ANH TỰA NHƯ ÁNH SÁNG MẶT TRỜI - Chương 40: Ngày đó chạy nhanh như vậy, hôm nay đi theo anh làm gì?”
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ANH TỰA NHƯ ÁNH SÁNG MẶT TRỜI
- Chương 40: Ngày đó chạy nhanh như vậy, hôm nay đi theo anh làm gì?”
– —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Giữa lúc WDF đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, thì một tin tức từ Hiệp hội Thể thao Điện tử giống như sấm sét san bằng đất, làm cho mọi người sững sờ.
【Hiệp hội Thể thao điện tử Trung Quốc】: Thông qua giải đấu Liên minh vương giả thành phố các câu lạc bộ IN, POP, IEM, ATB đã tích lũy được sức mạnh và kinh nghiệm phong phú để trở thành các chiến đội hàng đầu bước vào giải đấu Liên minh vương giả chuyên nghiệp chính thức, bốn suất còn lại, sẽ được chọn từ trong top 12 đội trong vòng đấu quốc gia. Đợt tuyển chọn sẽ bắt đầu từ cuối tháng này, lịch thi đấu cụ thể sẽ được thông báo sau.
Các vị trí từ thứ nhất đến thứ tư trong cuộc thi quốc gia là IN, POP, WDF và IEM, tại sao ba đội hàng đầu bước vào giải đấu chính thức, lại chỉ có WDF là đội bị bỏ sót? ATB thậm chí còn không lọt vào top 4, dựa vào cái gì mà có thể loại bỏ WDF, trở thành đội hàng đầu của giải đấu?
Mọi người nhìn thấy tin tức này, vừa không hiểu tại sao lại như vậy, vừa vô cùng tức giận.
Khi Thì Phỉ nhận được cuộc gọi của Chu Chính, anh đang ở bên ngoài văn phòng của Lưu Hải Minh – chủ tịch của Hiệp hội Thể thao điện tử, anh đã đợi ở đây hơn một tiếng.
Thì Phỉ cầm điện thoại trong tay, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn những chiếc xe ô tô chạy trên đường nhỏ bé giống như những con kiến, nghĩ đến bản thân mình giờ phút này, so với kiến thì tốt hơn bao nhiêu? Không chút sức lực đấu tranh, chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt.
Thì Phỉ nghe thấy có tiếng động ở phía sau, liền vội vàng quay lại.- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Lưu Hải Minh sau khi họp xong, nghe nói Thì Phỉ đã đợi mình rất lâu, thì lập tức chạy về văn phòng. Thấy Thì Phỉ đang đợi ở cửa, thì mắng thư ký nói: “Sao không để cho khách vào đợi?”
Thư ký đỏ mặt, rất không biết làm sao, có chút oan ức nhìn Thì Phỉ.
Thì Phỉ nói: “Là tôi muốn đợi chủ tịch Lưu ở đây.”
“Mau mau, đi vào nói, cứ họp suốt, vô cùng bận rộn.”
Chủ tịch Lưu nghênh đón Thì Phỉ vào văn phòng, cầm ra hai chai nước lọc, đưa cho Thì Phỉ một chai.
Lưu Hải Minh uống một hớp gần nửa chai nước, rồi mới mở miệng nói: “Thành tích của WDF năm nay quả thực rất ấn tượng, trong tất cả các đội, tuy không phải là mạnh nhất, nhưng chắc chắn làm người khác chú ý nhất, điểm này thì không thể nghi ngờ gì. Sau trận đấu quốc gia, hội đồng đã tổ chức nhiều cuộc họp, thảo luận nghiên cứu nhiều lần về cách chọn các chiến đội toàn diện tiến vào giải đấu liên đoàn, sau khi mọi người suy xét đánh giá toàn diện, đã đi tới quyết định ngoại trừ một số đội có thực mạnh hùng hậu ra, thì nên trải qua một lần sàng lọc nữa, để đảm bảo các đội tham gia giải đấu liên đoàn đều vô cùng xuất sắc. WDF đúng là có thực lực, nhưng việc thiếu kinh nghiệm cũng là sự thật, suy cho cùng thì thời gian thành lập quá ngắn, những giải đấu lớn đều chưa từng tham gia, các cậu cùng nhau đi tới đây, nhân tố may mắn tương đối lớn.”
“Tuy nhiên, cậu cũng không cần sốt ruột, tiếp theo còn có trận đấu tuyển chọn, 12 đội tranh nhau 4 suất, các cậu vẫn có cơ hội rất lớn.”
