BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI - Chương 049
49. Ta thích chờ người.
Tin tức Cố Phù Châu sắp về kinh được Tiểu Tùng Tử truyền đến tai Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ có nghi vấn giống Tiêu Tranh, cho rằng việc này có quá nhiều chỗ kỳ quặc.
Từ trong cuộc trò chuyện của vài người, không khó để biết Cố Phù Châu vì trúng độc Thiên Chu nên mới được phép về kinh. Bây giờ Thánh thượng bệnh đến thần trí mơ màng, nên Cố Phù Châu có thể hồi kinh hay không còn tùy thuộc vào Tiêu Tranh nghĩ thế nào.
Mấy tháng trước, Cố Phù Châu liên tục dâng sớ thỉnh cầu về kinh, đều bị Thánh thượng và Thái tử bỏ mặc. Nhưng lần này tình hình hoàn toàn khác, Cố Phù Châu là nơi quân tâm hướng về, dù triều đình kiêng kị binh quyền trong tay hắn ra sao, thì cũng không thể để hắn trúng độc bỏ mình trong lúc mấu chốt này. Nếu như họ không cho Cố Phù Châu về kinh, vậy thì rõ ràng có cách giải độc nhưng lại mặc kệ độc phát mà chết, ba mươi vạn đại quân thủ hạ của Cố Phù Châu nhẹ thì mất lòng với triều đình, nặng thì phản chiến cũng không biết chừng.
Nhưng vì sao cố tình hết lần này đến lần khác lại trúng độc Thiên Chu? Cũng giống như lần trước, Tây Hạ ra tay, vì sao Tây Hạ lại dùng độc chậm của Bắc Cảnh, cứ dùng luôn kịch độc kiến huyết phong hầu là được, theo cách nói ở quê hương họ Giang kia – thì là nói một đằng làm một nẻo.
Y có thể nghĩ ra, đương nhiên Tiêu Tranh cũng có thể nghĩ ra. Nhưng việc đã đến nước này, Tiêu Tranh vì lấy đại cục làm trọng, cho dù biết trong đó có ẩn tình, cũng không thể không hạ chỉ chuẩn cho Cố Phù Châu về kinh.
Cho dù thế nào, đối với y mà nói Cố Phù Châu có thể trở về cũng là chuyện tốt. Cố Phù Châu quay về, phụ thân y tất nhiên cũng theo cùng. Phụ thân y vừa đi là nửa năm, cuối cùng lần này một nhà bốn người bọn họ cũng có thể đoàn tụ.
Lần này Cố Phù Châu về kinh không phải khải hoàn, mà là hồi kinh để giải độc. Vì ổn định thế cục, triều đình quyết định giữ bí mật, để Cố Phù Châu im lặng về kinh, trong cung ngoại trừ trọng thần trong nội các, thì chỉ có Thái y viện biết được việc này.
Tin khẩn tám trăm dặm truyền đến Ung Lương cần phải mất mười ngày, lại chờ Cố Phù Châu đến kinh thành, cần thêm ít nhất cũng phải nửa tháng. Trong nửa tháng này Thái y viện phải chuẩn bị kỹ càng thuốc giải cho Thiên Chu.
Ngày đó Lâm Thanh Vũ từ Đông cung về phủ, bắt đầu phát sốt không hề báo trước. Y ráng chống đỡ kê cho mình một đơn thuốc, cho Hoa Lộ đi bốc, lại lệnh Hoan Đồng đến Thái y thự xin nghỉ cho mình, sau đó thì ngủ thật say.
Bệnh tới như núi đổ, Lâm Thanh Vũ ngủ mê man không biết đêm ngày. Trong cơn mê, y nghe thấy có người gọi tên y: “Thanh Vũ, Thanh Vũ…”
Giọng điệu nhàn nhã tươi cười, rất là thích ý.
Lâm Thanh Vũ muốn đáp lại, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được, trên người như bị một tảng đá đè lên, cử động ngón tay cũng thấy tốn sức, cổ họng cũng khát khô không phát ra được tiếng nào.
Kỳ lạ là, rõ ràng y vẫn nhắm hai mắt, nhưng lại có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ. Sau đó những tiếng ‘Thanh Vũ’ chợt thay đổi, biến thành giọng của một người nam nhân khác: “Lâm thái y.”
Cuối cùng Lâm Thanh Vũ cũng mở bừng mắt ra, thấy rõ người đang đứng trước giường, y khàn giọng: “Thẩm thị vệ?”
