ẢNH HẬU GIÁ ĐÁO _ NỮ PHỤ TÁI SINH - Chương 5: Em hôm nay...rất đẹp
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ẢNH HẬU GIÁ ĐÁO _ NỮ PHỤ TÁI SINH
- Chương 5: Em hôm nay...rất đẹp
Buổi họp báo diễn ra theo đúng kế hoạch.
Ngay từ sáng sớm Đình Lam cùng stylist và make up đã tới phòng bệnh của Khâu Hân Di. Đình Lam đưa câu hỏi cho cô, sau đó nói cô đọc qua câu hỏi trước giờ họp báo.
Khâu Hân Di chăm chú nhìn kịch bản, sau đó nhận lấy một trang phục stylist đưa, nhanh chóng đi vào thay trang phục. Có chút hài lòng nhìn vào gương. Chị Đình quả nhiên rất hiểu cô, bộ váy stylist chọn không quá cầu kỳ cũng không quá đắt tiền, nó chỉ là một chiếc váy trắng đơn giản, nhưng thực sự rất phù hợp với vẻ mỏng manh của Khâu Hân Di.
Cô nhìn dáng vẻ của mình trong gương, trong lòng có mấy phần cảm thán, thân thể này thật sự rất đẹp, gương mặt có phần tái nhợt cùng với bộ váy trắng nhẹ nhàng và thanh thoát này thật sự chọc người thương xót.
Cô đứng trước gương, thầm hít sâu một hơi sau đó mở cửa bước ra. Du Chính vốn đã ngồi trong phòng bệnh của Khâu Hân Di từ lâu, vừa nghe thấy tiếng cô mở cửa liền ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức thấy bị vẻ chọc người kia của cô thu hút, gò má cùng hai tai chút đỏ, sau đó ngại ngùng ho một tiếng, rồi đảo mắt ra chỗ khác, không tiếp tục nhìn cô.
Khâu Hân Di khó hiểu liếc mắt nhìn Du Chính, sau đó cô tùy ý ngồi xuống sofa trong phòng bệnh. Chuyên viên make up kia liền nhanh chóng ngồi bên cạnh, trang điểm cho cô. Cô nhàn nhạt mở miệng, nói với người kia:
“Chị giúp em trang điểm nhẹ nhàng thôi nhé.”
“Ừ, chị biết rồi.” Nhân viên kia gật đầu, tiếp tục trang điểm cho cô.
Khâu Hân Di nhắm mắt, mặc cho người kia trang điểm cho mình. Chừng vài phút sau thì điện thoại của cô rung lên, Khâu Hân Di liếc mắt nhìn điện thoại, vừa nhìn thấy tên của Đông Kiêu hiện lên màn hình, cô liền dừng lại hết mấy việc kia, nhanh chóng bắt máy.
“Đông Kiêu…có phải đã tìm thấy chứng cứ rồi không?” Cô nhanh chóng nói, trong lòng có mấy phần lo lắng. Nếu như Đông Kiêu không thể tìm thấy chứng cứ, thì mọi việc cô làm từ đầu đến giờ đều là vô ích. Cô thực sự không biết nếu như chuyện này thực sự xảy ra thì cô sẽ phải làm gì tiếp theo để bảo vệ thân chủ này cũng như chính bản thân mình.
“Ừ…khi nào cô cần…?” Giọng Đông Kiêu ở đầu dây bên kia có mấy phần mệt mỏi, chầm chậm nói ” Hình như cô tổ chức họp báo ngày hôm nay? Có cần tôi mang qua cho cô không?”
Khâu Hân Di nhíu mày, từ khi nào Đông Kiêu này lại trở nên nhiệt tình như vậy chứ? Không phải anh ta nên kiêu ngạo mà bắt cô tới tận nơi để lấy chứng cứ sao? Mấy người này tại sao khác xa nguyên tác như vậy, ít nhất cũng nên có điểm giống để cô có thể dễ bề đối phó chứ.
“Như vậy xem ra không tiện đường của anh cho lắm.” Khâu Hân Di ngập ngừng, khéo léo từ chối. Đông Kiêu này không đơn giản, lại đột nhiên trở nên nhiệt tình, cô cứ giữ khoảng cách với anh ta một chút có lẽ sẽ tốt hơn.
“Không sao…dù gì tôi cũng muốn xem cô sẽ ứng phó như thế nào.” Đông Kiêu giống như không nhận ra lời từ chối khéo trong giọng nói của cô, tùy tiện buông một câu.
Khâu Hân Di nghe giọng nói kia của anh, hơi cắn răng, ban đầu nghĩ anh ta tốt bụng nhiệt tình, muốn giúp cô đem chứng cứ tới buổi họp báo. Ai ngờ tên cáo già Đông Kiêu vốn chỉ muốn xem kịch hay…nếu đã như vậy thì cô vẫn nên hảo diễn tròn vai này, không để cho anh ta thất vọng đi.
