ANH DÁM YÊU EM À? - Chương 36
Bản lĩnh của Tần Ngũ sư huynh còn cần tôi phải nói hay sao, nếu như đem so với tôi quả thật chỉ có hơn chứ không kém, không chừng còn hơn hẳn gấp trăm lần a. Còn tôi, nóirằng trượt băng, đó chính là đem hai tay bám chặt vào lan can như keo dán, cùng với đôi chân bên dưới không ngừng run rẩy đi tới, trơ mắt nhìn đến đám người ở giữa sân đang lăn lộn biểu diễn mà thèm thuồng.
Hắn cùng bạn bè trong ký túc xá có lẽ rất thường xuyên tới đây chơi, cho nên vừa vào cửa đã có một đám người nhiệt tình, rất hiểu ý mà chạy đến giúp đỡ.Tôi cũng thật là một đứa xúi quẩy mà, không nói không rằng vô tội liền bị quăng cho hắn coi chừng.
Từ chỗ nhận giày trượt đến trong sân trượt, đoạn đường đó vỏn vẹn chỉ có khoảng hai mươi bước mà tôi nhìn thấy thôi cũng choáng váng. Bọn người Tiểu Nhụy và Quế Lượng chắc hẳn cũng thường xuyên đến đây chơi nên có vẻ rất thành thục, mang giày vào rồi bọn nó liền nắm tay nhau, không để ý nhìn đến bộ dạng chật vật của tôi nói:”Tiểu Mãn này, bọn tao vào trong đó chơi trước, tại vì tụi mình chỉ có thời gian một tiếng thôi nên ráng tranh thủ một chút, riêng mày thì cứ ngồi đây từ từ nha!”
Tôi còn đang cúi đầu vật lộn, vất vả sống chết cố mang đôi giày trượt vào chân, chưa kịp lên tiếng trả lời đã bị Tần Ngũ giành trả lời thay:”Anh và Mãn Mãn ở chỗ này một chút, các em cứ ra ngoài đó chơi trước đi!”
Hắn sớm đã mang giày trượt của mình đâu vào đó, chỉ là ngồi một bên, mỉm cười tủm tỉm… chờ tôi.
Tôi vất vả lắm mới mang giày xong, Tần Ngũ nhìn thấy tôi đang lắc lư, lảo đảo đứng dậy liền tốt bụngbước đến giúp.Đợi cho tôi cuối cùng đứng lên vững vàng xong, thì hắn cũng đã vào trong tư thế sẵn sàng, khóe miệng cong lên mỉm cười, cử chỉ rất tao nhã lịch sự giơ ra một tay giúp tôi, một tay còn lại vuốt nhẹ lên cằm bày ra bộ dạng như một thân sĩ, ánh mắt ra hiệu ý bảo tôi cứ thoải mái nắm lấy tay hắn.
Có lẽ tâm trạng của hắn hôm nay rất tốt, nên chỉ để mặc tôi muốn làm gì thì làm, thấy tôi không có ý nghe theo, hắn cũng không cố ép thêm, nhìn tôi một cái rồi hơi lắc lắc đầu. Giây phút đó tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ đành cố bám riết vào hành lang, trong lòng không quên mắng thầm cái tên chán ghét hắn một ngàn lần. Đột nhiên tôi thấy biểu tình trên mặt hắn thoáng cái liền thay đổi, hai tay hắn bất ngờ vươn ra, “xoạch xoạch” ở trước mặt tôi làm ra tư thế giống như mở đường cho tôi.
“Làm ơn… mọi người…. làm ơn…xin tránh ra một chút!” Hắn vẫn trong tư thế chuẩn bị, còn chưa có đứng vững nha, liền một khắc sau ”rầm”một tiếng, tôi nhìn đến đã thấy mặt hắn hung hăn hôn xuống đất. Tư thế té úp mặt thế này của hắn trông khó coi vô cùng, mà một giây trước khi hắn chạm mặt đất, ánh mắt vẫn không quên mở lớn, trừng trừng nhìn tôi không tha. Khi phát hiện thấy tôi cũng đang giương mắt nhìn lại,hắn chẳng những không chịu đứng lên, đã thế còn cố giữ nguyên bộ dạng nằm té trên mặt đất lúc nãy, ho khan một tiếng rồi rất dửng dưng lên tiếng giáo huấn tôi:”Em nhìn này, phải đem trọng tâm đặt lên chân trước, còn nếu như giống anh Ngũ đây vừa rồi mới làm thử một cái ví dụ cho em xem đó. Anh khi ấy đã đem hết trọng tâm đặt chân sau, thì sẽ biến thành tư thế này đây”
“Anh Ngũ…. Anh có muốn đứng lên trước rồi mới nói không?” Tôi bắt đầu cảm thấy vì bản thân mình mà lo lắng cho khoảng thời gian nửa tiếng còn lại trong đây a.
