ANH ẤY KHÔNG YÊU TÔI - Chương 6
Trong lòng ông ấy hiểu rõ, nếu như bọn họ thật sự rời đi, về sau Hứa Dung Mộc đối xử với Tô Nghiên thế nào, thật sự không thể đoán được.
Nếu mọi chuyện vẫn giống như hôm nay, vậy chỉ còn cách là đem chân tướng nói cho Hứa Dung Mộc.
Dù gì, Hứa Dung Mộc vẫn là con của ông, mà bản thân ông thì không muốn nhìn đứa con mà mình nuôi lớn ngày càng trở nên sa đọa, càng không muốn thấy hai người vốn yêu nhau, lại biến thành tình trạng như bây giờ.
Hứa Dung Mộc nhiều lần bảo đảm sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, về sau sẽ cố gắng đối xử với Tô Nghiên thật tốt.
Cha mẹ Hứa cũng khẳng định với cha mẹ Tô Nghiên rằng chuyện như thế này sẽ không bao giờ phát sinh lần nữa.
Nhìn bóng lưng Hứa Dung Mộc dẫn theo Tô Nghiên rời đi, mẹ Tô nhìn sang mẹ Hứa, ánh mắt mang theo sự lo lắng.
Hứa Dung Mộc lái xe đưa Tô Nghiên về biệt thự, suốt cả đường đi không nói không cười, sắc mặt âm trầm.
Tô Nghiên biết Hứa Dung Mộc đang tức giận, chẳng qua cô không biết là anh giận cô gái kia hay là giận mình.
Nhưng mà chuyện này không quan trọng, bởi vì chuyện đến mức này tất cả đều do một tay Hứa Dung Mộc tạo nên.
“Tô Kỳ, tại sao cô lại đưa ba mẹ tôi đến đó? Có phải cô cảm thấy họ nhất định phải có mặt lúc đó không.” Hứa Dung Mộc phanh gấp lại nhìn sang phía Tô Nghiên: “Cô không biết làm như vậy sẽ làm ba mẹ rất mất mặt sao.”
Tô Nghiên cười lạnh nhìn Hứa Dung Mộc: “Làm cho cha mẹ mất mặt là anh, không phải em. Hứa Dung Mộc, anh có thử tự hỏi chính mình không, mọi chuyện thành ra thế này, tất cả đều do anh tạo nên! Tất cả đều tại anh, không phải tại em!”
“Tô Kỳ! Cô có tư cách gì mà nói những lời này!” Hứa Dung Mộ tức giận mở miệng, “Nếu không phải tại cô hại chết Nghiên Nghiên, thì tôi đâu có đi đến bước đường này, mọi chuyện đều do cô tạo nên!”
Tô Nghiên lạnh giọng phản bác: “Năm năm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, anh đã quên rồi sao, anh đã ngủ với bao nhiêu phụ nữ ở cái biệt thự kia, anh còn nhớ rõ không?”
Hứa Dung Mộc nghe nói vậy, liền nghiêng đầu về phía Tô Nghiên, không biết vì sao lửa giận trong lòng lại biến mất không còn một mảnh, lúc này mới nhớ lại, kết hôn đã 5 năm, trước nay chưa từng chạm qua Tô Nghiên.
Có lẽ cô ấy không thoải mái trong lòng, muốn mình làm cho yên lòng. Hay là làm cho cô ta sinh một đứa con, sau đó mặc cô ta tự lo liệu.
Sau khi về đến biệt thự, Hứa Dung Mộc liền đẩy cô dựa vào cửa, lạnh giọng nói: “Tô Kỳ, rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ cái gì! Nhìn thấy tôi chạm vào người phụ nữ khác, liền không chịu nổi sao?”
Tô Nghiên vừa định phản bác lại thì lời nói đã bị Hứa Dung Mộc chặn lại, sau đó cô bị ném lên sofa một cách thô bạo, “Tô Kỳ, thứ cô muốn, tôi cho cô, cô làm ơn, từ nay về sau buông tha cho tôi, cũng buông tha cho chính cô, được không?”
