BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI - Chương 050
50. Mời, nhìn cho kỹ đây.
Lâm Thanh Vũ hơi ngẩn ra – mới vừa rồi Cố Phù Châu không nói như vậy. Chử Chính Đức cũng quay cuồng trong mơ hồ, tự hỏi tại sao Đại tướng quân lại đổi thái độ nhanh như vậy. Lâm phụ ở Ung Lương đã quen Cố đại tướng quân cà lơ phất phơ, ông không thấy ngạc nhiên nữa: “Thanh Vũ, hầu hạ tướng quân dùng thuốc đi.”
Lâm Thanh Vũ tiến lên, cầm chén thuốc, đưa tới trước mặt Cố Phù Châu: “Mời tướng quân uống thuốc.”
Hai người gần sát nhau, Cố Phù Châu liếc nhanh nhìn y một cái, rồi quay đầu đi ngay lập tức, ngay cả hơi thở cũng không ổn định.
Lâm Thanh Vũ cảm thấy dường như Cố Phù Châu đang căng thẳng. Y không biết uống thuốc giải thì có gì phải căng thẳng: “Tướng quân cảm thấy có chỗ nào không ổn à?”
Cố Phù Châu ỏn ẻn: “… Ngươi dựa gần quá.”
Lâm Thanh Vũ nghe vậy để chén thuốc lên bàn, bản thân y thì lùi lại.
“Ài, ý ta không phải là… thôi bỏ đi.” Cố Phù Châu như thể bị sỉ nhục vì biểu hiện của mình, cố tình lại bất lực, cam chịu cầm chén lên uống một phát sạch sẽ.
Chử Chính Đức nói: “Thuốc giải mỗi ngày phải uống một lần, uống một tháng mới giải hết được chất độc. Mỗi ngày về sau vào canh giờ này, Thái y thự sẽ đem thuốc giải đưa đến phủ tướng quân, xin tướng quân dùng thuốc đúng giờ.”
Nói cách khác, Cố Phù Châu chỉ có thể ở lại kinh thành một tháng. Chờ hắn giải hết độc, lại phải quay về biên thùy Tây Bắc.
“Vậy vấn đề là, mỗi ngày ai đến đưa thuốc.” Cố Phù Châu nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào người Lâm Thanh Vũ, “Lâm thái y, ngươi có thể chứ?”
Không chờ Lâm Thanh Vũ trả lời, Chử Chính Đức đã nói: “Hôm nay Lâm thái y đưa thuốc đến muộn, lỡ như còn có lần sau, vậy chẳng phải là làm hại tôn thể của tướng quân hay sao?”
Lâm phụ biết trưởng tử không phải là người vô ý như thế, hẳn nhiên chuyện này là có nguyên nhân. Ông hỏi Lâm Thanh Vũ: “Tin hôm nay tướng quân về kinh đã sai người truyền đến Thái y thự từ trước, sao ngươi* lại để muộn?” (chỗ này ba Lâm đang xử lý chuyện công nên xưng ta – ngươi)
Lâm Thanh Vũ nói: “Có người nói với ta, ngày mai tướng quân mới về.”
Chử Chính Đức nhíu mày thật chặt: “Ai?”
“Hồng Trường Phong.”
Cố Phù Châu giải quyết dứt khoát: “Vậy là do Hồng Trường Phong này sai, Lâm thái y sai chỗ nào? Cho dù có, y là nghĩa đệ của bản tướng quân, bản tướng quân cũng nguyện chờ y.”
Lâm phụ bất đắc dĩ: “Nếu tướng quân đã nói như vậy, Thanh Vũ, sau này mỗi ngày con cứ đưa thuốc đến phủ tướng quân đi.”
Lâm Thanh Vũ gật đầu đáp ứng. Y không có kiên nhẫn làm việc vặt, nhưng Cố Phù Châu có ân với y, y vốn nên phải hồi bào.
Sắc trời dần muộn, đã đến giờ nhà người bình thường đi ngủ. Lâm phụ nói: “Tướng quân, hạ quan muốn về Lâm phủ một chuyến.”
Cố Phù Châu cười: “Nên thế. Một đường này nghĩa phụ cũng vất vả, nên sớm về đoàn tụ với gia đình đi.”