“Sau khi xem xét toàn diện đã chọn để cho ATB trực tiếp tiến vào giải đấu,” Thì Phỉ nhìn chằm chằm Lưu Hải Minh, hỏi: “Tôi muốn biết, tiêu chí xem xét toàn diện là thế nào?”
Lưu Hải Minh bị ánh mắt sắc bén của Thì Phỉ làm cho rất không được tự nhiên, hắng giọng nói: “ATB trực tiếp tiến vào giải đấu, là dựa vào thực lực toàn diện của hai năm qua, năm ngoái ATB đã vô địch thế giới.”
“Theo như ông nói, thì Chu Chính và tôi đều là nhà vô địch thế giới năm ngoái, Phùng Ly năm ngoái cũng là người của ATB, tại sao đội của chúng tôi không thể vào thẳng giải đấu? Huống chi ATB của bây giờ, có bao nhiêu đội viên đã đoạt cúp vô địch năm ngoái? Đội viên chấm dứt hợp đồng, giải nghệ, ATB của bây giờ được nói là đã vô địch thế giới, nhưng thật ra thì chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi, tại sao ATB lại được vào thẳng giải đấu liên đoàn, chứ không phải là WDF?”- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
“Cậu và Chu Chính đều đã giải nghệ, làm ở phía sau hậu trường và trực tiếp tham gia giải đấu là hai việc khác nhau, nếu như bây giờ WDF có cậu và Chu Chính ngồi chơi, nhất định sẽ chọn các cậu vào giải đấu liên đoàn, dĩ nhiên, nếu như hai người các cậu ở trong đó, thì sao WDF chỉ giành được vị trí thứ ba thôi chứ?”
Thì Phỉ liếc nhìn Lưu Hải Minh, đây chính là kiểu đi một vòng nói thực lực của WDF không đủ. Nhưng nếu bàn về thực lực, thì WDF sẽ đè bẹp ATB.
“Trải qua nhiều trận đấu hơn, rèn luyện nhiều hơn, cũng là cân nhắc cho các cậu, nhiều thêm một chút kinh nghiệm thi đấu, đối với các cậu cũng không có hại.”
Thì Phỉ hừ lạnh, cười một chút rồi đứng lên. Nhìn thấy nụ cười của anh, Lưu Hải Minh mơ hồ cảm thấy bất an.
“Nếu như không có ATB, liệu Chủ tịch Lưu có cân nhắc để cho WDF tiến vào giải đấu liên đoàn trước không?”
“Tất nhiên.”
“Được, bảo ATB cử những đội viên mạnh nhất, đấu với WDF một trận, nếu đội chúng tôi thua, thì sẽ tham gia trận đấu tuyển chọn, tuyệt đối không có ý kiến khác. Nếu là thắng, thì để WDF trực tiếp vào giải đấu liên đoàn, ATB đi tham gia trận đấu tuyển chọn.”
Lưu Hải Minh vừa nghe được lời này, mặt lập tức xuống sắc: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao? Cậu định làm gì? Bỏ quyền?”
Thì Phỉ không nói lời nào, Lưu Hải Minh liền tiếp tục nói: “Thì Phỉ à Thì Phỉ, cậu thi đấu nhiều năm như vậy, tại sao lại ngây thơ như thế chứ? Đe dọa tôi? Vậy thì tôi cũng nói rõ với cậu, để ATB tham gia giải đấu liên đoàn là quyết định của hội đồng, không phải một người nào đó có thể thay đổi, về việc có tham gia trận đấu tuyển chọn hay không, tùy thuộc vào cậu.”
Thì Phỉ lập tức đứng dậy, sải bước về phía cửa văn phòng.
Lưu Hải Minh cũng đứng lên: “Thì Phỉ.”- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Thì Phỉ nghe tiếng thì dừng lại. Lưu Hải Minh bước tới gần anh, giọng nói hòa hoãn hơn nhiều nói: “Bây giờ trước mặt cậu đang có một bàn cờ đặc biệt tốt, tiến thêm một bước nữa thì cậu sẽ thắng lớn. Nhưng cũng bởi vì cậu không hài lòng với quyết định của hiệp hội, mà cậu liền hất tay đi? Cậu hãy bình tĩnh suy nghĩ một chút đi, cậu không phải một mình, sau lưng cậu là cả một tập thể, cậu còn gánh vác hy vọng của bọn họ, chỉ vì một trận đấu, mà đốt hết những nỗ lực của mọi người sao?”