Tần Ngũ hơi hơi cười gượng, cố thử đứng dậy. Hắn lấy tay chống vào ghế dựa bên cạnh, từng chút từng chút kéo hai chân run run của mình chậm rãi mà đứng lên. Bộ dạng thân sĩ phong độ cùng nho nhã vừa rồi chớp mắt hầu như đầu đã biến mất không còn một mảnh.
“Dĩ nhiên có thể chứ, bây giờ mới chính là lúc anh phát huy chiều cao thật sự của mình đây!” Hắn nhăn nhó nhìn tôi, cố nói đùa một câu, sau đó gắng gượng chống đỡ thắt lưng đau đớn vì cú ngã chỏng vó vừa rồi đứng thẳng.
Tôi cảm thấy vô cùng rối rắm trước tình huống thế này, cũng nhận ra bản thân mình hiện tại thật rất không lễ phép. Tần Ngũ dường như cũng nhìn ra xấu hổ của tôi lúc này nên chỉ im lặng trơ mắt đứng đó mà nhìn tôi.
Tần Ngũ suy nghĩ một hồi, hiển nhiên cũng không có ý định buông tha cho tôi. Hắn từng bước đến trước mặt tôi nói:”Mãn Mãn, tin tưởng anh Ngũ đây, anh hoàn toàn khẳng định mình biế`t trượt băng, chắn chắn là vậy! Vừa rồi anh chỉ là cố ý muốn làm mẫu thử cho em coi mà thôi!”
Nói xong hắn xoay người nhấc từng bước nhỏ đi đến phía trước, sau đó dừng lại một chút, giống như suy nghĩ gì đó rồi tự nhiên tốc độ bên dưới cũng tăng nhanh. Có lẽ vì nhất thời thay đổi tốc độ làm mất thăng bằng nên bản thân hắn cũng bị dọa sợ, không ngừng lấy tay vỗ nhẹ lên ngực mấy cái. Đột nhiên như nhớ đến cái gì hắn bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy tôi liền phá lên cười ”hắc hắc” rồi nói:” Mãn Mãn, có phải muốn anh nắm tay dẫn vào hay không?”
Tôi cố lắc đầu thật mạnh, đem toàn bộ thân thể mình dán chặt lên trên tường, ánh mắt đề phòng nhìn hắn rồi từ từ khập khiễng lê lết lên phía trước vài bước.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Tần Ngũ, tay bất ngờ bị hắn vươn ra nắm lấy. Tôi sợ mình bị hắn kéo làm té ngã, nên cố tránh qua một chút đi nhanh lên phía trước nhưng bốn cái bánh xe bên dưới lại không chịu nghe lời, theo đà mà lao tới, cán lên cả mu bàn chân hắn. Tôi không còn cách nào hơn liền lảo đảo, nghiêng ngả một đường vào trong sân trượt.
“Shi…..it…….A … Tiểu Mãn!” Chân Tần Ngũ sư huynh bị cán lên, đau đến nỗi ngay cả chửi người ta bằng tiếng Anh cũng không được trôi chảy. Hắn cố nén nước mắt đang chầu chực trong hốc mắt, xoay người dựa hẳn vào tường.
Tôi cảm thấy thật áy náy, trong lòng khổ sở một trận nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút thì cảm thấy may mắn. Nếu lỡ bị hắn kéo ngã sấp xuống thì làm sao bây giờ? Không chừng hắn sẽ càng cảm thấy áy náy hơn so với tôi lúc này đi.
Ba ba từng nói qua, cứ cho bản thân một cơ hội áy náy, có như thế thì người khác mới có cảm giác thoải mái một chút. Tôi luôn ghi nhớ rất kỹ những lời ba nói, hơn nữa còn đem nó áp dụng vào trong cuộc sống, tận lực phát huy hết tác dụng của nó.