Lâm Thanh Vũ và Lâm phụ cùng nhau cáo lui. Lúc đi đến cửa, Cố Phù Châu chợt kêu y một tiếng: “Thanh… Lâm thái y.”
Lâm Thanh Vũ xoay người: “Tướng quân còn gì dặn dò hay sao?”
Cố Phù Châu muốn nói lại thôi, cuối cùng đưa mắt nhìn thị vệ Thiên Cơ doanh canh giữ bên cạnh mình, chậm rãi nói: “Không có việc gì. Chẳng qua là cảm thấy, ngươi vất vả rồi.”
Lâm Thanh Vũ khách sáo: “Có thể ra sức cho tướng quân, là vinh hạnh của hạ quan.”
Cố Phù Châu cười: “Vẫn là bản tướng quân vinh hạnh hơn.”
Lâm Thanh Vũ đi theo phụ thân về nhà. Trước đó Lâm mẫu không biết tin tức Lâm phụ về kinh, sau khi nhìn thấy phu quân, chưa nói lời nào nước mắt đã rơi trước. Lâm phụ Lâm mẫu làm bạn nhiều năm, phu thê tình thâm, mặc dù giờ phút này nghẹn ngào không thành tiếng, nhưng lại là thiên ngôn vạn ngữ.
“Cha!” Lâm Thanh Hạc chạy vù đến chỗ Lâm phụ, nhào vào lòng phụ thân. Lâm phụ cúi người bế lấy con nhỏ, ôm cu cậu giơ lên cao cao: “Thanh Hạc tăng cân rồi.”
Đã lâu một nhà bốn người mới quây quần cùng nhau ăn vài thứ. Lâm phụ rời kinh nửa năm, xảy ra quá nhiều chuyện. Lục Vãn Thừa chết bệnh, Lâm Thanh Vũ phân nhà với Nam An Hầu phủ, trở thành y quan của Thái y viện. Sau này cha con bọn họ cùng làm trong Thái y viện, cũng xem như là đồng liêu.
Nhắc đến Lục Vãn Thừa, Lâm phụ không khỏi thổn thức: “Cuối cùng tiểu Hầu gia cũng không sống được qua hai mươi, đáng tiếc.”
Lâm Thanh Vũ ngược lại không thấy tiếc bao nhiêu, có thể thoát khỏi thân thể ốm yếu kia, đối với người nọ mới là chuyện tốt.
Chờ Lâm mẫu dẫn Lâm Thanh Hạc mệt rã rời đi ngủ, Lâm Thanh Vũ mới hỏi: “Phụ thân, cha có biết năm chữ ‘lẻ đổi chẵn không đổi’ không?”
Lâm phụ gật đầu: “Câu này lưu truyền rộng rãi trong quân chinh Tây. Nghe nói, là Cố đại tướng quân chặn được mật hàm của Tây Hạ. Tướng quân trăm mối vẫn không giải được, nên mới thượng tấu lên Thái tử, muốn mời Thái tử triệu tập tài tử trong kinh thành giải đáp. Nhưng mà, cho đến khi chúng ta được phép hồi kinh, vẫn không có ai giải được.”
Lâm Thanh Vũ như có điều suy nghĩ.
Cho nên, người kia thật sự ở Tây Hạ ư.
Cửu biệt trùng phùng, uống thêm chút rượu, Lâm phụ cũng nhiều lời: “Cố đại tướng quân, thật là một kỳ lạ.”
Lâm Thanh Vũ hỏi: “Xin cha chỉ dạy.”
Lâm phụ cười lắc đầu: “Con ở cùng hắn mấy ngày là biết.”
Lâm Thanh Vũ cũng cười: “Con nghe nói phụ thân nhận Cố tướng quân làm nghĩa tử, thật sự là kinh ngạc một phen.”
“Đại tướng quân là Đại tướng phụ quốc nhất phẩm, ta chỉ là một Viện phán Thái y viện ngũ phẩm, sao lại dám làm nghĩa phụ của hắn. Ban đầu ta từ chối bằng mọi cách. Sau này, tướng quân nói, ta nhận hắn làm nghĩa tử, địa vị của Lâm phủ ở kinh thành cũng sẽ khác hơn nhiều so với trước kia, cũng có ích cho con đường làm quan của con, lúc này ta mới thôi từ chối.”
