BÀ XÃ TÔI LÀ TỔNG TÀI - Chương 39
Chương 39:
Sau đó cô ta tức giận giật tay về: “Các người nên cầu mong là ông nội tôi không sao, nếu không các người đều phải đền mạng.”
Cô ta nhanh chân đi tới chỗ chiếc xe cứu thương cách đó không xa.
Hai vợ chồng họ Hàn nhìn Diệp phi mà cười trên sự đau khổ của người khác.
Đường Nhược Tuyết quay lại đá Diệp Phi một cái: “Đã bảo anh đừng có lo chuyện không đâu mà anh không nghe!”
Diệp Phi xoa xoa chân, mặc dù đau đón nhưng trong lòng anh lại bối rồi… Anh cảm nhận được sự để ý của Đường Nhược Tuyết với mình…
Bà Hàn dương dương tự đắc nhìn Diệp Phi: “Nhóc ranh vô dụng, giả thần giả quỷ, đụng phải một phen khó chơi rồi đúng không?”
Ông Hàn cũng coi thường ra mặt: “Thần y?
xi”
“Bác trai, khi còn trẻ ông mắc bệnh về thận, không đi chữa trị dẫn tới việc thận hoạt động không tốt.”
Diệp Phi híp mắt lại: “Buỏi tối đi cầu nhiều lần.”
Ông Hàn vô cùng hoảng hết: “Làm… làm sao cậu biết?”
Diệp Phi không thèm để ý tới ông ta, nói tiếp: “Gan của ông không khỏe, hỏa khí dâng trào, thỉnh thoảng lại phát hỏa, còn bị gan nhiễm mỡ nặng nữa.”
Ông Hàn nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt thật không thể tin nỒi.
Diệp Phi không dừng lại mà lại nhìn sang bà Hàn, người thích cười trên nỗi đau của người khác: “Gần đây cơ thể bà không được thoải mái đúng không?”
Bà Hàn trợn mắt lên: “Liên quan gì đến cậu?”
“Nếu tôi đoán không sai thì nửa tháng nay bà luôn bị sốt, đau đầu, xương cốt đau nhức đúng không?”
Diệp Phi chẩn đoán một loạt bệnh xong thì nói: “Trên người có vài chỗ phát ban, đúng không?”
Bà Hàn biến sắc: “Sao có thể có chuyện đó được… làm sao mà cậu biết chứ?”
Diệp Phi chậm rãi nói: “Bệnh này của bà không khó chữa, nhưng phải chữa trị đúng lúc, nếu không sẽ hại người hại mình.”
Bà Hàn theo bản năng hỏi tiếp: “Đây là bệnh gì thế2”
“Ngày xưa gọi là hoa liễu, bây giờ gọi là mai hoa.”
Diệp Phi mỉm cười, nói xong anh nghênh ngang rời đi… Bà Hàn sợ đến nỗi hồn phi phách tán: “Cậu…” Bà ta còn chưa kịp phản ứng lại thì ông Hàn đã tát bà ta một cái.
Mười một giờ đêm, Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết về tới nhà họ Đường.
Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh đã ngủ, vì vậy hai người cũng không gây ồn ào.
Mặc dù Diệp Phi vẫn cứ nhớ tới bệnh tình của ông lão kia, nhưng cô gái mặc đồ Givenchy lại coi anh là người xấu, anh cũng chỉ có thể tạm thời gác chuyện đó sang một bên.
Có lẽ là do anh vẫn chưa chữa trị tận gốc cho ông lão đó, nên Bạch Mang không tăng lên, vẫn chỉ có hai mảnh.
Cuối cùng Diệp Phi tắm rửa, sấy tóc giặt đồ xong thì vào phòng ngủ.
Đường Nhược Tuyết vẫn chưa ngủ, cô còn để đèn bàn gọi video.
Đường Nhược Tuyết nằm trên giường, mặc đồ rất thoải mái.
Bộ váy ngủ tơ tằm màu trắng thắt eo phủ lên người, đường con uốn lượn, mềm mại đến lạ thường.
Da thịt trắng trẻo gần như lộ hét ra ngoài, còn có thể loáng thoáng thấy được viền ren màu đen lộ ra ở phía đùi ngoài.
Nhưng vừa thấy Diệp Phi vào phòng, Đường Nhược Tuyết lập tức kéo chăn tới cuộn người lại, che đi toàn bộ cảnh “xuân”.
Ở đầu dây bên kia là một cô gái mặt trái xoan đang vắt chân ngồi trên ghế sô pha, đôi chân trắng như tuyết, đường cong khiến người ta không khỏi thèm muốn.
Diệp Phi nhận ra cô ta, đây là cô chị họ hàng xa thường xuyên qua lại thân thiết với Đường Nhược Tuyết, Triệu Hiểu Nguyệt, cũng là một kẻ coi thường anh.
“Ấy, Nhược Tuyết, em khỏi bệnh rồi tại sao vẫn chưa ly hôn tên vô dụng kia vậy?”
Triệu Hiểu Nguyệt nhìn thấy Diệp Phi bước vào phòng: “Hơn nữa còn để anh ta ở cùng phòng ngủ với em nữa chứ?”
Đường Nhược Tuyết quay sang nhìn Diệp Phi một chút: “Anh ấy là chồng hợp pháp của em, không ngủ cùng phòng với em thì ngủ ở đâu?”
“Ừm, chị nhớ em từng nói là anh ta ngủ ở gầm giường.”
Triệu Hiểu Nguyệt hất cằm: “Nhưng cô nam quả nữ ở chung một phòng, đồn ra ngoài thì không hay ho chút nào.”
“Tốt nhất là đừng để anh trai chị biết chuyện này, nếu không anh ấy sẽ không vui đâu.”