Trong sân trượt băng người cũng không nhiều lắm, hai đứa Tiểu Nhụy trượt rất nhanh. Bọn nó từ một phía xa trong sân băng, lớn tiếng vẫy tay, gọi lại chỗ chúng tôi. Cứ mỗi lần ngang qua chỗ cửa ra vào, đó chính là hết một vòng, mà bọn nó đã trượt không biết hết mấy vòng đi, tôi nhìn mà thật chóng mặt.
Kỹ thuật tôi không tốt như bọn nó, hai chân bên dưới lại không chịu nghe lời mà không ngừng run rẩy, tay vẫn sống chết cố bám vào lan can, từng chút từng chút đi tới phía trước. Khi đến nơi hành lang bị tách ra, tôi nhất thời choáng váng, chỉ đành nén sợ hãi mà ôm đầu, trong lòng run rẩy cố gắng sao cho nhanh qua được bên kia.
Đi được hết một vòng, tôi cảm thấy thật may mắn vì mình đã không bị té một cú nào, bản thân nhất thời cũng kiêu ngạo hẳn lên.
Tần Ngũ mặc dù đến đây nhiều lần nhưng hắn giống như không quen thuộc lắm với sân trượt, đi tới đi lui vất vả nãy giờ mà cũng chỉ đi được có nửa vòng sân mà thôi.
Hắn không ngừng lớn tiếng hô to, tay lại cứ bám chặt vào lan can:”Bọn em sợ anh Ngũ sao, còn cố tình trốn xa như vậy? Để anh Ngũ đây nói cho các em biết này, tưởng trốn như vậy là được à? Anh đây tuyệt đối là một người rất…á. ….lợi…. hại!”
Hai chứ cuối cùng hắn gần như là dùng hết sức rít ra từ trong cổ họng, bởi vì khoảnh khắc nói xong hắn mới phát hiện lan can mà hắn đang cố bám víu nãy giờ, trước mắt đã không thấy đâu.
Hắn không còn chỗ nào để bám vịn, cố gắng nhấc từng bước qua, lại bị sân trượt trơn bóng bên dưới làm mất thăng bằng, cả người lảo đảo rồi ngã sóng soài, đã thế lại còn cố tình ở dưới đó mà lăn lộn một chút thật là mất mặt. Trên người hắn vốn không phải đang mặc áo bông dày, không có gì làm đệm cho nên khi lưng đập xuống sàn trượt cứng ngắt bên duới thì hắn đau đến mặt mày cũng gần như dại ra.
“Mãn Mãn, mau lại đây giúp anh Ngũ một tay!” Hắn lại còn ở đó mà ra lệnh cho tôi a.
Tôi quay đầu, hướng đến mọi người, ánh mắt cầu xin giúp đỡ. Tôi uốn éo đầu mình nhìn sang Quế Lượng, lại phát hiện thấy nó cũng không có ý gì là muốn sang giúp đỡ. Tiểu Nhụy vốn muốn lại đây xem một chút nhưng bên cạnh nó hình như đang có nam sinh đang nhờ nó giải thích gì đó, nên nó chỉ đành ngẩng đầu nhìn tôi, giống như đang suy nghĩ gì đó rồi quyết định mặc kệ, vẫn đứng đó mà tiếp tục trò chuyện. Lai nói hiện tại chỗ bọn nó đứng cách đây cũng rất xa, nhưng tôi dường như vẫn nhạy bén mà nhận ra được vẻ mặt mọi người đều đang tươi cười rất tà mị, ánh mắt rõ ràng hướng chúng tôi như đang chờ xem kịch vui.
“Mãn Mãn, mau đến giúp anh a…!” Tần Ngũ đang cố gượng ngồi dậy, dùng chân đá đá, nhưng bánh xe bên dưới vừa trơn vừa trượt không chịu nghe lời, nên hắn chỉ đành bất đắc dĩ ngồi đó nhìn tôi mím môi.
Vốn đây là một biểu hiện rất bình thường nhưng bởi vì xuất hiện trên mặt hắn nên nhìn hắn thế nhưng trông đáng yêu vô cùng. Trên trần những ngọn đèn đủ màu sắc vừa vặn quét tới, phản chiếu tới tròng mắt đen tròn của Tần Ngũ làm cho chúng càng thêm long lanh, trong suốt cũng đem vẻ mặt ngây ngốc càng thêm phần đáng yêu mà bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ không có nỡ cự tuyệt.