Lâm Thanh Vũ gật đầu: “Quả thật tướng quân giúp con không ít.”
Ngày hôm sau, Lâm phụ trở lại Thái y viện, việc đầu tiên ông làm là tìm hiểu nguyên nhân hậu quả của việc chậm thuốc. Ông để Lâm Thanh Vũ và Hồng Trường Phong đối chất với nhau, Hồng Trường Phong khăng khăng mình không nói sai, là Lâm Thanh Vũ nghe lầm. Hai người đều chỉ nói miệng không bằng chứng, lúc đó cũng không có người thứ ba ở đây. Trước nay Lâm phụ xử sự công chính, cho dù trong lòng ông tin tưởng trưởng tử, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ cũng không thể đưa ra quyết định. Cũng may Đại tướng quân không truy cứu, Lâm phụ chuyện to hóa nhỏ, phạt hai người một tháng bổng lộc.
Hồ Cát nói: “Hồng Trường Phong nhất định là do Chử Viện phán xúi giục, ai chẳng biết hai người này là sư đồ ruột thịt.”
“Chưa hẳn. Chử Chính Đức không ưa ta cũng không phải mới ngày một ngày hai, ông ta làm người cổ hủ ngoan cố, nhắm vào ta cũng là nhắm thẳng công khai.” Lâm Thanh Vũ nói, “Xem ra, trong Thái y viện và Thái y thự này, người không ưa ta không chỉ có mỗi mình ông ta.”
Hồ Cát thở dài: “Hay nói cây to đón gió. Ngươi và đơn thuốc bệnh dịch của ngươi, trở thành người có tuổi nhỏ nhất trong Thái y viện, còn có quan hệ với Hoàng hậu và Cố đại tướng quân, phụ thân lại còn là chính Viện phán, đương nhiên sẽ có người ghen ghét, bình thường phải khiêm tốn lại thôi.”
Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt: “Không phải cần khiêm tốn, mà là những thứ ngu xuẩn kia ít chọc ta.”
Sau bữa tối, Lâm Thanh Vũ ở Thái y thự phối thuốc giải Thiên Chu, đưa đến phủ tướng quân. Quản gia của phủ tướng quân tên Viên Dần. Cố Phù Châu không hay ở nhà, lại không có cha mẹ vợ con, ngày thường đều do Viên Dần quán xuyến mọi chuyện.
Viên Dần biết Lâm Thanh Vũ sẽ đưa thuốc đến, phụng mệnh chờ ở cửa từ sớm. “Tướng quân đang hóng mát ở hậu viện,” Viên Dần cung kính nói, “Mời Lâm thái y đi theo ta.”
Ngày mùa hè chói chang, ve sầu kêu râm ran. Người nam tử tuấn lãng uy nghiêm nằm trên xích đu, nhắm mắt ung dung đong đưa. Thân hình của hắn cực kỳ cao lớn, đôi chân dài không duỗi thẳng được, chỉ có thể tùy ý gác lên. Hai gã sai vặt một trái một phải ngồi bên cạnh hắn, tay cầm cây quạt hương bồ quạt gió.
Dáng vẻ Cố Phù Châu lười biếng thích ý, làm cho Lâm Thanh Vũ cảm thấy hết sức quen thuộc. Đằng sau hắn có hai thị vệ cầm kiếm đứng đó, khí chất không giống võ tướng hành quân đánh giặc, mà là cùng một loại với Thẩm Hoài Thức. Nếu như y đoán đúng, những người này hẳn là người của Thiên Cơ doanh. Tiêu Tranh cho Thiên Cơ doanh đi theo cạnh Cố Phù Châu, trên danh nghĩa là bảo vệ Đại tướng quân chu toàn, nhưng thực tế là gì thì trong lòng ai cũng rõ.
Viên Dần tiến lên phía trước: “Tướng quân, Lâm thái y đưa thuốc đến.”
Xích đu dừng lại, Cố Phù Châu đứng dậy. So với lần trước, bây giờ trông hắn bớt căng thẳng hơn, hắn đi đến trước mặt Lâm Thanh Vũ, cúi đầu xuống nói: “Ngươi đến rồi.”
