BÀ XÃ TÔI LÀ TỔNG TÀI - Chương 48
Chương 48:
Anh biết mỗi ngày ông ấy phải chịu đựng giày vò không ít, trong lòng có chút thương hại: “Tôi có thể chữa được, nhưng Hàn tiểu thư không tin.”
Hàn Nguyệt khịt mũi coi thường: “Đương nhiên là tôi không tin anh rồi, đến cả người nhà anh còn nói anh không học y…”
Diệp Phi nhìn chằm chằm Hàn Nguyệt đanh đá rồi từ tốn nói: “Cô quá nóng tính, nội tiết không cân bằng, chu kỳ kinh nguyệt không đều, khi tức giận còn thường xuyên bị đau đầu.”
“Còn nữa, năm ngoái cô bị gãy chân trái, lại ngâm trong nước lạnh, nên sau này đẻ lại di chứng nghiêm trọng.”
“Bây giờ chỉ là thỉnh thoảng chân không có lực, nửa đêm thường bị chuột rút.”
Diệp Phi nói ra một loạt triệu chứng bệnh của Hàn Nguyệt: “Mỗi lần chuột rút cô đều đau đớn như bị người ta dùng dao cắt thịt vậy, có đúng không?”
Hàn Nguyệt nghe vậy thì trợn tròn mắt, không thể tin nồi nhìn Diệp Phi: “Anh… làm sao mà anh biết…”
Đến cả Hàn Nam Hoa và mọi người cũng sững sờ: “Nguyệt Nhi, chân của cháu bị thương sao?
“Còn bị chuột rút nữa?”
Mí mắt Hàn Nguyệt nháy máy cái, cô ta khổ sở gật đầu.
Năm ngoái khi tới phía Bắc trượt băng, Hàn Nguyệt không cẩn thận nên bị gãy chân trái, còn bị rơi xuống kẽ băng nứt. Mặc dù sau đó cô ta không xảy ra chuyện gì, nhưng chân trái thì phải chịu di chứng.
Tình hình đúng như Diệp Phi nói, nửa đêm bị chuột rút.
Hàn Nguyệt đã từng khám không ít bác sĩ nhưng không có hiệu quả gì.
Cô ta là một cô gái rất hiếu thắng, chân trái bị thương nhưng không nói cho người nhà.
Cho nên khi bị Diệp Phi vạch trần trước mặt mọi người, không khỏi khiến Hàn Nguyệt hoảng hốt.
Chẳng lẽ tên lừa đảo này thật sự có bản lĩnh sao?
Ánh mắt Tôn Thánh Thủ toát lên sự tán thưởng: “Bản lĩnh của Diệp huynh đệ cao hơn tôi. Lão Hàn, Nguyệt Nhị, tôi đề nghị hai người tin tưởng Diệp Phi một lần.”
Tống Hồng Nhan cũng gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy, Diệp Phi thật sự có bản lĩnh.”
“Diệp huynh đệ, Nguyệt Nhi không hiểu chuyện, tôi bồi tội với cậu.”
Hàn Nam Hoa cúi người thật sâu với Diệp Phi: “Cậu chữa trị cho tôi đi, sống hay chết tôi đều chấp nhận.”
“Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh của tôi, tôi sẽ cho cậu một nửa gia tài.”
“Nếu cậu không chữa khỏi, cũng không sao, bệnh có nặng thêm cũng không thể nặng thêm được nữa rồi.”
Cuộc sống hiện tại của ông ta quá đau khổ, lúc nào bụng cũng đau quặn, hoàn toàn không thể ngủ được. Bọn họ nghi ngờ Diệp phi còn trẻ, nhưng chỉ mình Diệp Phi dám nói anh có thể chữa khỏi bệnh mà thôi.
“Hàn tiên sinh quá lời rồi.”
Diệp Phi vốn định thẳng thừng rời khỏi đây nhưng thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của Hàn Nam Hoa, anh lại nồi lòng thương hại.
Dù sao thái độ của ông ta cũng rất thành khẩn.
Hàn Nguyệt theo bản năng mà gọi: “Ông nội.”
Diệp Phi nhìn Hàn Nguyệt bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hàn tiểu thư, nếu cô không tin tưởng y thuật của tôi thì hôm nay chúng ta đánh cược đi.”
“Nếu hôm nay tôi không chữa khỏi hoàn toàn cho ông nội cô, thì sau này tôi sẽ không hành nghề y nữa, quỳ gối rời khỏi hoa viên nhà họ Hàn.”
“Thế nào? Hàn đại tiểu thư, cô có dám đánh cược với tôi một lần không?”
Diệp Phi khiêu khích cô ta: “Số tiền đặt cược này, đối với cô mà nói, thì không lỗ chút nào.”
“Nếu cô thắng, cô có thể chế giễu tôi.”
“Nếu cô thua, thì chỉ cần giặt đồ nấu cơm cho tôi một năm là được, nhưng đổi lại thì ông nội cô sẽ thoát được một kiếp.”
Diệp Phi quyết định dập tắt sự hăng hái của Hàn Nguyệt, khiên cô gái không biêt trời cao đất dày là gì này trả giá một chút.
Hàn Nguyệt ngắn người, sau đó cô ta nghiền răng: “Được, tôi cược với anh. Tôn gia gia và Tống tỷ tỷ làm chứng.”