Tôi do dự một chút, mới chậm rãi bám vào tay vịn hướng hắn đi qua. Khi đến gần, không ngờ hắn lại đột nhiên nhào tới, cố ôm chặt lấy chân tôi rồi cười thật to:”A, cuối cùng cũng bắt được em nha!”
Tôi bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, hai tay không tự chủ giơ lên, mắt từ trên cao nhìn xuống. Bộ dạng Tần Ngũ đang ôm chân tôi lúc này thật chẳng khác nào như con mèo nhỏ, đang lấy mặt mình không ngừng cọ cọ vào chân chủ của nó.
“Mãn Mãn, chúng ta cùng dìu nhau đi chung đi! Nếu không anh Ngũ đây sẽ bị ngã chết cũng không chừng!” Anh mắt hắn mong chờ nhìn tôi, một bên thì vẫn cố ôm chặt lấy chân tôi, cơ thể vẫn như cũ đang ngồi bệch trên đất.
“Không, không tốt lắm đâu! Anh vẫn là đi mà tìm bọn họ ấy!” Tôi lắp bắp, lấy tay liều mang cố đẩy đầu hắn đang cọ dưới chân mình ra. Tôi một bên vừa đẩy, một bên tiếp tục cự tuyệt hắn:”Tôi không thích cùng người khác té ngã cùng một chỗ a!”
Tần Ngũ sợ bị tôi chụp lấy vai, cố ý đem bả vai hạ xuống càng thấp nhưng tay vẫn cố chấp không chịu buông chân tôi ra. Hắn thậm chí còn không biết xấu hổ, đem cả cái mông di chuyển, rồi đặt toàn bộ trên chân tôi, hai chân giống như bạch tuột vòng qua, quấn lấy chân tôi.
Tôi không thể nhịn nữa, ngổi xổm xuống, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt cùng hắn giằng co trong hai giây.
“Anh Ngũ, mau buông tay!”
“Không, tuyệt đối không!”Hắn nhìn tôi cười càng vô liêm sỉ, miệng cũng ngoát thật to, ánh mắt vô tội tựa như một đứa trẻ chớp chớp nhìn tôi.
Á….. tôi nổi giận thật rồi, cố ý dùng thêm một chút lực, lấy trán mình cụng mạnh lên trán hắn, sau một tiếng “cốp” vang lên, hốc mắt của cả hai đều rưng rưng nước mắt.
Tôi thừa cơ hội này liền đá văng hắn ra, nhanh chóng chạy sang một bên, kéo xa khoảng cách với hắn.
Tiều Nhụy mới trượt xong vài vòng, thấy vậy liền chạy lại đỡ tôi. Anh mắt lo lắng xem xét nhìn đến trán tôi, thấp giọng hỏi:” Tiểu Mãn, trán mày bị thương có đau không?”
Tôi lấy tay sờ sờ lên trán của mình, chỗ đó dường như cũng hơi sưng lên một chút, ngón tay chỉ bất giác chạm nhẹ cũng đã thấy đau.
Tôi len lén nâng mắt nhìn trộm sang Tần Ngũ, thấy hắn vẫn còn ngồi dưới đất, vẻ mặt đầy ai oán đang lấy tay gãi gãi sau ót như đang suy nghĩ gì đó. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi đang nhìn lại, tinh thần hắn lập tức tỉnh táo, đem tất cả động tác vừa rồi đình chỉ, cố bám vào song sắt lan can bên cạnh đứng lên, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo, mò mẫm tiến gần lại chỗ chúng tôi đang đứng.
Nhìn hắn từ từ bước gần đến, lòng tôi không ngừng gào thét trong đó.
Tôi rất ngạc nhiên nhìn đến tất cả, phát hiện ra rằng tuy thân mình hắn lảo đảo, không ngừng nghiêng trái ngã phải, nhưng hắn càng lúc lại càng đến gần hơn, càng không có dấu hiệu sắp ngã lăn xuống đất.
Bạn bè của hắn cũng rất nhiệt tình, mỗi khi hắn sắp ngã sẽ có nguời đưa tay cho hắn bám víu, hoặc là sẽ đi ngang qua rồi như rất thuận tay mà dìu hắn một đoan. Cứ như vậy hắn hiền nhiên đi một đoạn thật xa, cho đến khi hắn hoàn toàn đứng vững ở giữa sân mà vẫn không hề bị ngã cú nào.
