BÁC SĨ HOẮC TÌNH ĐẦU LÀ CÔ VỢ SIÊU QUẬY - Chương 17: 17 Hình Bóng Em
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BÁC SĨ HOẮC TÌNH ĐẦU LÀ CÔ VỢ SIÊU QUẬY
- Chương 17: 17 Hình Bóng Em
Chu Đức Văn sẵn sàng đồng ý: “Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến.”
Giữa nhà họ Chu và Hoắc Đình Phong có chút quan hệ thân thích, có thể coi là người quen trong gia đình nhưng Chu Đức Văn và Hoắc Đình Phong biết nhau khi họ ở Mỹ.
Ban đầu họ không hề quen biết nhau, sau một trận đánh, thiếu gia đời thứ ba ăn chơi trác táng, kiêu ngạo của nhà họ Chu, lần đầu tiên trong đời gặp Hoắc Đình Phong khiến IQ và EQ hoàn toàn bị bóp chết, thậm chí còn bị đưa đến đồn cảnh sát.
Thật đáng xấu hổ!
Anh lên kế hoạch trả thù cả đêm không ngờ mới ra khỏi cửa đã bị cha tát một bạt tai, ai có thể ngờ rằng Hoắc Đình Phong lại có thân phận trong nhà họ Hoắc nổi tiếng như vậy?
Không dám xúc phạm, ngay cả oán hận đến tận trời xanh cũng chỉ có thể kìm nén trong bụng.
Tất nhiên, ngoài cảm giác khó chịu của lần đầu tiên làm quen, Chu Đức Văn còn phải tự hỏi mình, trong thế giới phức tạp của anh với những lần tranh giành lợi ích giữa con người với nhau, người duy nhất mà anh ngưỡng mộ và thuyết phục từ tận đáy lòng chính là Hoắc Đình Phong.
Điều này cũng không đúng, dù sao thì Hoắc Đình Phong chưa từng ở trong thế giới của anh.
Khi Chu Đức Văn đến nhà Hoắc Đình Phong, nhìn thấy trên bàn phòng khách có mấy chục chai rượu đỏ, vàng, trắng… trong lòng anh có chút sững sờ, đây chính là khái niệm không say không thôi trong truyền thuyết ư? Vẻ mặt của Hoắc Đình Phong thờ ơ xem ra là đã quá quen với điều này.
Có câu nói, anh em như thể tay chân còn phụ nữ giống như quần áo.
Anh mở khuy áo sơ mi, quyết định đêm nay bỏ qua chuyện phụ nữ và hy sinh mạng sống của mình để đồng hành cùng Đình Phong.
Hoắc Đình Phong mở hai chai rượu, ngại dùng ly rượu không đủ hứng, nghiêng chai chạm vào chai rượu của Chu Đức Văn, trực tiếp ngẩng tu một ngụm, rượu tiến vào cổ họng, cổ họng không ngừng run rẩy, rượu trong nháy mắt hụt mất một phần ba, da đầu Chu Đức Văn tê dại, nghiến răng nghiến lợi uống vài ngụm.
Trên sàn nhà cứ như vậy có thêm mấy chai rượu cạn, tửu lượng của Chu Đức Văn cũng không tệ nhưng lúc này đã rất say, chóng mặt ngồi trên sô pha, trượt xuống ngồi dậy, lại trượt xuống, cuối cùng trực tiếp nằm trên mặt đất.
Hoắc Đình Phong vẫn đang uống rượu còn Chu Đức Văn hai mắt choáng váng, mất tập trung, đột nhiên lắc đầu, cau mày lo lắng hỏi: “Tay của cậu…”
Một lúc sau, một giọng nói trầm thấp trả lời anh: “Không sao.”
Chu Đức Văn mi mắt đang đánh nhau muốn mở lại muốn nhắm, cũng không biết có nghe thấy hay không, bất giác ngủ say liền ngáy.
Hoắc Đình Phong càng uống rượu càng trở nên tỉnh táo hơn nhưng vẻ mặt vẫn say sưa, đặc biệt là đôi mắt, từ mí mắt đến khóe mắt đều ửng đỏ, giống như một chùm hoa đào bị thiêu đốt.
Những chuyện trong quá khứ cố tình muốn quên bỗng hiện về trong anh.
Năm trước, đêm đó tại bệnh viện California, tiếng bước chân lộn xộn, tiếng la hét chói tai và những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào chính mình…
Ngoài ra, vào một buổi sáng tháng 9 năm thứ ba trung học, một cô gái lạ đang ngồi trên ghế của anh, cô ấy quay đầu lại và mỉm cười với anh.
“Mẫn Nhi…”
Có lẽ anh say thật rồi, nếu không làm sao có thể gọi ra cái tên ẩn sâu trong tim mình giữa đêm khuya thanh vắng?
Giọng nói nhẹ nhàng vang vọng bên tai.
“Đình Phong, vừa rồi anh thật tuyệt!”
“Em luôn thấy bất kể anh làm chuyện gì đều vô cùng lợi hại.”