Thì Phỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa bằng gỗ lim trước mặt, mỉm cười: “Người đốt hết đốt tất cả những thứ này không phải tôi, là Chủ tịch Lưu, còn có Hiệp hội Thể thao điện tử. Đây không phải là một trận đấu đơn giản, mà đó là sự phủ nhận đối với đội tôi, phủ nhận tất cả những nỗ lực của chúng tôi.” Thì Phỉ nhìn Lưu Hải Minh, chất vấn: “Chúng tôi dựa vào thực lực giành được vị trí thứ ba, dựa vào cái gì lại nói chúng tôi chẳng qua là may mắn?”
Lưu Hải Minh hoàn toàn khó chịu: “Tôi là coi trọng cậu, coi trọng WDF, nên hôm nay mới giải thích nhiều như vậy cho cậu, đổi sang người khác, thì tôi căn bản sẽ không nói thêm một chữ.”
Thì Phỉ lạnh lùng nhìn Lưu Hải Minh, mở cửa bước ra ngoài.
Cửa văn phòng mở rồi lại đóng, Lưu Hải Minh vô cùng tức giận cười gằn lại: “Quá vì cái lợi trước mắt!”
====
Căn cứ WDF.
Hà Ngộ tức tối bất bình: “Ba đội kia thì cũng được đi, nhưng điều em không thể chịu đựng được nhất là ATB, tại sao một đội thậm chí còn không vào top bốn, dựa vào cái gì lại tiến vào giải đầu? Chúng ta đứng thứ ba, nhưng lại đấu một trận nữa? Đ*t m* Hiệp hội Thể thao điện tử!”
Nam Tụng nói: “Hiệp hội Thể thao điện tử và ATB cùng phe với nhau. Lần trước lão đại tố cáo với Hiệp hội Thể thao điện tử có người đó cố tình phá hoại mạng trận đấu, cuối cùng cũng bỏ mặc.”
Mọi người đều biết Vương Hoán là người quản lý của Hiệp hội thể Thao điện tử, nhất định phải là anh ta và Tần Du cản trở từ bên trong. Hai người này, thật là so với chuột nhắt thì còn làm cho người ta nôn mửa hơn.- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Thạch Đầu nói: “ATB đúng là đã phá kỷ lục bị tôi ghét nhất trong đời rồi, không ai thay được cả. Phùng Ly, câu lạc bộ cũ của cậu tại sao lại vô liêm sỉ như vậy?”
“Nè! Dừng lại!” Phùng Ly giơ tay lên làm động tác ngăn lại, “Em cũng chưa từng lên sân, em cũng không thừa nhận ATB là câu lạc bộ cũ của em.”
Thạch Đầu nói: “Làm sao bây giờ? Thực sự chẳng lẽ phải tham gia trận đấu tuyển chọn sao?”
Hà Ngộ nói: “Tham gia trận đấu tuyển chọn không sao, chỉ đơn giản là một trận đấu mà thôi, nhưng… thật sự khiến cho người ta rất khó chịu!”
Phùng Ly nắm chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ em muốn lập tức xông vào căn cứ ATB, đánh Vương Hoán và Tần Du một trận!”
Đa Lan đang kiểm đếm hàng hóa nghe đến chỗ này, thì lập tức mở miệng nói: “Không được đánh người.”
Nam Tụng nói: “Đa Lan nói đúng, chúng ta không thể lại để cho bọn họ nắm được bất kỳ chuyện gì nữa.”
Thạch Đầu thở dài nói: “Cũng không biết lão đại định làm thế nào.”
Thở dài dễ lây lan, mọi người đều nhao nhao thở dài tuyệt vọng. Ngay cả Cố Nam Sơn, người luôn luôn ít nói, cũng thở dài theo.
Ngay sau khi tin tức từ Hiệp hội Thể thao điện tử được đưa ra, mọi người đều không có tâm trạng đóng gói và vận chuyển hàng, chỉ còn Đa Lan, là vẫn chăm chỉ làm việc. Cô ấy không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, có lẽ chính là giúp mọi người đỡ bận rộn.
Tô Mộc Hề vội vàng đi vào căn cứ, nhìn thấy Chu Chính đang đi tới đi lui, lo lắng hỏi: “Thì Phỉ đâu?”
“Vẫn chưa về.”
“Tin tức trên mạng là thật sao?”
Chu Chính trịnh trọng gật đầu.
“Anh ấy đi đâu? Không sao chứ?”