Khâu Hân Di tập chung suy nghĩ, nếu như Đông Kiêu này không gặp Lăng Tiểu Nhi kia sau đó cùng với cô ta đối đầu với “cô” giống như nguyên tác, thì thực ra tính tình cũng không phải quá tệ, hơn nữa anh ta cũng là một trong số ít nam chính không bị nữ chính “bạch liên hoa” kia dắt mũi. Đây cũng chính là lý do khiến cô còn lại mấy phần thiện cảm đối với người này.
“Này Khâu Hân Di! Cô có nghe tôi gì không?” Đông Kiêu thấy cô không lên tiếng, trực tiếp gọi cô tên cô.
Khâu Hân Di mải mê suy nghĩ, trực tiếp đem người ở đầu dây bên kia ra sau đầu. Sau khi nghe anh gọi tên cô, Khâu Hân Di mới sực nhớ ra bản thân đang nói chuyện với Đông Kiêu, ậm ừ nói với anh:
“Được rồi, nếu anh thấy tiện đường thì mang tới giúp tôi. Cảm ơn anh trước.”
“Khoảng mấy giờ họp báo bắt đầu?”
“Khoảng 9 giờ…” Khâu Hân Di hơi liếc nhìn đồng hồ, sau đó nói với Đông Kiêu. Trong lòng tuy vẫn có phần bài xích với anh, nhưng cũng không còn từ chối việc anh tới buổi họp báo.
Đông Kiêu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói với Hân Di, đại khái là nói sẽ mang tới trước giờ họp báo, sau đó cũng không nói thêm câu nào với cô mà tắt máy.
Khâu Hân Di mệt mỏi tắt điện thoại, sau đó mặc cho người kia trang điểm cùng làm tóc cho mình, tùy ý nhắm mắt dựa người vào ghế, cũng không để ý tới những người còn lại trong phòng.
Đình Lam thấy cô nhắm mắt như vậy cũng không đả động tới việc tại sao Đông Kiêu lại giúp cô, chỉ đơn giản nói với make-up nhanh hơn một chút để có thể di chuyển đến buổi họp báo.
Chừng mười phút sau thì Khâu Hân Di cũng đã trang điểm xong, Đình Lam nói mình sẽ tới buổi họp báo trước, chừng mười lăm phút sau sẽ cho xe tới đón cô.
Khâu Hân Di gật đầu, sau đó xuống sảnh chính của bệnh viện, chán nản bấm điện thoại chờ đợi xe của công ti tới đón mình đi.
Du Chính từ lúc ở trong phòng bệnh đến khi ra sảnh chính đều bị cô triệt để lơ đẹp, hoàn toàn coi là người vô hình trong lòng cũng có mấy phần khó chịu, trực tiếp nối gót theo cô từ đầu đến cuối giống như một cái đuôi nhỏ. Khâu Hân Di bị anh theo đến bực, trán phủ tầng hắc tuyền, nhưng cũng mặc kệ anh, chính là muốn anh buồn chán mà tránh xa cô ra một chút.
“Khâu Hân Di!” Cái cơn mệt mỏi cùng chán nản của Khâu Hân Di phút chốc bị đánh bay, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về hướng có tiếng gọi, sau đó gương mặt của cô nhanh chóng bị người kia làm cho đen lại.
Hôm nay cũng không phải là thứ 6 ngày 13 chứ. Tại sao tên Dịch Hy này lại đường đường chính chính ở đây vậy chứ? Không phải nói sẽ sang thành phố B công tác sao? Nếu như có cả Dịch Hy ở đây không phải tí nữa cô phải đối phó với cả ba nam chủ sao? Thiên a…Ông đây đang thực sự muốn chơi tôi hay sao a?
Trong lòng Khâu Hân Di thầm mắng ông trời hơn chục lần, sau đó nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, đứng dậy đi tới chỗ Dịch Hy, bày ra dáng vẻ tươi cười, nói với anh:
“Dịch Hy, sao anh lại ở đây? Không phải nói là sẽ đi thành phố B quay phim sao?”
Dịch Hy nhìn cô từ đầu đến chân, gương mặt phút chốc thoáng phủ một tầng mây đỏ, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt cao ngạo như thường thấy, khóe môi hơi cong lên:
“Không phải tôi đã nói sẽ đến buổi họp báo với em sao?”
“Ai nói tôi sẽ đi với anh chứ?” Khâu Hân Di hơi cúi đầu, bĩu môi, lầm bầm nói.