Trong số nam tử, Lâm Thanh Vũ cũng không tính là thấp, nhưng đứng trước Cố Phù Châu, lại như một nữ tử nhỏ xinh, cằm mới đến vai Cố Phù Châu. Chỉ có thể nói, Cố Phù Châu không hổ được mệnh danh là mãnh tướng chiến thần của Đại Du.
“Tướng quân, nên uống thuốc.”
Cố Phù Châu cầm chén thuốc, ngẩng đầu thở dài: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp. Nếu Lâm thái y không có chuyện gì, không bằng bồi bản tướng quân uống chút rượu, ăn vặt, rồi thưởng trăng?”
Lâm Thanh Vũ chần chờ một chốc, khẽ gật đầu: “Đa tạ tướng quân đã mời.”
Cố Phù Châu nở nụ cười. Lúc hắn không cười mặt rất nghiêm nghị, nhưng khi cười lên lại không có gì là không hài hòa, ngược lại trông còn trẻ trung hơn không ít. Cố Phù Châu bảo Viên Dần bày bữa khuya lên, Lâm Thanh Vũ nhắc nhở hắn: “Bây giờ tướng quân không nên uống rượu.”
“Ta không uống, ngươi uống đi.” Cố Phù Châu rót một ly rượu cho Lâm Thanh Vũ, mỉm cười nhìn y nhấp rượu, ánh mắt như ngậm trăng.
Lâm Thanh Vũ nhíu mày, luôn cảm thấy tình cảnh này có vẻ quen thuộc. “Sao tướng quân lại nhìn ta như vậy.”
Cố Phù Châu ho nhẹ một tiếng: “Ta nghe nói Lâm thái y vừa trải qua nỗi đau tang chồng. Bây giờ xem ra, ngươi cũng không có vẻ gì là buồn lắm?”
Lâm Thanh Vũ thờ ơ: “Người mất cũng đã mất, người ở lại phải nhìn về phía trước.”
“Không buồn là được rồi, buồn sẽ thương thân.” Cố Phù Châu dửng dưng, “Lâm thái y có từng nghe câu này chưa, là – lẻ đổi chẵn không đổi?”
Vừa dứt lời, hai người thị vệ kia nhìn qua bọn họ.
Tiêu Tranh chưa công khai việc này, đương nhiên y không thể để lộ dấu vết. “Chưa từng nghe qua.”
Cố Phù Châu nhíu mày, cười nói: “Thế này thì, thật thú vị.” Hắn quét mắt nhìn hai thị vệ kia, nói không rõ ràng, “Cũng được, bây giờ không phải là lúc.”
Lâm Thanh Vũ hỏi: “Ý của tướng quân là?”
Cố Phù Châu đổi đề tài: “Đúng rồi, chuyện đưa thuốc hôm qua đã tra rõ chưa?”
Lâm Thanh Vũ nói ngắn gọn lại việc này, Cố Phù Châu biết y bị phạt một tháng bổng lộc thì cười: “Vậy ngươi phải nhớ kỹ thù này, ngày sau trả lại gấp mười lần.”
Cảm giác quen thuộc vi diệu càng ngày càng mạnh. Lâm Thanh Vũ nhìn chằm chằm Cố Phù Châu hồi lâu, mới nói: “Đương nhiên.”
Thưởng trăng nửa canh giờ, Lâm Thanh Vũ đứng dậy cáo từ. Cố Phù Châu sờ bụng dưới, thở dài: “Ta phải đứng dậy vận động chút cho ra mồ hôi.”
Cảm giác quen thuộc biến mất sạch sẽ trong nháy mắt. Nếu là người kia, tuyệt đối sẽ không vận động vào ngày hè, làm cho bản thân đổ một đống mồ hôi.
Lâm Thanh Vũ nói: “Độc của tướng quân còn chưa hết, không thể luyện công quá độ.”
Mặt mày Cố Phù Châu ủ dột: “Ta lớn tuổi rồi, không thể so với lúc mười bảy mười tám tuổi, ăn sao cũng không mập, ngủ sao cũng không béo. Ta cũng không muốn vận động đâu, nhưng ta càng không muốn làm một ông chú trung niên bụng phệ.” Cố Phù Châu như nhớ tới điều gì, “Nghĩa đệ à, ngươi có muốn xem ngày thường ta luyện công thế nào không?”