Chu Chính giơ điện thoại trong tay lên, bất lực nói: “Cậu ấy vừa cúp điện thoại của anh, anh cũng không biết rõ cậu ấy đang ở đâu.”
Tô Mộc Hề kéo ghế ngồi xuống, thở hổn hển. Khi nhìn thấy tin tức trên mạng, cô liền vội vàng chạy tới, bây giờ mới cảm thấy phổi cũng sắp nổ tung.
Chu Chính và Tô Mộc Hề đều ở đây chờ tin tức của Thì Phỉ, ngồi mà bồn chồn bất an, cảm giác từng giây từng phúc đều dày vò.
Không biết qua bao lâu, Thì Phỉ rốt cuộc cũng trở lại. Mọi người nghe thấy động tĩnh, nhao nhao ra khỏi phòng họp, tập trung ở phòng khách.
Thì Phỉ nói: “Nếu mọi người đều ở đây, vậy thì sẽ nói vài lời.”- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Thì Phỉ lấy điếu thuốc từ trong túi ra, không để ý đến việc có phụ nữ ở đây hay không, nhưng lại không tìm thấy bật lửa trong túi. Thạch Đầu lập tức lấy bật lửa trên bàn tới, đưa cho anh châm thuốc lá.
Tô Mộc Hề nhìn anh như vậy, trái tim như bị véo.
Thì Phỉ hít một hơi, để cho tâm trạng trấn tĩnh, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt một, bình tĩnh nói: “Tôi Thì Phỉ, tư cách thấp, thực lực không đủ, mọi người đi theo tôi, sẽ luôn chịu thiệt oan ức, tôi cũng không muốn làm lỡ mọi người, tôi sẽ giúp mọi người liên lạc câu lạc bộ mới, hiện tại mọi người đều nổi tiếng, các câu lạc bộ đều muốn cướp, tôi sẽ viết thư giới thiệu cho mọi người, không lo không có đường ra. Câu lạc bộ mới, nhất định sẽ có thể cung cấp cho mọi người nhiều hơn.”
Nói xong, Thì Phỉ lại hít một hơi.
Nghe xong những lời này, mọi người đều nóng lòng, muốn nói chuyện, nhưng lại bị anh giơ tay ngăn cản: “Con người thường đi đến nơi cao hơn, tôi hiểu sự lựa chọn của mọi người. Rời đi bây giờ, không tính là phản bội.”
Thì Phỉ nhìn Tô Mộc Hề trong đám người, nói với cô: “Phát lương cho mọi người.”
“Lão đại, chúng tôi không đi!”
“Đúng, chúng ta đều không đi!”
“Chỉ là trận đấu tuyển chọn mà thôi, không đáng sợ, WDF chúng ta mặc kệ thuận cảnh nghịch cảnh, đều không nói từ bỏ.”
“Cục diện càng bất công, thì chúng ta càng phải liều chết đến cùng!”
“Đúng! Liền chết đến cùng!”
Mọi người nhao nha bày tỏ cùng nhau vượt qua khó khăn, tuyệt đối không rời đi, Thì Phỉ lại kiên định nói: “Tôi hiểu cảm giác của các cậu, nhưng thể thao điện tử đối với các cậu mà nói là một nghề nghiệp, chim khôn chọn cây mà đậu, chính là sự lựa chọn hợp lý nhất, đừng để bị cảm xúc chi phối. Đi theo câu lạc bộ có tư cách, sẽ tốt hơn theo tôi, các cậu đều suy nghĩ thật kỹ đi. Nếu như cảm thấy khó mà nói trực tiếp, thì có thể gửi tin nhắn cho tôi.”
Nói xong, Thì Phỉ liền rời khỏi căn cứ.
“Lão đại.”- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Mọi người đều đuổi theo, Thì Phỉ giơ tay lên chặn mọi người: “Hứa với tôi, suy nghĩ thật kỹ. Đi theo tôi thì không vào giải đấu liên đoàn, càng không nói đến tiền đồ rộng lớn.”
Sau khi cửa thang máy mở ra, Thì Phỉ bước vào, ngay tại lúc cửa thang máy sắp đóng lại, thì lại mở ra, Thì Phỉ ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Mộc Hề đi vào, Thì Phỉ chỉ nhìn một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Sau khi Tô Mộc Hề đi vào, thì cô đứng ở bên cửa thang máy. Khi thang máy đến tầng một, cô đi ra ngoài trước, phát hiện Thì Phỉ vẫn ở trong thang máy, dựa vào tường thang máy, nhìn cô, không nhúc nhích.