Tiểu Nhụy nãy giờ vẫn nắm tay tôi lẳng lặng mà dìu tôi trượt. Tần Ngũ sau mấy lần phóng nụ cười tà mị mà không thấy tôi phản ứng, liền bất thình lình hướng tới tôi và Tiểu Nhụy đi tới. Hắn canh góc độ rất chuẩn, thoắt cái đã vọt đến chỗ lan can chỗ tôi và Tiểu Nhụy. Sau đó ánh mắt hắn như vô tình mà cố ý tò mò nhìn bàn tay đang nắm chặt của tôi và Tiểu Nhụy.
“Hi hì, cùng nhau nắm tay đi chung đi!” Hắn tự động đưa tay ra, đem tôi cùng Tiểu Nhụy kéo mạnh một cái. Tiểu Nhụy bị kéo bất ngờ liền nổi giận đùng đùng, không chút khách khí trừng mắt liếc hắn một cái.
“Hắc hắc, kéo lộn rồi!” Tần Ngũ nở nụ cười rất gượng gạo. Hắn giống như bị điện giật, rất nhanh liền thả tay Tiểu Nhụy ra.
Tiểu Nhụy dùng khóe mắt, ý bảo tôi nhanh chóng theo nó trốn đi. Tôi thật sự cũng có cùng suy nghĩ như nó, rất muốn nhanh chóng mà cách xa Tần Ngũ một chút. Đáng tiếc nó trong nhất thời kích động lại quên tôi là một đứa khi vào sân trượt băng thì chẳng khác nào phế thải. Nó liều mạng chạy thật nhanh, đáng tiếc tôi trong lúc hồ đồ chưa biết thế nào đã bị nó đá lại phía sau. Càng không may là tôi giờ còn bị Tần sư huynh sống chết bám chặt góc áo, làm sao mà có khả năng tránh thoát chứ.
Hắn mặt dày nhìn tôi, mỉm cười nói:”Tiểu Mãn, em không cần học theo Tiểu Nhụy kia làm chi! Tâm địa cô ta thật quá độc ác mà, cố ý muốn đem anh Ngũ đây quăng lại một mình ở giữa sân trượt, nếu như em cũng học như cô ta mà bỏ rơi anh đây, thì anh cảm thấy thật rất khổ sở nha!”
Tôi nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của hắn, cảm nhận thấy ánh mắt hắn lóe lên một tia ai oán nên rất không đành lòng liền tốt bụng nhắc nhở một chút:”Anh Ngũ, tôi thật sự đối với trượt băng không thành thục lắm, cho nên anh tốt nhất cũng là tìm những bạn bè của mình giúp đỡ thì hơn!”
Hắn quệt miệng, cũng không muốn thuận theo mà buông tha, vẫn lôi kéo, nắm chặt góc áo tôi. Hai chúng tôi cứ như thế ở giữa sân mà giằng co, không hề nhúc nhích.
Thật ra tôi nghĩ giờ mình có muốn đi e rằng cũng không đi được, vừa nãy nhờ có Tiểu Nhụy lôi kéo dìu dắt nên tôi mới thành công mà mò mẫm ra tận giữa sân, nhưng hiện tại tôi và Tần Ngũ đều là những kẻ không biết trượt, năng lực kém cỏi thì chạy thế nào? Chỉ đành ngốc nghếch, hồ đồ đứng đó, trơ mắt anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Tôi mới hoàng hồn, liền phát hiện tay mình đã bị Tần Ngũ ôm lấy, ánh mắt khẩn trương kêu lên:”Coi chừng té! Coi chừng té!” Hắn không ngừng lắc lư, lại nói cơ thể hắn cao lớn hơn tôi rất nhiều, bị hắn lay một hồi tôi cảm thấy thật choáng váng, hai chân bên dưới cũng bắt đầu đứng không vững.
“Bình tĩnh anh Ngũ, bình tĩnh lại!” Tôi cố nắm chặt lấy thắt lưng hắn, dùng hết sức mà ổn định cơ thể đang lảo đảo của mình. Tần Ngũ nghe xong nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, đem ngưới cúi thấp nhìn đối diện tôi.
Hai người bọn tôi lại rơi vào trạng thái mặt đối mặt, nghiêm túc đứng đó nắm chặt tay áo đối phương.
