Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 30: 30
Trước khi đi ăn cơm chiều, hai người chơi trò cuối cùng, cướp biển vùng Ca-ri-bê.
Trò cướp biển này là đi thuyền thám hiểm, đèn trong đây không được sáng lắm, mọi người lên thuyền đều phải chú ý dưới chân, tiện nhất là để làm chuyện xấu.
Túc Nghệ và Chử Ưng là những người đầu tiên lên thuyền, cô chọn chỗ ngồi cuối cùng, ngồi vào chỗ rồi ôm lấy cánh tay Chử Ưng.
Người đàn ông lặng lẽ chớp mắt rồi cong khuỷu tay để cô ôm được tiện hơn.
Thuyền nhanh chóng bắt đầu di chuyển, hai cô gái ngồi đằng trước, từ lúc bắt đầu lên thuyền liền không ngừng tự sướng.
“Cậu giơ tay ra xa một chút đi,” cô gái bên trái nói, “chụp cả anh đẹp trai đằng sau vào nữa!”
“Tay tớ chỉ dài có vậy thôi, không thì cậu chụp đi!” Cô gái bên phải đưa điện thoại cho bạn.
Cô gái bên trái chỉnh chỉnh một hồi rồi bảo: “Không được, cứ chụp phải cả cô gái ngồi cạnh anh ấy.”
Túc Nghệ nhếch môi.
Các cô cũng biết là cạnh anh ấy có người à?
Cô lấy điện thoại ra, giơ lên cao, kéo khẩu trang xuống, tựa vào Chử Ưng gọi: “Anh chàng đẹp trai ơi, có thể hân hạnh cho xin một kiểu không?”
Chử Ưng nhoẻn cười nhìn về phía điện thoại.
Ánh sáng quá yếu, cô di ngón tay, định bật đèn flash, mới sờ được nút thì người bỗng bị va vào và có tiếng trẻ con thét lên. Chử Ưng vội vàng giang hai tay ôm chặt thắt lưng của cô.
Lực va không lớn nhưng tiếng động tạo thành thì không nhỏ. Túc Nghệ bị giật mình tuột tay rồi nghe thấy “bủm” một tiếng.
Túc Nghệ ngơ ngác nhìn bàn tay trống không của mình.
Thằng nhóc nghịch ngợm chừng ba lăm bốn mươi cân va phải cô vẫn còn đang ầm ĩ.
Mẹ thằng bé lôi nó về, quát bảo: “Mau xin lỗi anh chị đi!”
Thằng bé bị quát, mắt ngân ngấn nước mắt, ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi ạ.”
Chử Ưng không nói gì, thấy người ngồi bên không có phản ứng gì bèn cúi xuống hỏi: “Bị đau à?”
“…” Cô tủi thân quay người lại, “Điện thoại của em bị rơi xuống nước rồi…”
Vẻ mặt cô ngơ ngác không biết phải làm sao.
Thấy Chử Ưng tủm tỉm cười, cô lại càng tủi thân hơn: “… Anh còn cười!”
“Không cười.” Chử Ưng mím môi.
Túc Nghệ dựa vào lưng ghế, ngồi im lặng một lúc rồi bỗng nói: “Sau này điện thoại sẽ không bị vớt lên chứ nhỉ… May mà em không có lưu thứ gì không nên lưu trong điện thoại.”
Vừa nói xong, quang cảnh hai bên bỗng thay đổi… thuyền “chìm” vào dưới đáy biển, xung quanh là cảnh biển sâu, có quái vật, có thuyền đắm và kho báu đủ loại.
Chử Ưng đang định nói gì đó thì người ngồi bên bỗng bổ nhào vào lòng anh.
Run.
Anh nhíu mày, áp tay lên đầu cô: “Sao thế?”
Cơ thể cô mềm mại, mùi hương trên người thơm nức, giọng thỏ thẻ: “… Em hơi sợ biển sâu.”
Sớm biết có màn này thì đã không chơi.
Một con bạch tuộc khổng lồ xuất hiện ngay cạnh thuyền, mọi người hét ầm lên, Túc Nghệ nhắm chặt hai mắt, tai cảm thấy ấm áp.
Anh bịt tai giúp cô.
Xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn lại, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của anh và nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực, thình thịch thình thịch, từng nhịp rộn ràng.
Cuối cùng thuyền lắc mạnh, Chử Ưng ôm chắc cô, chẳng hề cảm thấy xóc nảy chút nào.
Ra khỏi nhà hải tặc, cô mới bình thường lại, đang còn tiếc chiếc điện thoại thì có ai đó đứng bên kéo góc áo của cô, cô quay đầu sang nhìn.
Là thằng bé nghịch ngợm ở trên thuyền, mặt béo tròn quay: “Chị ơi, ban nãy em va phải chị, em xin lỗi ạ.”
Túc Nghệ nhoẻn cười: “… Không sao.”