Thật lòng mà nói thì không muốn. Nhưng Cố Phù Châu giúp đỡ Lâm Thanh Vũ, nên y phải gật đầu.
Cố Phù Châu đột nhiên kiêu ngạo mà nói: “Đã đến lúc cho ngươi xem thực lực chân chính của ta. Đi nào đi nào, ta mang ngươi đến võ đài.”
Trên võ đài có đốt đuốc, nhưng vẫn không sáng bằng ban ngày. Lâm Thanh Vũ hỏi: “Sao tướng quân không luyện công vào ban ngày?”
“Ban ngày trời nắng lắm, có đồ ngốc mới luyện công.”
Lâm Thanh Vũ khó hiểu. Ngươi quanh năm chinh chiến bên ngoài còn sợ nắng?
Lâm Thanh Vũ: “… À.”
“Mời, nhìn cho kỹ đây.” Cố Phù Châu vươn vai, rồi ngồi thụp xuống, dùng một tay nâng tạ lên.
Lâm Thanh Vũ còn thưởng thức thán phục: “Tướng quân uy vũ.”
“Ngươi lại nhìn nè.” Cố Phù Châu hít sâu một hơi, còn thực sự nâng tạ qua khỏi đầu, “Sao nào?”
“Lợi hại.”
Cố Phù Châu cười, ném tạ xuống cái bịch: “Có phải bản tướng quân mạnh hơn vong phu kia của ngươi nhiều đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy thì so với hắn, có phải ngươi lại càng thưởng thức vóc dáng của bản tướng quân hơn đúng không?”
Giọng điệu Lâm Thanh Vũ nhạt đi mấy phần: “Tướng quân có cái tốt của tướng quân, nhưng ta càng thích vong phu của ta hơn.”
Nụ cười của Cố Phù Châu cứng đờ: “Không phải chứ, hắn ốm yếu bệnh tật như vậy thì có gì tốt?”
Lâm Thanh Vũ rũ mắt: “Nếu như tướng quân không còn dặn dò gì khác, hạ quan cáo lui.”
Cố Phù Châu lại cười: “Ầy, nghĩa đệ ngươi làm sao vậy, đang êm đẹp sao lại giận. Chúng ta không nói tới hắn nữa, ta biểu diễn tay không chặt đá xem như xin lỗi ngươi, nhé?”
Lâm Thanh Vũ: “…”
Cứ thế nửa tháng trôi qua, mỗi ngày Lâm Thanh Vũ đều đến phủ tướng quân đưa thuốc, đã hiểu vì sao phụ thân lại nói Cố Phù Châu là một người kỳ lạ. Nhưng y cảm thấy, dùng ba chữ ‘người lập dị’ để hình dung hắn thì càng chính xác hơn.
Mấy ngày nay, Thái y thự tiếp đón một vị khách quý -thần y Nam Cương nổi tiếng thiên hạ.
Thầy thuốc Nam Cương thiện cổ, có thể nói vị thần y này là vua trong cổ. Hầu hết người dân Trung nguyên xem việc nuôi cổ là tà thuật, nghe đến đã biến sắc, nhưng thật ra không phải. Thuốc có phần thuốc nhưng cũng có phần độc, cổ cũng có cổ thuốc và cổ độc, cổ độc có thể hại người, đương nhiên cổ thuốc có thể cứu người. Lâm phụ biết sự lợi hại trong đó, nhiều lần viết thư cho thần y Nam Cương, cuối cùng mời được người đến Thái y thự, truyền thụ cổ thuật cho động đảo học sinh. Lâm phụ hi vọng học sinh trong Thái y thự ngoài việc học được cách dùng cổ cứu người, còn có thể học được cách giải cổ độc.
Mặc dù Lâm Thanh Vũ đọc đủ thứ y thư, nhưng hiểu biết với cổ thuật cũng chỉ giới hạn ở đàm binh trên giấy. Lần này thần y Nam Cương dạy học ở Thái y thự, đương nhiên y sẽ không bỏ qua.
Sau khi tan học ngày đó, Lâm Thanh Vũ mang theo y thư ra khỏi học đường, bỗng nghe thấy một tiếng huýt sáo. Y nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy Cố Phù Châu đứng dựa vào lan can, vẫy tay cười gọi y, sau lưng vẫn là thị vệ Thiên Cơ doanh đi theo như cũ.