Chung quanh là những tiếng cười vui vẻ của cả nam lẫn nữ trong sân, còn chính giữa sân lại là bộ dạng nghiêm túc cùng trầm trọng của hai chúng tôi. Mà trong giây phút giằng co đó tôi cũng âm thầm quyết định, dù thế nào thì bản thân cũng phải kiên trì đến cùng, không thể nhượng bộ với hắn.
1 phút trôi qua…..
2 phút trôi qua….
10 phút sau đó, Tần Ngũ đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt tràn ngập ủy khuất nhìn tôi nói:” Mãn Mãn, chúng ta còn phải tiếp tục chơi trò này tới khi nào nữa đây?”
= =, tôi kỳ thật cũng rất đang muốn hỏi hắn cái vấn đề này nha! Đáng tiếc Tiểu Nhụy dường như vẫn còn cố ý muốn đùa dai cho nên mỗi lần đi ngang qua bên cạnh tôi nó đều không quên dùng đầu ngón tay dí nhẹ tôi một chút rồi hỏi:” Muốn tao mang mày đi không?”
Tôi do dự một giây nhưng cuối cùng vẫn cự tuyệt nó. Thật ra hôm nay Tần Ngũ đã bị té rất lợi hại, tôi dù sao cũng không thể nhẫn tâm đem một người đã nồng nhiệt đem sinh nhật của mình ăn mừng sớm tận nửa năm mà vứt bỏ qua một bên như thế không lo chứ.
Tiểu Nhụy tựa hồ nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt tôi, lại nhìn thấy tay tôi còn đang lôi kéo người bên cạnh là Tần Ngũ đến gần nó, thì nó liền kéo dài khoảng cách, cố đứng xa một chút.
Tôi hơi sốt ruột, thở dài một tiếng rồi đứng thẳng lưng. Tay không quên nắm Tần Ngũ hướng phía lan can để hắn dựa vào. Tần Ngũ bị tôi kéo hết nghiêng trái rồi lại ngã phải, nhưng cũng cố dùng hết sức đứng vững để đến nơi. Tần Ngũ tựa như rất vui vẻ trước hành động này của tôi, hắn cao hứng cực kỳ ở phía sau không ngừng cất tiếng cười to:”Thật là rất kích thích nha, chúng ta hai người nên dính…. dính…a, thêm một chút nữa đi!”
= =, tôi nghe xong, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ròng ròng, nhưng cũng không có chen vô ngắt lời hắn….
Nhưng hắn ngược lại thấy vậy càng thêm lộn xộn, vẻ mặt vênh váo đắc ý dạt dào, đơn giản nhào lại kéo lấy tay tôi, cùng hắn trượt chung. Chúng tôi hai người giống như đang vật lộn, hỗn loạn một đoàn, quờ quờ quạng quạng cố gắng trược đến chỗ lan can mà dựa vào.
Tới gần chỗ lan can, Tần Ngũ khi nãy không ngừng lão đảo cuối cùng cũng thành công ngã bẹp xuống đất. Tay tôi từ nãy vẫn đang bị hắn nắm chặt, đôi chân bên dưới cũng trở nên cứng ngắt liền ngã theo xuống.
“Ai ui, cẩn thận a!” Tần Ngũ sư huynh nhanh tay lẹ mắt, vươn một cánh tay ra liền đã đỡ được cái ót của tôi, đem tôi ôm vào trong ngực mà bảo hộ. Tôi bất ngờ bị ngã xuống nên hoảng sợ đến nỗi đầu óc choáng váng, lời muốn nói ra khi nãy cũng liền quên sạch sẽ .
Bên hông rất nhanh truyền đến cảm giác hơi đau đau, tay nhẹ chạm đến cả người tôi liền cứng ngắt, hốc mắt cũng ngân ngấn lệ.
“Mãn Mãn, té thế nào?” Tần Ngũ bị biểu tình lúc này của tôi làm cho hoảng sợ, hắn khẩn trương ngồi ngay ngắn lại, tay không ngừng lôi kéo cánh tay tôi cẩn thận giúp tôi kiểm tra thân thể một lượt:”Lại đây, mau nói chuyện với anh một chút, Mãn Mãn mau!”
