BÁC SĨ HOẮC TÌNH ĐẦU LÀ CÔ VỢ SIÊU QUẬY - Chương 13: 13 Ăn Nhiều
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BÁC SĨ HOẮC TÌNH ĐẦU LÀ CÔ VỢ SIÊU QUẬY
- Chương 13: 13 Ăn Nhiều
Như vậy cũng được.
Khi họ sải bước, Mẫn Nhi cảm thấy dường như Hoắc Đình Phong đã quen với khuôn viên của trường.
Cảm giác này càng rõ hơn khi họ bước đến cửa khu ký túc xá, anh nghi hoặc hỏi: “Cây thiết mộc lan không còn nữa à? “
“À, nó bị cơn bão lớn năm ngoái quật đổ.”
Mẫn Nhi nói rồi đột nhiên dừng lại: “Làm sao anh biết được…”
Oái! Cô lấy tay che miệng và chớp mắt.
Làm sao cô có thể quên bằng đại học chính quy của Hoắc Đình Phong là bằng ở trường đại học A?
Hoắc Đình Phong có lẽ đã đoán được Mẫn Nhi muốn hỏi gì, anh nhìn đôi mắt đen láy và chiếc cổ trắng của cô, có vẻ hơi ngại ngần, anh không khỏi cười thầm: “Tôi vào đại học A được hơn hai năm rồi.
“
“Em biết.”
“Hả?” Hoắc Đình Phong có vẻ hơi kinh ngạc.
Mẫn Nhi cười giải thích: “Em nghe những người bạn học trước nói anh đạt giải cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học, điều đó thật tuyệt, nhưng cũng không ngạc nhiên chút nào.
Điểm của anh tốt như vậy, thi đậu đại học A là điều bình thường.
“
Cứu mạng! Cô khóc thầm trong lòng, cô đang nói lung tung gì thế này?
Hoắc Đình Phong không phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ ậm ừ.
Anh còn cho rằng cô sẽ không để ý đến bất cứ thứ gì liên quan đến anh nữa.
Mẫn Nhi nhân cơ hội kết thúc chủ đề: “Anh đứng đây đợi để em lên lấy sách.”
“Ừm.”
Mẫn Nhi gần như đã leo lên tầng năm trong tích tắc, thậm chí còn quên bỏ túi xách mà vội vàng mang sách xuống, khi quay lại gặp Hoắc Đình Phong, không chỉ hô hấp của cô bị rối loạn mà hai má cũng đỏ bừng: “Của anh đây.”
Hoắc Đình Phong nhận lấy sách từ tay cô: “Cảm ơnem.”
“Không có gì.”
Thấy anh giơ tay trái nhìn đồng hồ, Mẫn Nhi đã sẵn sàng tâm lý để kết thúc cuộc gặp gỡ này tại đây, không ngờ lại nghe anh nói: “Sắp đến giờ ăn tối rồi.
Cùng nhau ăn tối nhé?”
Cô hào phóng đáp lại: “Được.
Nhưng ăn ở đâu?”
Hoắc Đình Phong lại một lần nữa thể hiện sự ga lăng: “Tùy em lựa chọn.”
Gần trường có rất nhiều địa điểm ăn uống nhưng hầu hết là các quán ăn nhanh và quán ăn vặt linh tinh, không có nhà hàng hay quán ăn cao cấp.
Thi thoảng Mẫn Nhi lại bị Tuệ An kéo đi ăn tối, cô ăn cả phố đồ ăn cũng chưa muốn dừng nhưng bây giờ, cô nào dám đưa Hoắc Đình Phong đến đó? Chẳng lẽ lại mời anh ăn món xiên que hay đồ cay?
Nghĩ vậy, cô cảm thấy đó là một sự phạm thượng đối với anh.
Mẫn Nhi nhớ Hoắc Đình Phong khẩu vị thanh đạm, đặc biệt không ăn đồ cay nên cố ý tránh nhà hàng Hồng Nam và nhà hàng Trung Hoa: “Chúng ta đi ăn gà nướng thì sao?”
“Cũng được.”
Lúc đó là giờ cao điểm vào buổi tối, hai người phải mất gần bốn mươi phút mới đến được nhà hàng Hoàng Nam ở trung tâm thành phố, Mẫn Nhi thường đến đây ăn với bố mẹ, ngay cả người phục vụ cũng biết cô, thậm chí Hoắc Đình Phong còn bị mấy người phục vụ nhìn với ánh mắt thăm dò.
Mẫn Nhi trò chuyện với người phục vụ, sau đó nói với Hoắc Đình Phong: “Chúng ta đến một phòng riêng nhỏ.”
Hoắc Đình Phong gật đầu.
Các phòng riêng rất trang nhã và không quá nhỏ, đặc biệt là khi chỉ có hai người ngồi không gian còn lại rất nhiều.
Các món ăn nhanh chóng được mang lên bao gồm gà nướng nấm hương, một đĩa dưa chuột, salat ức gà chanh leo, tôm chiên giòn…lần lượt được bày lên bàn, chay mặn phù hợp, hương sắc đầy hấp dẫn.
“Xin mời dùng bữa, chúc quý khách ngon miệng!.” Sau khi người phục vụ dọn món ăn xong, thay một ấm trà mới pha rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Mẫn Nhi cầm đũa bắt đầu nếm thử, từng gắp salad như thỏa mãn chiếc bụng đói của cô: “Món salat này mùi vị không tệ.”
“Ừm nó khá ngon”.
Hoắc Đình Phong nói: “Lâu lắm rồi chưa ăn món này.”
“Lâu lắm?” Câu nói của anh khiến Mẫn Nhi có chút xúc động, Mẫn Nhi nhẹ giọng hỏi “Anh chưa từng trở về sao?”
“Quay về một lần vào sáu năm trước.”
Lần đó là để đưa tro cốt của mẹ anh về quê hương.
Tay Mẫn Nhi đột nhiên run lên, chiếc thìa rơi xuống bàn trong tích tắc, cô nhanh chóng nhặt nó lên và nắm chắc chiếc thìa trong tay.
Hóa ra sáu năm trước vào mùa thu năm hai của cô, anh thực sự đã trở lại…
Hoắc Đình Phong nhìn thần sắc cô có chút khác thường: “Làm sao vậy?”
Mẫn Nhi lắc đầu, cụp mắt xuống, cố nén nước mắt: “Không có gì.”
Chóp mũi vẫn chua xót, nhưng cô cười nói: “Thì ra là Mỹ tốt như vậy, sau này nếu có cơ hội, em cũng muốn đến.”
Hoắc Đình Phong không có ý kiến gì, chậm rãi siết chặt ngón tay trên vành cốc, lòng bàn tay lạnh lẽo, một lúc sau được nhiệt độ của trà làm hạ xuống.
Sau bữa ăn, bầu không khí khá tốt, Mẫn Nhi đã quen với bữa tối ăn no bảy phần nên đặt đũa xuống trước, Hoắc Đình Phong không ăn nhiều, sau bữa ăn, hai người nói chuyện nhiều hơn.Đình Phong hỏi cô luận văn đã hoàn thành chưa?.