Lâm Thanh Vũ vội vã đi lên trước: “Tướng quân đến Thái y thự là vì Thiên Chu phát tác?”
“À không, ta vào cung báo cáo công tác với Thái tử, đi ngang qua Thái y thự. Ta nghĩ…” Cố Phù Châu cười xấu xa, đưa tay gãi khóe mắt, “Ừm, thuận tiện tới đón ngươi tan học cũng hay.”
Lâm Thanh Vũ khẽ giật mình – đón y tan học? Y cũng không phải trẻ con mới đến trường, tan học còn cần người đón? Mà từ phủ tướng quân đến hoàng cung, sao lại đi ngang qua Thái y thự.
Lâm Thanh Vũ còn chưa trả lời, tay đang cầm đồ bỗng nhẹ bẫng, là Cố Phù Châu cầm lấy y thư của y. Động tác của hắn tự nhiên là thế, như thể bình thường hắn cầm nhiều nhất không phải là thương Thanh Vân Cửu Châu, mà là từng quyển sách một.
Lâm Thanh Vũ nói: “Không cần phiền Đại tướng quân.”
“Không sao, ta khỏe lắm, thích được phiền.” Cố Phù Châu tùy ý mở sách của y ra, “Vậy thì, hôm nay Lâm thái y học được gì trên học đường?”
Lâm Thanh Vũ nói: “Học thức y thuật, hẳn là tướng quân sẽ không thấy hứng thú.”
Cố Phù Châu cười: “Không đâu, Lâm thái y nói ta đều cảm thấy hứng thú.”
“Cổ độc Nam Cương.”
“Cổ? Cổ cũng hay, đại mỹ nhân nên dùng cổ.”
Bước chân của Lâm Thanh Vũ dừng lại, ánh mắt nhìn Cố Phù Châu cũng nhiều hơn mấy phần sâu sa tìm tòi.
Cố Phù Châu không để ý, hoặc là biết nhưng lại vờ như không biết: “Nói đến thì, ta vẫn luôn muốn thắp một nén nhang cho vong phu của ngươi, xem như là tận chút tâm ý của người làm nghĩa huynh.”
Lâm Thanh Vũ thu hồi ánh mắt: “Tướng quân có thể đến Nam An Hầu phủ tế bái tiểu Hầu gia.”
“Nam An Hầu phủ thì miễn đi,” Cố Phù Châu nói, “Không bằng đến chỗ ngươi ở?”
“Phủ của ta?”
“Hẳn là ngươi có cung phụng bài vị của hắn trong phủ…” Cố Phù Châu dừng lại, không tự tin lắm, “Có nhỉ?”
Có thì có, nhưng không phải là bài vị của Lục Vãn Thừa.
Cố Phù Châu nhìn vẻ mặt phức tạp không thể nói với ngoài của Lâm Thanh Vũ, tâm tình cũng phức tạp theo, chế nhạo: “Ngay cả bài vị ngươi cũng không lập cho hắn, ngươi còn không biết xấu hổ nói thích hắn thế này thế nọ. Kỳ thật cũng có thể hiểu, dù sao cũng là nhân duyên do Thánh thượng tứ hôn, nghĩa đệ ngươi quả nhiên không quan tâm mấy đến đệ phu đáng thương kia của ta mà.”
Đệ phu là kiểu xưng hô kỳ cục gì vậy.
Lý trí nói cho Lâm Thanh Vũ hay, lời lẽ khích tướng thế này không cần để ý tới. Nhưng không biết vì sao, Cố Phù Châu dùng giọng điệu này nói chuyện với y, y lại không nhịn được đáp lời: “Ta có.”
“Thật đấy à.” Cố Phù Châu cong môi, “Vậy ngươi dẫn ta đi, chứng minh cho ta xem.”
Nhớ đến ba chữ ‘Giang Đại Tráng’ trên bài vị, Lâm Thanh Vũ trấn định nói: “Vậy thì không tiện lắm.”
Cố Phù Châu không hiểu: “Sao lại không tiện?”
Rêu: Giải thích xưng hô ta ngươi ở đây, vì đang có người của Thiên Cơ doanh bên cạnh nên Châu phải tém lại, Vũ cũng chưa biết ỉn đang ở trong xác Châu nên xem nhau như người lạ.