“Mẹ em bảo hình như điện thoại của chị bị rơi vào nước rồi.” Thằng bé nghĩ ngợi một hồi rồi móc trong túi ra hai tờ mười đồng nhăn nhúm, “Chị ơi, em đền cho chị một cái.”
Lần này thì Túc Nghệ cười thật sự, mẹ thằng bé cũng lại nói xin lỗi mấy lần, tỏ ý xin được bồi thường một phần, Túc Nghệ lập tức xua tay từ chối.
Cặp mẹ con nhà nọ đi rồi, Chử Ưng mới nới lỏng tay ôm eo cô: “Khá hơn rồi chứ?”
Bên hông bỗng trống không, hai chữ tiếc nuối viết rõ rành rành trên mặt Túc Nghệ: “Vâng.”
Cô vốn muốn mượn điện thoại của Chử Ưng để gọi cho Ngô Tuyết báo chuyện mất điện thoại nhưng vì không nhớ số của chị ấy nên đành thôi.
Từ bé cô đã không nhạy cảm với các con số, ngay cả số điện thoại của mình cũng phải mất rất lâu mới miễn cưỡng nhớ được mà lúc đọc còn lúng ta lúng túng.
Chử Ưng lấy điện thoại tải app Disney rồi đưa cho cô: “Xem xem còn muốn đi đâu nữa.”
Túc Nghệ chần chừ một chút rồi cầm điện thoại của anh: “Chúng ta đi tìm công chúa chụp ảnh rồi đi ăn cơm nhé.”
Chưa tìm thấy công chúa mà thấy Mickey trước.
Mọi người xung quanh xúm lại chụp với Mickey, Mickey đi về phía Túc Nghệ, gọi cô chụp chung.
Nhiếp ảnh gia Chử tiên sinh mở máy ảnh trên điện thoại, tách tách hai tiếng đã chụp xong luôn.
Túc Nghệ còn chưa tạo dáng xong: “…”
Đi lại xem ảnh, cô trong hình thậm chí còn không mở mắt, Túc Nghệ nghiến răng cười: “Anh chờ em nháy mắt xong rồi cả chụp được không?”
Chụp với Mickey xong, Túc Nghệ lại đi tìm công chúa Bạch Tuyết.
Lần này xem lại hình, công chúa được chụp rất đẹp.
Còn cô, thì vẫn nháy mắt.
“… Anh cố ý chống đối em đấy phỏng.” Cô nói, “Chụp cô ấy rõ đẹp còn chụp em thì rõ xấu!”
Chử Ưng liếc tấm ảnh: “Đâu có.”
Túc Nghệ vẫn đang phóng to ảnh lên xem: “Gì cơ?”
Chử Ưng: “Không đâu, em đẹp mà.”
OK.
Túc Nghệ vừa lòng rồi.
Nhà hàng trong công viên không chỉ đắt mà còn cực kỳ đông người, đi dạo qua mấy chỗ đều thấy không hợp khẩu vị.
Trời trở tối, hai người vẫn chưa tìm được tới chỗ ăn.
Đi dạo thêm một lúc thì thấy một nhà hàng trang trí kiểu bộ lạc, còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi, cô quay sang định hỏi Chử Ưng.
“Ưng đội?”
Một giọng nói xa lạ có vẻ ngập ngừng không chắc chắn.
Theo tiếng người nói nhìn lại, là một người đàn ông tóc húi cua ăn mặc quần áo bình thường, làn da đen nhẻm, trông vẫn còn trẻ tuổi.
Chử Ưng hơi nhíu mày một chút gần như không thể nhìn ra được.
“Đúng là anh…” Người đàn ông cười, muốn nói gì đó nhưng rồi khựng lại trước cái nhìn của Chử Ưng, anh ta nhìn Túc Nghệ rồi nói: “Lâu lắm không gặp, thế anh cứ chơi tiếp đi, tạm biệt.”
Túc Nghệ nhìn theo bóng lưng anh ta, chưa hiểu ra sao: “Bạn anh à?”
Chử Ưng: “Ừ.”
Túc Nghệ đi vào trong nhà hàng: “Sao vội vậy nhỉ?”
“Chắc là có việc.” Chử Ưng đưa thực đơn cho cô, “Em gọi trước đi, anh đi vệ sinh.”
Túc Nghệ đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Chử Ưng.
**
Dưới tàng cây, người đàn ông ngồi trên băng ghế, nói rất nhỏ: “Báo cáo, khu B không phát hiện đối tượng khả nghi.”
“Ở đây làm gì vậy?”
Thấy Chử Ưng tới, người đàn ông giật mình, đứng dậy định chào, tay giơ tới nửa chừng thì bị Chử Ưng ngăn lại.
Chử Ưng nói: “Trả lời.”
“Rõ,” người thanh niên đứng thẳng, “nhận nhiệm vụ, có tin báo “Ngải Lão” sẽ tiến hành giao dịch ma túy ở Disney, cấp trên lệnh cho chúng tôi tới hỗ trợ.”
Chử Ưng thong thả gọi: “Lưu Dương.”
Lưu Dương: “Có!”