“Là ta.” Thẩm Hoài Thức đưa một ly trà qua, “Vẫn ổn chứ? Sắc mặt của ngươi rất tệ.”
Trà lạnh vào họng, Lâm Thanh Vũ cũng dần tỉnh táo lại. Ngày nghĩ gì, đêm mơ đó, hẳn là y đã mơ.
Lâm Thanh Vũ dùng mu bàn tày để lên trán mình, đã từ sốt cao chuyển thành sốt nhẹ, y cũng khôi phục được chút sức lực. “Sao ngươi lại xuất hiện trong phủ của ta.”
“Ta nghe người trong Thái y viện nói ngươi bị bệnh xin nghỉ…” Thẩm Hoài Thức ngập ngừng nói, “Ta tới thăm bệnh.”
“Nửa đêm nửa hôm, ngươi không chào hỏi một tiếng đã đứng ở giường người bệnh. Ảnh vệ các ngươi đều thăm bệnh thế à?”
Thẩm Hoài Thức suy sụp: “Ta không thể để cho người khác phát hiện, nên chỉ có thể ra hạ sách này.”
Với thân thủ của Thẩm Hoài Thức, đừng nói chỉ là Lâm phủ, nửa đêm cho hắn xông vào hoàng cung cũng chưa hẳn bị người ta phát hiện. Lâm Thanh Vũ xì một tiếng: “Quả thật không thể để Thái tử phát hiện, bằng không gã lại cảm thấy mình chưa đút no ngươi, để ngươi đến phủ ta thâu hoan.”
Thẩm Hoài Thức đỏ bừng mặt vì xấu hổ: “Điện hạ say rượu xúc động, ta… ta thay hắn xin lỗi ngươi.”
Lâm Thanh Vũ như thể nghe được chuyện cười kinh thiên nào đó: “Ngươi nói xin lỗi thay gã? Ngươi là gì của gã, dựa vào cái gì phải xin lỗi thay gã? Chỉ bằng việc ngươi bò lên giường của gã hay sao.”
Vẻ mặt Thẩm Hoài Thức cứng đờ: “Đừng, đừng nói nữa.”
“Không muốn nghe những lời này thì ngươi có thể cút.” Ánh mắt Lâm Thanh Vũ lạnh lùng, “Ta không có hứng thú với mấy người ti tiện.”
Nếu Thẩm Hoài Thức vẫn cứ mê muội không tỉnh, khăng khăng một mực với Tiêu Tranh, thì sao có thể làm việc cho y.
Thật phí thời gian y giải độc trị thương cho Thẩm Hoài Thức, phế vật.
Thẩm Hoài Thức im lặng hồi lâu rồi thì thào: “Ta, Tĩnh Thuần, và điện hạ, ba người chúng ta biết nhau từ khi còn nhỏ. Tính cách Tĩnh Thuần ngây thơ hồn nhiên, không rành thế sự, mặc dù là ‘cung nữ’, nhưng vẫn luôn yếu ớt mong manh, vừa gặp chuyện tủi thân đã khóc nhè. Tĩnh Thần khóc, điện hạ sẽ đi dỗ hắn. Còn ta thì không biết dỗ người khác, chỉ có thể luyện võ cho tốt trong Thiên Ngục môn, nghĩ rằng như vậy là có thể mãi mãi che chở cho Tĩnh Thuần và điện hạ. Sau này… Tĩnh Thuần bị Bắc Cảnh vương nhìn trúng, hắn không muốn gả, khóc lóc xin điện hạ cứu hắn. Nhưng thánh chỉ đã ban, cho dù là điện hạ cũng bất lực. Đây là tâm bệnh của điện hạ, từ đó về sau, bất cứ chuyện gì liên quan đến Tĩnh Thuần, điện hạ sẽ bắt đầu trở nên ngang ngược, vui giận thất thường.” Thẩm Hoài Thức ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Vũ, “Lâm thái y, mắt của ngươi rất giống Tĩnh Thuần, cho nên điện hạ nhất thời không kiềm chế được.”
Lâm Thanh Vũ tìm được mấu chốt trong đống lời vô nghĩa đó: “Thiên Ngục môn? Ám vệ hoàng gia không phải đều từ Thiên Cơ Doanh hay sao?”
Thẩm Hoài Thức do dự rồi nói: “Thiên Cơ doanh và Thiên Ngục môn là nanh vuốt của thiên tử, Thiên Cơ doanh ngoài sáng, Thiên Ngục môn trong tối, thế nhân chỉ biết Thiên Cơ, không biết Thiên Ngục. Cả hai một sáng một tối, hỗ trợ cho nhau. Ba năm trước đây, khi Thiên Ngục môn bị diệt, mấy trăm người chỉ có một mình ta sống chui nhủi ở thế gian.”