“Sao không đi?” Tô Mộc Hề hỏi.
Thì Phỉ nhíu mày nhìn cô, thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Tô Mộc Hề vội vàng ấn nút.
“Anh kêu em trả tiền lương, em đi theo anh làm gì?”
Tô Mộc Hề không khỏi trợn tròn mắt: “Hôm nay là ngày 2, lương tháng trước đã phát rồi.”
Thì Phỉ suy nghĩ một chút, hình như là vậy. Lúc này mới rời khỏi tường thang máy, ra khỏi thang máy.
Anh chưa nghĩ ra đi chỗ nào, vốn định ngồi trong xe một lát, nhưng ai biết Tô Mộc Hề cũng đi ra, còn đi theo anh lên xe.
Anh hừ lạnh: “Ngày đó chạy nhanh như vậy, hôm nay đi theo anh làm gì?”
Nhắc đến chuyện ngày hôm đó, hô hấp của Tô Mộc Hề hơi chậm lại, thấp giọng nói: “Hôm nay là chuyện công việc.”
“Anh với em không nói chuyện công việc.”
“Nói chuyện công việc trước.”- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Trước? Vậy anh ngược lại phải nghe một chút, sau khi nói chuyện công việc xong, cô định nói chuyện riêng như thế nào.
Ai biết cô vừa mới mở miệng, đã trách: “Anh như vậy thật không tốt, xảy ra vấn đề, không nghĩ cách xử lý như thế nào, liền nghĩ tới đuổi mọi người đi.”
Thì Phỉ vốn cũng không vui, nghe thấy những lời chỉ trích của cô, không khỏi cao giọng: “Anh đang cho bọn họ lựa chọn, đi theo anh không có đường ra, cho bọn họ cơ hội lựa chọn nơi tốt hơn, anh đang nghĩ cho bọn họ, nháo cả buổi đều là anh sao?”
“Anh có nghĩ tới mọi người căn bản không cần anh phải ‘quan tâm’ lo nghĩ vì bọn họ như vậy hay không? Ý nghĩ duy nhất của bọn họ là WDF nên đối phó với cục diện hiện tại như thế nào, hoàn toàn không nghĩ đến việc rời đi!”
“Nhưng anh cmn, căn bản cũng không biết đối phó thế nào!”
Thì Phỉ mắng to một tiếng, hung hăng đập tay lái một cái, còi bị đập mạnh, ở trong hầm đậu xe trống trải đặc biệt chói tai.
Thì Phỉ mở cửa xe đi xuống, dường như không muốn ở cùng một không gian với cô.
Sau khi xuống xe, Thì Phỉ cũng không có đi, mà chỉ dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc.
Tô Mộc Hề ngồi trong xe một lúc, rồi mở cửa xe, xuống xe đi tới bên cạnh Thì Phỉ.
Thì Phỉ hít một hơi: “Em cho rằng anh cam tâm sao? Nhưng anh có thể làm gì? Anh chạy tới Hiệp hội thể thao điện tử, uy hiếp Lưu Hải Minh để cho chúng ta trực tiếp vào giải đấu liên đoàn, nếu không chúng ta sẽ bỏ quyền, giải đấu liên đoàn chó má kia không tham gia cũng được. Nhưng người ta, căn bản không care, trong cái giới thể thao điện tử này, không có Thì Phỉ, thì còn có Lưu Phỉ, Vương Phỉ, không có WDF thì còn có PDF, không phải thiếu chúng ta thì không được, anh biết rõ như vậy, nhưng anh lại không thể nuốt trôi cục tức này. Bây giờ WDF bị anh cản đường, có thể ngay cả giải đấu liên đoàn cũng không vào được, không vào được giải đấu liên đoàn, thì nói gì đến tương lai? Bọn họ tiếp tục đi theo anh có thể có đường ra sao?”
Thì Phỉ hít một hơi thuốc, thở ra làn khói mờ mịt, anh cười, bất lực nói: “Trước đây, đều là người khác hòa nhã cầu xin anh, cung phụng anh, cho tới bây giờ chưa từng có ai dám chọc anh mất hứng, anh sầm mặt, Vương Hoán liền vội vàng tăng lương cho anh. Anh cho rằng thể thao điện tử, chỉ cần có thể thắng trận đấu, thì tự nhiên sẽ có người cung phụng, tán tụng, đến bây giờ mới nhận ra muốn làm được chuyện, không phải chỉ cần cố gắng là có thể. Quá nhiều ngậm đắng nuốt cay, quá nhiều thỏa hiệp, khi đối mặt với thực tế, chúng ta đều quá nhỏ bé, cũng quá tàn nhẫn.”
