BÀ XÃ TÔI LÀ TỔNG TÀI - Chương 50
Chương 50:
Một giây sau, tất cả hít vào một ngụm khí lạnh.
Một con vật màu trắng xám dài khoảng một tắc đang chậm rãi bò từ trong miệng Hàn Nam Hoa ra.
Tống Hồng Nhan và mọi người khẽ thót lên.
Hàn Nguyệt thì quay người sang chỗ khác nôn mửa.
Cô ta thật sự không thể tin được cảnh tượng quỷ quái như: thế lại xảy ra trước mặt mình.
Diệp Phi phất tay ngăn mọi người tạo ra tiếng động: “Yên lặng!”
Hàn Nguyệt và mọi người nhanh chóng che miệng lại.
Thứ màu trắng khi bò rất chậm, kích cỡ cũng rất nhỏ, nhìn giống như vừa sinh ra chưa lâu.
Nó bò loanh quanh bên khóe miệng một lúc, như thể không muốn rời khỏi nơi ấm áp này. Nhưng cuối cùng nó vẫn không cưỡng lại được sự thu hút của món côn trùng xào.
Cuối cùng, nó bắn mình nhảy vào bình thủy tinh, bắt đầu cắn đám côn trùng xào thơm lừng kia.
Tống Hồng Nhan và mọi người sởn tóc gáy.
Một phút sau, thấy không còn thứ gì khác từ trong miệng bò ra, Diệp Phi bộp một tiếng đóng nắp bình thủy tỉnh lại.
“Trời ạ, là con rết, con rết!”
“Trong bụng lão Hàn có rết?
“Làm sao mà nó bò vào được?”
“Chẳng trách không thể uống nước nóng, chỉ có thể ăn đồ sống, thì ra là để nuôi con rết này.”
Mười mấy người xì xào bàn tán, dùng ánh mắt không thẻ tin nổi nhìn chằm chằm con vật trong bình.
“Vù vù.” Diệp Phi rút hai cây ngân châm ra, sau đó bảo người ta lấy rượu ra cho Hàn Nam Hoa súc miệng.
Hàn Nam Hoa vọt thẳng ra ngoài cửa nôn liên tục.
Khi ông ta được Hàn Nguyệt đỡ vào nhà, Diệp Phi vỗ cái bình thủy tinh mà nói: “Đây chính là nguyên nhân chất độc.”
Hàn Nguyệt cực kỳ lúng túng.
Tống Hồng Nhan dịu dàng cười hỏi: “Chú Hoa, bây giờ chú thấy thế nào rồi?”
Diệp Phi đưa cho Hàn Nam Hoa một ly nước nóng.
“Khu khụ.”
Hàn Nam Hoa chớp chớp mát, hai tay run run cầm lấy ly nước.
Trước đây mỗi lần ăn đồ nóng là bụng ông ta lại đau tới mức chết đi sống lại, đau tới không muốn sống nữa. Cho nên bây giờ cầm ly nước này, theo bản năng ông ta có chút sợ sệt.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng cắn răng uống nước.
Một lát sau, uống hét ly nước, hơi ấm tỏa ra trong bụng nhưng cũng không còn đau quặn lên như trước nữa.
Cảm giác đau tới chết đi sống lại cũng hoàn toàn biến mắt.
Hàn Nam Hoa vô cùng mừng rỡ: “Ôn rồi, ổn rồi, thật sự không đau nữa.”
Hàn Nguyệt và mọi người cũng cảm nhận được rằng tinh thần của Hàn Nam Hoa đã tốt hơn trước nhiều.
“Diệp lão đệ, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Ánh mắt của Tôn Thánh Thủ sáng lên: “Tại sao trong bụng lão Hàn lại có rét?”
Diệp Phi mỉm cười: “Nếu tôi đoán không nhằm thì Hàn lão thích ăn đồ sống phải không…”
“Không sai, khẩu vị tôi thanh đạm nên rất thích ăn đồ sống.”
Hàn Nam Hoa thật thà gật đầu: “Xà lách, thịt bò sống, cá sống, hải sản sống… tôi đều ăn cả.”
Diệp Phi gật đầu mỉm cười: “Khi ăn những món này, Hàn lão đã không cần thận ăn trúng trứng rết.”
“Bình thường thì dịch dạ dày sẽ tiêu hóa hết những thứ này, nhưng vì Hàn lão thường ăn đồ sống nên đã cung cấp điều kiện tồn tại cho trứng rét.”
Anh chỉ vào con rét rồi giải thích: “Vì vậy trứng rét được ấp nở thành con rết, nó dần dần lớn nên nhờ vào đồ ăn sống mà Hàn lão không ngừng ăn vào.”