BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY - Chương 43: Chương 43
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY
- Chương 43: Chương 43
“Ai cho phép cô ra ngoài cả ngày?”
Lý Tang Du đột nhiên quay người, nhìn Lục Huyền Lâm: “Anh không bị sao chứ? Tôi là vợ anh chứ không phải tù nhân.
Tôi không đau không ốm, sao không được ra ngoài?”
“Cô đang mang thai con tôi, phải ở nhà dưỡng thai.
”
“Tôi ra ngoài đi dạo có vấn đề gì à?”
Lục Huyền Lâm bước tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống: “Đi dạo cả một ngày?”
Lý Tang Du lười để ý đến anh, vừa định lên lầu thì bị anh giữ lấy cánh tay.
“Lý Tang Du, tôi cho cô nghỉ phép có lương không phải để cô mang con tôi chạy đông chạy tây cả ngày.
” Trong giọng điệu của Lục Huyền Lâm mang theo gợn sóng kích động như sắp bùng nổ.
Mấy ngày nay, mỗi lần anh đi làm về đều không thấy cô, trong lòng đã tích tụ rất nhiều cơn giận.
Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào, dần dần hình thành thói quen về nhà là muốn được nhìn thấy cô.
“Ngày mai mà ra ngoài nữa tôi sẽ trừ một tháng tiền lương.
”
Nói đến tiền, Lý Tang Du sợ ngay.
“Vâng thưa tổng giám đốc Lục, ngày mai tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà.
”
Lý Tang Du đột nhiên nghe lời khiến Lục Huyền Lâm ngẩn ra.
Anh còn không bằng một tháng tiền lương?
Làm gì có cái lý này!
…
Câu lạc bộ vui chơi giải trí đẳng cấp nhất thành phố A, lúc này người ra người vào tấp nập.
Nhưng trong phòng chờ lại truyền ra một tiếng quát giận dữ.
“Tiểu Du đâu? Cháu đến một mình làm gì? Buổi tiệc hôm nay không phải tổ chức cho cháu.
” Ông cụ Lục tức giận quát đứa cháu trai trước mặt.
“Ai biết cô ấy đang làm gì.
” Lục Huyền Lâm vì ký hợp đồng nên đến trễ bèn tới thẳng câu lạc bộ, anh gọi điện bảo Lý Tang Du tự tới.
Người phụ nữ này rắp tâm chống lại anh đây mà!
“Tìm đi, mau đi tìm cho ông.
” Ông cụ Lục giận dữ phồng má quát.
Lục Huyền Lâm đành phải đen mặt ra khỏi phòng chờ, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Tang Du.
Lần trước ném điện thoại của cô, anh đã mua cho cô một cái mới, đồng thời cũng đã lưu số mình vào điện thoại mới đó cho cô.
Sau một tràng tiếng tút khó chịu, điện thoại được kết nối, giọng nói bực bội của Lục Huyền Lâm vang lên: “Lý Tang Du , cô muốn bị đánh đúng không? Đang ở đâu rồi?”
Một lúc sau, giọng nói yếu ớt của Lý Tang Du truyền đến: “Tôi… Tôi đến… rồi…”
Nghe thấy giọng nói có gì đó không đúng, Lục Huyền Lâm nhíu mày.
Vừa ngẩng lên đã thấy Lý Tang Du bước vào.
Sắc mặt cô rất xấu, xanh xao đến đáng sợ.
“Cô sao đấy?”