Thẩm Hoài Thức nói đơn giản, ẩn đi rất nhiều chi tiết: “Thiên Ngục môn do ai diệt?”
Thẩm Hoài Thức lắc đầu, giống như không muốn nói thêm về việc này: “Tóm lại, là điện hạ đã cứu ta. Về sau, ta tiến vào Thiên Cơ doanh, tiếp tục làm việc cho điện hạ. Ta cho là trong Thiên Ngục môn ngoài ta ra thì không còn ai sống, không ngờ rằng còn có thể nhìn thấy ngọc bài của Thiên Ngục môn.” Đôi mắt Thẩm Hoài Thức khẽ nhúc nhích, “Từ Châu, Tô thành… ta nhất định phải tự mình đi xem xem.”
Lâm Thanh Vũ hỏi: “Ngươi định khi nào đi.”
Thẩm Hoài Thức thở dài: “Cố đại tướng quân hồi kinh, tạm thời ta chưa đi được.”
“Vì sao?”
“Bên cạnh Cố đại tướng quân có người của Thiên Cơ doanh, từ Ung Lương về kinh thành, nhất cử nhất động, lời ăn tiếng nói của hắn, đều nằm trong tầm kiểm soát của Thái tử.”
Lâm Thanh Vũ thấy lạ: “Ngươi nói cho ta chuyện này, không sợ ta lộ ra ngoài hay sao?”
Thẩm Hoài Thức cười: “Cố đại tướng quân khôn ngoan cỡ nào, hắn sao lại không biết mình bị Thiên Cơ doanh giám thị. Nhưng đây là điều kiện để hắn hồi kinh, hắn muốn về, cũng chỉ có thể chấp nhận.”
“Nghe giọng điệu của ngươi, có vẻ rất kính nể Cố đại tướng quân.”
“Nam nhi Đại Du, có ai không kính nể chiến thần một nước. Mặc dù gần đây hắn có không ít hành vi không thể tưởng được, nhưng…” Thẩm Hoài Thức ngừng nói, “Có người.”
Lâm Thanh Vũ nhìn ra cửa, chẳng thấy gì, quay lại, bóng dáng của Thẩm Hoài Thức cũng chẳng thấy đâu. Sau một chốc, Hoa Lộ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lâm Thanh Vũ ngồi ở đầu giường, kinh ngạc nói: “Thiếu gia, ngươi tỉnh rồi!”
Chẳng biết cửa sổ được mở từ lúc nào, gió thổi lá cây xào xạc, như thể chưa từng có ai tới đây.
Lâm Thanh Vũ không khỏi nghĩ, với thân thủ này của Thẩm Hoài Thức, Tiêu Tranh có thể chịu được một kiếm của hắn hay sao.
Bệnh đi như kéo tơ, bệnh của Lâm Thanh Vũ lề mà lề mề đến nửa tháng mới hết, cả người cũng gầy đi trông thấy, rất có phong thái liễu rũ trong gió, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể khơi dậy khát vọng che chở của nam tử.
Hồ Cát vì để Lâm Thanh Vũ có thể nghỉ ngơi cho tốt, lúc trực cùng nhau cũng chủ động ôm lấy mọi chuyện. Nhưng Chử Chính Đức không muốn thấy y nhàn rỗi, đuổi y đến Thái y thự phối thuốc giải Thiên chu.
Vào tháng sáu, đợt nắng nóng ấp đến, gió từ thung lũng thổi qua, bởi vì thuốc dẫn – Tuyết liên Bắc Cảnh nhất định phải dùng cối ngọc ấm để giã, sau khi thành thuốc phải uống trong vòng một canh giờ. Cối ngọc ấm này hiếm có trên thế gián, cả Đại Du chỉ có ba cái, trong đó một cái ở Bắc Cảnh, hai cái còn lại ở Thiên thảo đường Thái y thự.
Ngay sau khi tin tức Cố Phù Châu cố gắng chịu đựng về đến kinh thành truyền đến Thái y thự, trên dưới Thái y thự nhộn nhịp hẳn lên.
Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu mỗi thuốc dẫn cuối cùng.
“Thuốc dẫn đâu? Mau mang thuốc dẫn đến đây!”
“Thuốc dẫn do Lâm thái y coi chừng, nhanh đi tìm Lâm thái y mau.”
