam luống cuống, tức tốc rút lui khỏi phạm vi nguy hiểm, khi mới vừa lùi được một đoạn ngắn, da đầu đã bị kéo đến mức đau đớn.
“Đừng nhúc nhích.” Trên đỉnh đầu, giọng nói thanh trầm của người con trai truyền đến: “Tóc cuốn lấy cúc áo rồi, tôi gỡ xuống cho em.”
Tiếp theo chính là hơi thở ấm áp của anh, dọc theo sợi tóc dừng ở cổ cô, tê dại, Thục Lam cũng không dám làm một cử động nhỏ, rõ ràng ngửi được mùi hương trên người anh, không biết là nước giặt quần áo, hay là kem cạo râu, nói chung sạch sẽ mát lạnh đến lạ.
Ngoài trừ bố, cô chưa từng tới gần một người con trai nào như vậy, mà người này lại là Lê Minh Quân.
Mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ đỏ lên của gò má Thục Lam.
“Vẫn, vẫn chưa được sao?”
Lê Minh Quân tiếp tục động tác trên tay, ánh mắt lại khóa trên mặt cô, da thịt trong trắng lộ hồng, giống ngọc quý cao cấp, không kìm chế được, đi xuống nữa là hai cánh môi đỏ mềm mại, yết hầu anh không tự giác mà khàn đi: “Ừ, có hơi rối.”
Cứ như vậy cũng không phải cách hay, lại ở ngay cửa nhà, nếu như bị người khác nhìn thấy bọn họ… Thục Lam đề nghị: “Nếu không thì cắt luôn đi.”
Lê Minh Quân lại “Ừ” một tiếng, lực trên tay mạnh hơn, Thục Lam cũng chuẩn bị cắt tóc rồi nên không sao, cô nhắm mắt lại, cảm giác được một bàn tay khác của anh đáp lên vai cô an ủi, giống như vòng cả người cô ở trong ngực: “Xong.”
Xong?
Thục Lam đứng thẳng người lên, phát hiện tóc còn ở đó, nhưng thật ra cúc áo sơmi của Lê Minh Quân đã bị anh kéo xuống, cô vuốt phẳng tóc: “Cảm ơn.”
Có hơi đau lòng, cũng chỉ là một sợi tóc của cô, cắt đi còn có thể dài ra lần nữa, sao có thể đáng giá bằng chiếc cúc áo sơmi hàng hiệu của anh? Nhưng mà, cắt thì cắt, còn so đo này nọ thì gây mất hứng, vẫn đau lòng quá, ai bảo cô là người thường chứ.
Lê Minh Quân không biết cô suy nghĩ loanh quanh lòng vòng trong lòng nhiều như vậy, anh nhìn đồng hồ một cái, thời gian không còn sớm: “Em vào đi.”
“Anh Quân, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Biết Lê Minh Quân sẽ nhìn mình đi vào cửa mới đi, bước chân Thục Lam lúc nhanh lúc chậm, rốt cuộc vẫn đi đến cạnh cửa, cô lại quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy anh vẫn còn đứng tại chỗ, cô dùng sức vẫy vẫy tay, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng khách đèn đóm sáng trưng.
Thục Lam mới vừa đi qua cánh cửa, đã nghe được tiếng nói có thể xuyên tường ba thước của dì Vương: “Thằng bé kia lớn lên cũng sáng sủa đấy! Chắc cũng phải cao 1 mét 8 mấy, khí chất cũng được, tuấn tú lịch sự, dì thấy so với mấy sao nam trên TV, cũng không kém đâu.
Mấu chốt là đây, có tướng phu thể với Thục Lam, tuấn nam mỹ nữ, tương lai sinh con cái, chắc chắn cũng sẽ là nhân trung long phượng…”
“Bà ơi con lừa bà làm gì chứ.
Lúc nãy đi ra ngoài đổ rác, con còn thấy hai đứa nó ôm ấp trong góc, ôm hôn đến mức không buông ra được…”
Bà nội kích động hỏi: “Thật sao?”
Thục Lam: “…” Dì Vương, e là ánh mắt dì không được tốt lắm đâu.
“Thục Lam về rồi!” Dì Vương lại gào lên.
“Con bé Lam!” Bà cũng không rảnh lấy gậy, run rẩy đi tới, Thục Lam đỡ bà ngồi xuống ghế dựa xong, bà nắm tay cô không chịu buông, đáy mắt già nua phát ra ánh sáng, hỏi liên tục như pháo nổ: “Dì Vương cháu nói đều là thật sao? Cháu có bạn trai? Sao lại không mang về cho nội nhìn xem?”
“Bà nội, đó không phải là…”
“Coi kìa1” Dì Vương cười tủm tỉm nói: “Thục Lam còn ngại đấy.”
Dì Vương không hổ là xem qua mấy trăm bộ phim luân lý gia đình, hôn nhân tình cảm, phân tích có bài bản hẳn hoi: “Chắc là hai vợ chồng giận dỗi, con nhà người ta chạy tới tìm nó, có thể đã gọi điện thoại cho nó, nó không nghe, lại không biết địa chỉ trong nhà cụ thể, đành phải một mình hoảng loạn trên phố, lại không đúng lúc con và Thục Lam đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Thục Lam, đôi mắt thằng bé đó không hề rời khỏi trên người con bé, lúc ấy vẫn là đèn đỏ, hai đứa cách dòng xe cộ thâm tình nhìn nhau…”
Bà nghe đến nhập thần, hiển nhiên là tin hết.
Thục Lam thật sự hết đường chối cãi, đối với sức tưởng tượng của dì Vương, không bằng hổ thẹn, chịu lép vế vậy, vâng vâng vâng, kịch bản ở trên tay dì, dì nói cái gì thì là cái đó.
Bị xoay rất lâu, Thục Lam mới được bà nội thả về phòng, cô rửa mặt xong nằm ở trên giường, nghĩ lúc này chắc là Lê Minh Quân trở lại khách sạn đúng không?
Cũng không phải.
Sau khi đưa Thục Lam về nhà, Lê Minh Quân đi lên thành phố, cứ đi tới như vậy, rồi lạc đường.
Bốn phía là một ruộng lúa hoang vắng không thấy điểm cuối, anh dứt khoát tìm bờ ruộng ngồi xuống, nghe tiếng ếch thanh, ngửi hương lúa, nghĩ đến… Thục Lam.
Đời này của anh chưa làm qua chuyện xúc động như vậy, biết cô không có bạn trai, suốt đêm bay tới Bắc Ninh, giống như một đứa bé bồng bột, không lâu trước đó, cô dựa vào trong lòng ngực anh, anh không nhịn được, nhẹ nhàng ôm cô.
Còn muốn hôn cô.
Nếu lúc ấy thật sự hôn, nhất định cô sẽ bị dọa sợ mất.
Quá nóng nảy, quá vội vàng.
Bọn họ xa cách nhiều năm như vậy, ngoại trừ nửa năm cấp hai ở chung, dường như anh không biết mấy năm nay cô đã trải qua những gì, càng không xác định được, cô còn có cảm giác với anh hay không, còn thích anh hay không…
Không vội, từ từ, còn có thời gian, rất nhiều rất nhiều thời gian mà.
Lê Minh Quân giơ tay chống lên trán, nhếch môi cười nhạt, mặt mày sáng sủa rực rỡ lấp lánh..