Lời nói của Thì Phỉ khiến Tô Mộc Hề rất khó chịu, trong lòng hơi đau, cô cúi đầu, nói nhỏ: “Xin lỗi, em không nên trách móc anh bừa bãi như vậy.”
Thì Phỉ giễu cợt: “Không sao, nói không chừng bắt đầu từ ngày mai, sẽ không có WDF nữa, em cũng có thể tìm công việc khác.”
Trái tim của Tô Mộc Hề đau nhói, sau khi gia nhập WDF hơn nửa năm, cô đã cùng với WDF, cùng với các đội viên kết thành tình nghĩa sâu sắc, cô không muốn nhìn WDF tan rã, tin rằng mọi người đều giống vậy.
“Nếu như mọi người đều không rời đi, muốn tiếp tục ở lại WDF thì sao?”
Thì Phỉ quay lưng lại, ấn tàn thuốc lên nóc xe: “Ở lại làm gì? Chờ đến lúc nhân khí vất vả lắm mới tích lũy được hao hết sạch? Nếu như xem thể thao điện tử là một nghề nghiệp, thì phải lý trí một chút. Đừng dựa vào thích ghét của bản thân mà đưa ra quyết định.”
Tô Mộc Hề lại nói thẳng: “Anh cũng không phải là dựa vào thích ghét của mình, chạy tới Hiệp hội Thể thao điện tử uy hiếp Lưu Hải Minh sao? Tại sao chỉ có anh được cảm tính, mà không cho mọi người cảm tính?”
Ngón tay của Thì Phỉ run nhẹ, ngọn lửa của chiếc bật lửa gần như thiêu rụi lông mi của anh.
Tô Mộc Hề đi vòng qua anh, ở dưới ánh đèn mờ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của anh, nói từng chữ một: “Hứa với em, nếu như mọi người đều không rời WDF, cũng không từ bỏ WDF, thì cho dù không vào được giải đấu liên đoàn, chúng ta cũng có thể tạo nên tên tuổi cho chính mình ở trong giới.”
Thì Phỉ muốn cười cô ngây thơ, muốn châm chọc cô không lượng sức mình, nhưng đối mặt với vẻ mặt chân thành và thành khẩn của cô, anh thật sự không mở miệng được.
Thì Phỉ quay đầu không nhìn cô, yết hầu chuyển động: “Chuyện công việc nói xong rồi.”
Tô Mộc Hề đỏ mặt, cúi đầu nói: “Bây giờ em không có tâm trạng nói chuyện riêng.”
“Ai muốn nói chuyện riêng với em?” Thì Phỉ tức giận trừng mắt nhìn cô, mở cửa xe ngồi vào.
Tô Mộc Hề thiếu đánh! Thật sự phải đánh cô 800 cái một ngày. Bỏ đi, vẫn là mình thiếu…
Tô Mộc Hề vội vàng đi theo lên xe, hôm nay tâm tình anh không tốt, không biết sẽ làm ra chuyện gì, vẫn nên đi theo an toàn hơn.
Thì Phỉ khởi động xe, thấy Tô Mộc Hề đã thắt dây an toàn, thì cau mày: “Em còn đi theo anh làm gì?”
“Em là trợ lý của anh, đi theo anh là chuyện đương nhiên. Người khác em không quản, dù sao em cũng không rời WDF.”
Thì Phỉ nhíu mày: “Sợ đi cũng không có lương cao như vậy.”- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Tô Mộc Hề trừng mắt nhìn anh, cũng đã tới đây rồi, cô làm sao chỉ quan tâm đến chuyện này chứ? Cô chỉ là, không muốn rời đi.
Công việc ở đây cô không thể buông bỏ, tương lai của WDF cô không thể buông bỏ, tình cảm với mọi người cô không thể buông bỏ, anh… cô càng không thể buông bỏ.- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
WDF đúng là gặp rất nhiều khó khăn, Thì Phỉ đúng là không hề dễ dàng.
Nhưng đây chính là thực tế. Không phải bạn có ước mơ, đủ cố gắng, là có thể thành công, luôn có những chuyện bạn không thể làm được, buộc bạn phải cúi đầu.
Ước mơ, nào có dễ dàng thực hiện như vậy?