“Lúc quan trọng thế này Lâm Thanh Vũ lại chạy đi đâu không biết!”
Cuối cùng đám người tìm thấy Lâm Thanh Vũ ở Tàng thư lâu. Lâm Thanh Vũ biết ý đồ của bọn họ, hai mày nhăn lại: “Không phải ngày mai Cố đại tướng quân mới về kinh hay sao.”
“Ai nói với ngươi như thế? Cố đại tướng quân đã hồi phủ nửa canh giờ trước rồi!”
Ánh mắt của Lâm Thanh Vũ rơi vào một y quan lục phẩm, chính người này cố ý đến báo cho y lúc sáng sớm.
Có vẻ y quan kia cũng thấy chột dạ, không dám nhìn Lâm Thanh Vũ. Tạm thời bây giờ Lâm Thanh Vũ chưa tỉnh sổ với hắn, nói: “Cho ta nửa canh giờ là được.”
Y quan cầm đầu trừng to mắt: “Bây giờ ngươi mới bắt đầu phối thuốc hả?”
“Còn nói nhảm nữa, thì càng lâu.”
Sau khi thuốc thành, Lâm Thanh Vũ không trì hoãn nữa, tự mình đem thuốc giải đến phủ Đại tướng quân.
Quản gia của phủ tướng quân chờ mãi không thấy thuốc, gấp đến mồ hôi nhễ nhại. Mãi mới thấy Lâm Thanh Vũ đến, vội vàng dẫn y đi đến nội viện: “Đại tướng quân, thuốc tới rồi!”
Chưa được cho phép, Lâm Thanh Vũ chỉ có thể đứng chờ ở ngoài.
Một giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo châm chọc không thèm che giấu: “Tới sớm ghê. Sao không chờ sang năm rồi đến luôn, sẵn nhặt cỏ cao ba mét trên mộ của ta.”
Lâm Thanh Vũ sững sờ.
Đây là… Cố Phù Châu? Chiến thần một nước, Cố đại tướng quân ba mươi tuổi?
Chuyện này…
Giọng của Chử Chính Đức vang lên theo sau: “Đại tướng quân thứ tội. Là hạ quan sơ sẩy, đưa chuyện quan trọng thế này cho một người mới thất phẩm. Chờ khi quay về, hạ quan nhất định sẽ trọng phạt người này.”
“Tướng quân, vẫn nên cho người mang thuốc vào trước đi.”
Lâm Thanh Vũ khẽ thịch trong lòng, đây là giọng phụ thân y. Giọng phụ thân có hơi mệt mỏi, hẳn là trên đường hồi kinh không nghỉ ngơi được nhiều.
Lâm Thanh Vũ trấn tĩnh tâm trí, mang thuốc vào. Chỉ thấy phụ thân y và Chử Chính Đức đứng trước một cái ghế bành, một nam tử cao lớn ngồi trên đó, mặc quan phục võ tướng màu đen, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt không tính là trắng nhìn có chút lạnh lùng, mang theo vẻ khát máu của quân nhân, nhưng phối với đôi mắt của hắn, vẻ hung ác đã nhạt đi không ít, ngược lại mang theo chút cảm giác lãng đãng của thiếu niên.
Thiên Chu là độc chậm, Cố Phù Châu chưa đến mức bị độc xâm nhập vào nội tạng, nên nhìn qua không khác người thường là mấy, lúc này đang bưng trà lên uống.
Xưa nay Lâm phụ thận trọng, nhưng được gặp trưởng tử nửa năm xa cách, ông cũng khó nén cảm xúc, bật thốt lên: “Thanh Vũ?”
Tay cầm trà của Cố Phù Châu khựng lại, ngước mắt lên nhìn. Lúc đối diện với ánh mắt của y, đôi mắt hắn như gạt mây thấy sương, chợt có thần thái. Ngay sau đó, hắn lại giống như có chút hồi hộp, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Lâm Thanh Vũ nở nụ cười nhẹ với phụ thân y, sau đó làm lễ với Cố Phù Châu, “Hạ quan Lâm Thanh Vũ, tham kiến Đại tướng quân.”
Cố Phù Châu: “…”
Cố Phù Châu chậm chạp không nói lời nào, sợ là đang trách y tội tới chậm. Lâm Thanh Vũ lại nói: “Để tướng quân chờ lâu, mong tướng quân thứ tội.”
Cố Phù Châu không nhìn y, cuối cùng chỉ chịu nói một câu.
“Không sao,” Hắn cười nhẹ, “Ta thích chờ người.”