Tiểu Nhụy và Quế Lượng, còn có hai người bạn chung trong ký túc xá của Tần Ngũ thấy vậy đều chạy cả lại đây, nhiệt tình hỏi han xem tôi rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
“Mãn ngốc, nói chuyện mau!” Sắc mặt Tần Ngũ trắng bệch, rõ ràng là hắn đã bị dọa đến, vẻ mặt càng lúc càng khó coi, cũng càng thêm tái nhợt. Ngọn đèn màu cam trên đỉnh đầu vừa vặn chiếu xuống càng làm cho tôi nhìn rõ hơn vẻ tái nhợt của nó, mày hắn nhíu chặt nắm lấy bả vai tôi:”Em vì sao cứ mãi ôm thắt lưng mình như thế chứ, có phải khi ngã đã đụng vào chỗ nào đó rồi không! Mau một chút nói chuyện với anh!”
Hắn tựa hồ cũng không mấy ngại chuyện hắn vẫn còn đang trong tư thế ngã sấp, tay vẫn còn đang cố chống đỡ lấy thân thể trên mặt đất. Nhưng một phút sau đó, hắn bất ngờ dùng sức, chân giơ ra, động tác liền mạch thuần thục nhảy dựng lên, cũng đem tôi kéo theo đứng dậy.
Tôi giật mình trước hành động này của Tần Ngũ, miệng lắp bắp vừa ôm thắt lưng vừa đánh giá hắn:”…Ngũ…. anh Ngũ……..anh cái này, vậy thì trượt…trượt…thật sự không có vấn đề đi!”
Tần Ngũ tươi cười, ánh mắt thoáng quét qua sân trượt một lượt, nói:” Bây giờ biết phải nói sao đây, còn không mau lấy tay ra để anh coi chỗ eo của em bị thương thế nào?”
Tiểu Nhụy cùng Quế Lượng cũng giúp đỡ một tay dìu tôi đứng lên.
Bọn nó có vẻ như rất gấp, tôi mới vừa giơ tay, đã bị bọn nó kéo mạnh một cái, vì lực quá mạnh nên di động trên tay cũng bị rơi xuống đất, cả cái điện thoại bị bung ra từng mảnh nhỏ, tôi nhìn thấy nhịn không được nức nở nói:”Di động bị bể hư rồi!”
“…”Tần Ngũ nhìn di động lâu năm của tôi vỡ thành từng mãnh nhỏ, giọng hắn gần như thét lên:”Chỉ là một cái di động cũ rích mà thôi, anh Ngũ sẽ mua cho em một cái mới!”
Tôi thẳng thắn lắc đầu:“Này làm sao mà được chứ, ba tôi đã từng dạy rằng“vô công bất thọ lộc”a”.
Tần Ngũ thấy vậy lại lên tiếng khuyên tôi:”Anh thật rất có hứng thú nghiên cứu đồ cổ, nhất là với những loại di động cổ xưa thế này. Vậy cứ coi như em lấy nó tặng cho anh để anh nghiên cứu đi, anh sẽ mua một cái mới đổi với em vậy, chịu không?”
Ánh mắt của hắn vẫn dán chặt vào cái di động cũ kỹ đã bị bể nát bấy, bộ dạng giống như thật sự rất hứng thú với nó.
Tôi trầm tư suy nghĩ một hồi, sau đó trịnh trọng bắt tay đem “hài cốt của cái di động cổ xưa đáng thương nhặt lên rồi đưa cho Tần Ngũ:”Vậy tặng cho anh để làm nghiên cứu đấy, coi như đây là quà sinh nhật của em đi!”
Tôi vẫn cảm thấy cái quan trọng của quà tặng không nhất thiết phải ở giá cả của nó là mắc hay rẻ, chỉ cần đó là thứ mà đối phương thích là được. Nếu Tần Ngũ đã nói thích nó như vậy, hơn nữa di động này cũng đã cũ lắm, máy móc gần như hỏng bét, nói đó là phế vật e rằng cũng không sai. Lại nói nều nó có ích cho việc nghiên cứu của Tần Ngũ, có thể làm hắn vui vẻ như thế chẳng phải càng vui vẻ đôi đàng hay sao. Tôi nghĩ vậy trong lòng cũng cảm thấy vui lây.
Dường như không dự đoán được thái độ của tôi lại phóng khoáng như vậy, Tần Ngũ cảm động đến mồm mở lớn, cả người giống như rơi vào mộng du, tay giơ ra một cách rất máy móc tiếp nhận chiếc di động đã nát vụn thành từng mảnh nhỏ từ trong tay tôi. Hắn nắm trong tay một lúc lâu mới giống như giật mình bừng tỉnh, mỉm cười sáng lạn hướng những người bạn sống chung ký túc xá với hắn nói:”Xem này, đây là quà sinh nhật này….á…….khụ…khụ!”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt hai người bạn kia liền trở nên cực kỳ cổ quái, khó coi vô cùng, tay nhấc từng mảnh vụn điện thoại trên tay hắn lên rồi thả chúng tự do “lạch cạch”rơi xuống.