Giọng nói bỗng biến thành bức tranh, cô vội vàng tháo chiếc đồng hồ hình trăng nhét vào cặp, cảnh vật vụt sáng…
Hoắc Đình Phong đưa tay lên che mắt.
Có phải cô ấy rất nóng lòng muốn phủi nhận mọi chuyện với anh vì sợ bạn trai hiểu nhầm?
Buổi trưa ngày hôm sau, Chu Đức Văn tỉnh lại rồi nôn thốc nôn tháo, vừa mở mắt đã cảm thấy cả người không ổn, không chỉ thắt lưng và lưng đau như bị xe tăng chạy qua mà còn đầu còn đau nhức như có người cầm búa gõ vào đầu anh, day day thái dương vài cái, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng với mặt bàn lộn xộn và những chai rượu ngổn ngang trên sàn.
“Fuck!” Chu Đức Văn đỡ eo, không ngờ là đau như vậy.
Hóa ra đêm qua anh ngủ dưới sàn thậm trí trên người còn không có chăn đắp, hiếu khách gì thế này.
Chu Đức Văn không nhịn được mà nói mấy lời chửi tục nhưng chợt nhớ mình đang ở đâu nên đành nuốt từng chữ xuống bụng.
Dù gì Chu Đức Văn cũng là thiếu gia duy nhất của nhà họ Chu, sinh ra đã được định đoạt khối tài sản hàng chục tỷ.
Bình thường người khác luôn phải nghĩ cách nịnh nọt lấy lòng anh vậy mà giờ lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy? Cũng may là Hoắc Đình Phong, đổi lại người khác anh nhất định sẽ trở mặt, thậm trí còn phải đánh cho hả giận.
Cũng thật kỳ lạ, huynh đệ một lòng vì huynh đệ, đêm qua anh bỏ mặc mỹ nhân xinh đẹp đến uống rượu cùng Đình Phong vậy mà chỉ giúp đắp cái chăn cho đỡ lạnh cũng không làm được có phải là quá đáng không? Chu Đức Văn quay đầu đi hắt xì hơi một tiếng.
Cứ như vậy anh liền nhìn thấy Hoắc Đình Phong đang ngủ ở sô pha đối diện, người đàn ông vạm vỡ với đôi chân dài, nửa người nằm vắt ngang sô pha, bộ đồ ngủ màu xám đầy nếp gấp, xem ra anh ngủ cũng không thoải mái gì.
Chu Đức Văn nhíu mày, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng nguôi giận một chút.
Chu Đức Văn đỡ bàn dậy, trong đống chai rượu phát hiện một chiếc dép lê nhưng chiếc còn lại không biết đã để ở đâu đành lảo đảo đi chân trần vào toilet rửa mặt.
Sau khi mùi rượu được rửa sạch, cả người nhẹ đi rất nhiều nhưng bụng vẫn còn khó chịu.
Chu Đức Văn vào bếp mở tủ lạnh ra, bên trong trống trơn sạch sẽ như lúc mới mua, đành bất lực đóng lại.
Trong lòng thầm thở dài, Hoắc Đình Phong bây giờ còn không chăm sóc được bản thân, sao có thể trông cậy anh chăm sóc người khác?
Chu Đức Văn không khỏi nghĩ đến những ngày ở Mỹ, Hoắc Đình Phong tuy không thường xuyên nấu ăn ở nhà nhưng anh có tài nấu nướng rất giỏi, món ăn nào anh nấu cũng bao trọn hương vị của núi, biển nghĩ đến mà chảy nước miệng.
Nhưng kể từ khi chuyện đó xảy ra…!có vẻ như anh đã không còn để tâm đến nhiều thứ, cuộc sống cứ thế trôi qua một cách tẻ nhạt.
Khi nào anh mới có thể quay về cuộc sống ban đầu?
Chu Đức Văn lại thở dài, khuôn mặt trẻ trung tươi sáng nhưng buồn bã như một ông già.
Anh còn không tìm được một hạt gạo trong bếp nên phải lôi chiếc ấm mới tinh ra khỏi tủ, đổ đầy nước vào thì nhận ra chiếc ấm chưa được rửa sạch bèn đổ nước ra rửa sạch bên trong.
Đổ đầy nước lọc, nhấn công tắc, trong vài phút là nước đã sôi.
Anh chia một nửa lượng nước nóng vào một cốc, lượng nước còn lại vừa đủ rót thêm một cốc nữa.
Chu Đức Văn cầm cốc đi ra ngoài, Hoắc Đình Phong vừa mới tỉnh dậy, ngồi trên ghế sô pha chống tay vào đầu cũng là bộ dạng đau khổ sau cơn say.
Đam Mỹ H Văn
“Anh được lắm,” Chu Đức Văn đặt một chén nước nóng lên bàn, đắc ý nâng cằm nói: “Lần đầu tiên tôi phục vụ người khác như thế này đấy.
Có phải anh nên cảm thấy vinh dự không?”.