Dịch Hy thu vào một loạt phải ứng với của cô, khóe môi mỉm cười càng tươi hơn, vô thức đưa tay lên xoa đầu cô. Khâu Hân Di kéo tay anh ra, nói với anh:
“Tôi vừa mới làm tóc xong, anh làm tóc tôi rối lên bây giờ.”
Dịch Hy cũng bị hành động bản thân làm cho ngạc nhiên, có chút hơi gượng thu tay về, có phần ngại ngùng nói:
“Được rồi, đừng đứng đây nữa, tôi đưa em đến buổi họp báo.”
Dịch Hy quay người, sau đó hơi ngừng lại, như có như không nói với Khâu Hân Di:
“Em hôm nay…rất đẹp.”
“Hả?” Khâu Hân Di nhất thời không nghe rõ lời của Dịch Hy, theo bản năng hỏi lại để nghe rõ hơn, nhưng Dịch Hy không để ý tới lời cô nói, nhanh chóng bước ra xe. Khâu Hân Di chỉ có thể nhìn thấy vành tay đã đỏ bừng của Dịch Hy, cô cũng không lên xe, mà chỉ đơn giản lấy điện thoại gọi điện cho Đình Lam.
“Chị Đình, chừng nào xe mới tới đón em? Em đang có rắc rối này.” Khâu Hân Di chán nản nói với Đình Lam.
“Chị tưởng em đi cùng Dịch Ảnh đế, không phải cậu ấy đón em sao?” Đình Lam bày ra nét ngạc nhiên vô số tội ở đầu dây bên kia, chính là gián tiếp khẳng định đã đem cô bán cho Dịch Hy.
Khâu Hân Di mím môi, liếc nhìn Dịch Hy đang nhởn nhơ ở bên kia, trán càng ngày càng tối sầm lại, chị Đình vậy mà lại đem cô bán cho Dịch Hy. Thở dài một hơi, thầm nhắm mắt bỏ qua cơn giận muốn bóp chết con người kia, cô vẫn chưa muốn đi bộ tới buổi họp báo đâu.
Khâu Hân Di nhanh chóng hồi phục vẻ mặt tươi cười có phần gượng gạo, vậy mà cô còn từng nghĩ sẽ trở thành bằng hữu với anh. Cô chính là muốn dùng ba giây để tự sỉ vả chính bản thân mình chục lần vì cái suy nghĩ của bản thân ba ngày trước. Sau đó bước ra xe của Dịch Hy, mặc kệ Dịch Hy đang mở cửa phụ cho mình, trực tiếp mở cửa sau rồi bước lên xe, mặc kệ Dịch Hy vẫn đứng mở cửa phụ cho cô kia.
Dịch Hy thấy cô bơ đẹp mình cũng không nói gì chỉ vòng ra ghế lái. Du Chính bị hai người bỏ quên ra phía sau thì có phần khó chịu, khoang miệng phút chốc giống như uống phải giấm, cùng lúc bước lên xe với Dịch Hy, an vị ngồi trên ghế phụ, mặc kệ Dịch Hy nhìn mình khó hiểu bên cạnh.
Dịch Hy nhìn Du Chính đang ngồi ở ghế lái, liếc nhìn anh khó chịu, thắc mắc hỏi:
“Không phải cậu rất bận sao? Sao lại ở đây vậy?”
“Khâu Hân Di là bệnh nhân của tôi, đương nhiên là tôi phải quan sát cô ấy…Còn cậu? Không phải đang quay phim sao?”
“Hừ…mặc kệ tôi đi.” Dịch Hy nghe Du Chính nói Khâu Hân Di là “của tôi” khiến bản thân có chút khó chịu, cả khoang miệng đều bị chua, lập tức coi Du Chính là kỳ đà cản mũi, cả người đều tỏa ra sự khó chịu.
Khâu Hân Di nhìn hai người đàn ông đang nhăm nhe nhìn nhau liền cảm thấy xung quanh giống như có tia lửa, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cười trừ, muốn tách hai người kia ra, nhanh chóng đánh trống lảng:
“Này! Các anh có định đưa tôi đến buổi họp báo hay không đây?”
“Đương nhiên là có…”
“Vậy anh phải nhanh chóng xuất phát đi, tôi không muốn tới họp báo muộn đâu a~”
“Được, chúng ta xuất phát thôi.” Dịch Hy gật đầu, sau đó nhanh chóng đạp chân ga, chiếc xe cũng theo đó rồi khỏi bệnh viện, nhanh chóng phóng trên đường lớn, đem bức tường của bệnh viện thu nhỏ dần, sau đó biến mất phía sau gương chiếu hậu.
___________
Vài lời của Miên: Miên sẽ ra truyện đều hơn, Miên sẽ ra truyện đều hơn, Miên sẽ ra truyện đều hơn. Điều quan trọng phải nói 3 lần TT