“Tôi đã không còn là đội trưởng của cậu nữa rồi, cho dù là tôi hỏi thì cậu cũng không được tùy tiện tiết lộ nhiệm vụ cho tôi biết, cậu ở trong đội đã bao lâu, ngay cả điều này cũng không biết à?”
Lưu Dương lúng túng: “Trong lòng em, anh vĩnh viễn là đội trưởng.”
“Bớt lý sự đi.” Chử Ưng ngồi xuống băng ghế, “Đã có nhiệm vụ sao không sơ tán đám đông? Để quần chúng ở lại đây làm con tim cho bọn nó chọn à?”
“Không thể sơ tán được, đội trưởng,” Lưu Dương đáp, “chúng em cũng mới nhận được tin báo, băng này hai tháng gần đây nổi lên mạnh mẽ, thủ đoạn ác độc, nếu chúng em bất ngờ sơ tán mọi người, chưa kể tới khả năng bọn chúng thừa cơ tẩu thoát mà rất có khả năng còn bắt cóc con tin, ép chúng ta phải rút lui, cuối cùng thì an toàn của con tim cũng không được đảm bảo.”
Qua đoạn nói chuyện này, có thể nhận thấy, đã từng xảy ra chuyện tương tự.
Nói xong, Lưu Dương dè dặt hỏi: “Ưng đội, cô gái vừa rồi là chị dâu ạ?”
“Ừ,” Chử Ưng đáp, “diện mạo của Ngải Lão có gì đặc biệt không?”
“Không có, chỉ biết là nữ, người nước ngoài.” Lưu Dương nói xong mới sực nghĩ ra, “Không đúng, Ưng đội, anh hỏi em cái này làm gì?”
Chử Ưng không đáp, đứng dậy định bỏ đi.
“Ôi ôi, Ưng đội,” Lưu Dương vội giữ tay anh lại, “anh đừng, ả đó tám phần là có mang súng đấy, anh đi lỡ gặp nạn thì sao?”
“Cậu có biết trong công viên này có bao nhiêu người không?” Chử Ưng nhíu mày, bỗng nghĩ ra gì đó, “Cậu vừa bảo Ngải Lão là phụ nữ nước ngoài à?”
Lưu Dương vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Chử Ưng nghiêm mặt lại vừa đi vừa nói: “Nói với họ, tập hợp toàn bộ tới khu chủ đề “Thế giới mộng ảo” đi.”
Lưu Dương vội đi theo sau: “Tại sao ạ?”
“Có rất ít khả năng bọn chúng cải trang thành du khách vào đây, nếu công viên bất ngờ bị phong tỏa thì tỉ lệ tẩu thoát cực kỳ thấp,” Chử Ưng nói, “cải trang thành nhân viên ở đây là an toàn nhất.”
Lưu Dương hỏi: “Thế làm sao anh xác định được ả ở khu chủ đề đó?”
“Nhân viên nào có thể ngang nhiên đi lại giữa đường mà lại không cần phải thao tác máy móc?”
Lưu Dương ngây người một chốc mới ngộ ra: “Là những cô công chúa đó!!!”
Anh ta lập tức liên lạc với tổ chức, bên kia cũng nhanh chóng có phản hồi.
Nhận được mệnh lệnh của cấp trên, Lưu Dương cản bước Chử Ưng lại: “Ờm, Ưng đội… nói trước, hiện giờ anh không phải thành viên trong đội chúng ta nữa, cũng chỉ là dân chúng bình thường, không được mạo hiểm, bọn em phải bảo vệ an toàn của anh.”
Chử Ưng nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
“Thì là… anh không thể đi cùng em được.”
“Ai đi cùng cậu?” Chử Ưng đi vòng qua anh ta, “Tôi đi ăn cơm, giải quyết xong thì nhắn với tôi một tiếng.”
Túc Nghệ thấy anh về thì khá bất ngờ.
Chử Ưng nhìn bàn ăn trống không bèn hỏi: “Sao không gọi món, không phải đói rồi sao?”
“Em tưởng anh phải muộn chút nữa mới quay lại.” Túc Nghệ cười, gọi phục vụ tới, lật thực đơn hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Chử Ưng: “Ừ, không có chuyện gì.”
Bữa cơm chiều đang ăn dở một nửa thì điện thoại của Chử Ưng sáng lên.
“Ưng đội, chuyện đã được giải quyết, không có quần chúng bị thương, cấp trên nhờ em chúc anh hẹn hò vui vẻ.”
Xem xong tin nhắn, anh phì cười, cất điện thoại vào lại túi.
Cơm nước xong, hai người kéo vali tới khách sạn.
Trợ lý chọn khách sạn của công viên giải trí Disney nằm ngay trong khu vui chơi, anh đi tới quầy báo số điện thoại đặt trước.
Nhân viên trực quầy kiểm tra rồi cười đáp: “Xin chào Chử tiên sinh, anh đã đặt trước một phòng suite Pháp sư, xin mời chờ, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp nhân viên mang hành lý lên cho anh.”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!