Mà khóe môi bọn họ cũng trở nên co quắp, biểu tình khỏi nói đúng là phức tạp vô cùng.
Hắn lại cười to một tiếng rồi quay lại nhìn tôi, một tay đem di động cổ đại kia nắm chặt, tay còn lại như có như không vuốt cằm, ánh mắt tà nghễ nhìn tôi nói:”Tiểu Mãn, anh nhiều khi cảm thấy em thật sự là người rất thông minh nha! Biết ánh mắt anh rất cao, lại thích soi mói, nên nghĩ ra món quà này, thật đúng là kẻ tám cân người nửa lạng! Hắc….. hắc….. phần quà này quả thật là không sai đâu được!”
Tôi nhìn thấy hắn hài lòng như thế, cảm giác đau lòng vừa rồi vì di động bị bể nát cũng không cánh mà bay mất, quay đầu cười trả lời hắn:”Tôi chỉ là một người bình thường, có thể nói là thông minh cũng bình thường thôi, bình thường thôi mà!” Tôi thấy hắn mặt mày rạng rỡ nên cũng cố lấy hết dũng khí mà trả lời mấy câu.
“Thật ra quà sinh nhật là cái gì đều không quan trọng, chỉ cần là anh thích là được, tôi đây tặng quà chủ yếu chỉ muốn người nhận thấy vui!” Tần Ngũ rõ ràng sau khi nghe tôi nói xong câu này liền bị rung động một trận.Tôi nhìn biểu tình của hắn, cảm thấy cũng vui vẻ theo, cái này coi như cũng rất đáng giá đi.
“Ừ, rất tốt!” Tần Ngũ nhìn tôi, ý cười nơi khóe mắt lại càng thêm sâu, nét mặt mày cũng rạng rỡ hẳn lên. Hắn nhìn tôi, giống như muốn xuyên thấu mà đọc ý nghĩ trong đó. Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng lại tay hắn đã nhanh chóng sờ sờ lấy đỉnh đầu tôi, nụ cười trên mặt hắn nhìn vào lại càng thêm xuất thần. Đỉnh đầu bị ngọn đèn chiếu xuống làm cho con ngươi của hắn nhìn vào càng thêm long lanh, không ngừng phát ra những tia sáng lấp lánh như ngọc nhưng cũng đầy dụ hoặc.
Tôi bị ánh mắt sáng rỡ của hắn nhìn mà sợ hãi, không tự chủ nuốt vội từng ngụm nước bọt.
Hắn thấy vậy liền mỉm cười, thoáng cái kề sát tai tôi, âm thanh ép xuống rất thấp, gần như thì thầm nói:”Ai, Tiểu Mãn, em định thả con cá bắt con tôm nha!”
Tôi nghe xong choáng váng, theo phản xạ có điều kiện hỏi lại hắn.”Anh đang nói gì vậy?”
Hắn khoát tay, cười hì hì trả lời:”Không có gì, chỉ là những câu nói quê mùa của người Tô Châu mà thôi, em từ từ sẽ biết.”
Nhìn hắn tựa hồ không có ý muốn giải thích thêm, tôi “a” một tiếng, nhưng cũng không định truy cứu, hỏi thêm gì nữa.
Mọi người chung quanh cũng rất nhanh khôi phục lại nhiệt tình khi nãy, rất nhanh giãn ra đua nhau trượt trong sân. Tiểu Nhụy do dự nhìn tôi, lại nhìn sang Tần Ngũ rồi hỏi hắn:”Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục cùng nó đùa giỡn sao?”
Tần Ngũ cười “hì hì”, lắc lắc đầu, lập tức tiến đến lôi kéo cánh tay tôi, kéo ra giữa sân. Lần này hắn không còn là người khi nãy, bộ dạng chật vật bị bỏ lại đằng sau nữa, mà giống như đã hoàn toàn trở thành người khác. Tôi nhìn thấy tình cảnh trước mắt liền bị rơi vào một trận mơ hồ không thôi.