ANH CÓ CÒN TIN SÓI TỚI KHÔNG? - Chương 25
Editor: Lemon
Thứ bảy Giang Dịch vẫn phải đi học, chạng vạng 6 giờ mới tan học.
Hứa Ý đi theo một nhóm phụ huynh chạy xe điện tới đón con, tránh ở dưới bóng cây chờ bạn trai nhà mình. Biết được hôm nay lớp mười hai sẽ có thành tích thi học kỳ, cô nghĩ chờ lát nữa phải quan tâm thành tích Giang Dịch một chút mới được.
Tiếng chuông tan học vang lên, thanh âm rất quen thuộc, Hứa Ý nhìn bác bảo vệ chậm rãi mở cổng trường ra, học sinh tốp năm tốp ba đạp lên ánh hoàng hôn cùng nhau đi ra.
Nhóm phụ huynh tản ra, chạy xe điện đón con nhà mình về nhà, cùng người chung quanh cười nói câu “gặp lại” liền từ từ rời đi.
Bóng dáng hai người ngồi một xe chiếu xuống đường, cái bóng kéo thật dài.
Hứa Ý nhìn bọn họ dần dần đi xa mà ngây ra.
Đột nhiên cô có chút nhớ cuộc sống thời cấp ba, trong lòng vắng vẻ.
Cánh tay rũ bên hông bị người kéo, cô hoảng sợ quay đầu liền nhìn thấy Giang Dịch——
Anh quên tháo mắt kính, kính tròn viền vàng càng làm anh tăng thêm khí chất văn nhã.
Thấu kính không dày, cô có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt anh, khung kính phản quanh dưới ánh chiều tà, cô nhắm mắt lại, lúc mở mắt thì thấy Giang Dịch đang mỉm cười ——
Trái tim lại không biết cố gắng đập nhanh hơn.
Cô cũng cong mắt, nhẹ giọng hỏi: “Tan học rồi à?”
“Ừm.” Giang Dịch đáp lời, bàn tay theo cổ tay của cô đi xuống, nắm lấy bàn tay cô.
Nháy mắt mười ngón đan xen, rõ ràng Hứa Ý cũng rụt một chút, cô nắm lấy tay anh ngẩng nhìn: “Đói bụng chưa, đàn chị mời em ăn cơm.”
Giang Dịch sửng sốt một hồi, sau khi phản ứng lại thì cong khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn……đàn chị.”
*
Hứa Ý chọn một quán cơm Tây, riêng chọn một góc an tĩnh, ánh đèn mờ tối, chung quanh cũng không có ai, rất thích hợp cho cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt như bọn họ tán tỉnh nhau.
Sau khi gồi xuống, Giang Dịch muốn tháo mắt kính xuống, Hứa Ý sốt ruột duỗi tay ngăn lại.
Anh khó hiểu nhìn cô, Hứa Ý liếm liếm môi: “Mang đẹp.”
Cô rất ít khi thấy anh mang mắt kính, hiện giờ nhìn lại cảm thấy mới lạ, nhưng mà là đẹp thật. cô muốn đem trăm loại tạo hình khác nhau của Giang Dịch đều khắc vào trong đầu, lúc tới trường không có anh sẽ từ từ hồi tưởng lại.
Giang Dịch lại bị lời của cô chọc cười, anh cúi đầu cười ra tiếng, khóe môi khẽ cong lên, có chút giống thẹn thùng.
Ánh đèn xung quanh tối tăm, đỉnh đầu chỉ có một ánh đèn mỏng manh, ánh sáng chiếu lên mặt anh, má trái dưới đèn, má phải bị bóng đen che mờ, nốt ruồi son trên má trái nổi bật như được thắp sáng.
Hứa Ý bị nụ cười e lệ ngượng ngùng của anh hút hồn, chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên.
Cô kề sát lỗ tai anh, khẽ nói: “Em từng nói với anh chưa, nốt ruồi son trên má trái anh trông vô cùng gợi cảm……”
Hai chữ “Gợi cảm” bị cô kéo thật dài, triền miên lại mang theo hơi thở ướt nóng đồng loạt chui vào lỗ tai Giang Dịch.
Hứa Ý thấy Giang Dịch chớp mắt cứng đờ, qua một lúc mới xoay đầu nhìn cô, hai người cách rất gần, ánh sáng cũng không thể lọt qua khe hở giữa hai người.
Lúc cô còn đang vì lời trêu chọc của mình mà đắc ý, Giang Dịch dùng trán nhẹ chạm trán cô, giọng trầm thấp nói: “Đừng làm rộn.” Như là đang nén cười, thập phần bất đắc dĩ.
Sức lực không lớn, Hứa Ý cũng chỉ lui ra sau một chút.
Cô thấy lông mi anh bị ánh sáng phản chiếu ra một cái bóng, giống như cây quạt nhỏ.
Dưới cây quạt nhỏ là con ngươi trong trẻo, bộ dáng cực kỳ thẹn thùng
Hứa Ý nghĩ ——
Bạn trai mặt than cao lãnh sao lại biến thành một sủng vật vừa được khen liền thẹn thùng rồi?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~