Nụ hôn của anh rất thô bạo, động tác cũng rất thô bạo, Tô Nghiên không ngờ đến, mình sẽ trao thân cho Hứa Dung Mộc trong hoàn cảnh thế này.
Tô Nghiên ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ảnh mắt thanh tỉnh của Hứa Dung Mộc, mà tất cả những gì cô cảm thấy bây giờ là cơn đau đớn từ thân dưới.
Bỗng nhiên sau đó, nụ hôn của Hứa Dung Mộc dần trở nên thật ôn nhu, anh cẩn thận hôn lên mắt cô, hôn lên môi cô giống như hôn một bảo vật quý giá.
“Nghiên Nghiên, em là Nghiên Nghiên của anh đúng không”. Hứa Dung Mộc nhỏ giọng nói bên tai Tô Nghiên “Anh biết em sẽ không rời bỏ anh, em vẫn luôn ở bên anh, bọn họ đều nói em đã chết, đều là lừa gạt anh phải không! Anh biết em rất yêu anh mà!”
Tô Nghiên nghe Hứa Dung Mộc nói, nước mắt liền rơi xuống.
“Nghiên Nghiên, anh yêu em, chỉ yêu một mình em, anh trước nay đều không có chạm qua Tô Kỳ, anh chỉ muốn em, nhưng tại sao ngay cả trong mơ của anh em cũng không muốn xuất hiện, anh chỉ muốn gặp em”. Hứa Dung Mộc nhẹ nhàng mở miệng “Nghiên Nghiên, em có biết là anh yêu em đến nhường nào không, nhưng đến trong mơ em cũng không xuất hiện, vì sao vậy.”
Cuối cùng Hứa Dung Mộc nằm ở trên người Tô Nghiên, tuyệt vọng cất lời “Tô Kỳ, những gì cô muốn tôi đều cho cô, cô có thể khiến cô ấy quay về được không?”
Tô Nghiên vừa mở mắt, liền phát hiện Hứa Dung Mộc đã ngủ say, trong lúc ngủ còn cau mày, không biết có phải nằm mơ thấy ác mộng hay không, cô lặng lẽ xuống giường, vệ sinh bản thân sạch sẽ.
Khi Tô Nghiên từ phòng tắm đi ra, cô nhìn thấy Hứa Dung Mộc ngồi trên ghế sô pha với bộ dạng tiều tụy, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng và cô đơn.
Từ trước đến nay Tô Nghiên chưa từng nhìn thấy một Hứa Dung Mộc suy sụp như vậy.
Hứa Dung Mộc bước vài bước đến trước mặt Tô Nghiên, sắc mặt bình tĩnh mở miệng. “Tô Kỳ, chuyện như vậy về sau sẽ không xảy ra.Tôi đã đem sự tình xử lý tốt, sau này sẽ không qua lại với những người phụ nữ đó nữa.”
Nhìn Hứa Dung Mộc xoay lưng rời đi, Tô Nghiên có chút xúc động muốn khóc, ít nhất đây là một khởi đầu tốt, không phải sao?
Kể từ đêm đó, Hứa Dung Mộc dường như bốc hơi khỏi thế giới của Tô Nghiên.
Không giống như trước đây, Tô Nghiên có thể biết được tin tức của anh từ nhiều nơi khác nhau, nhưng lần này căn bản là không có tin tức gì.
Điện thoại không bắt máy, nhắn tin thì không trả lời, rõ ràng chính là biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng trong lòng Tô Nghiên hiểu rõ, có lẽ anh đang sống ở một góc nào đó của thế giới, kiêu căng và ngạo mạn.
Cô đột nhiên nhớ tới lời mà đêm hôm đó Hứa Dung Mộc Nói
“Tô Kỳ, những gì cô muốn tôi đều cho cô, cô có thể khiến em ấy quay về được không?”
Ba tháng nay, cô luôn nghĩ về những lời này, nghĩ đến vẻ mặt của anh lúc đó, dường như lúc đó mọi dự định đều sụp đổ, thậm chí cô còn muốn ôm Hứa Dung Mộc và nói với anh cô chính là Tô Nghiên, Tô Kỳ mới là người đã chết.
Cả hai người họ đều tự mình hành hạ lẫn nhau, Hứa Dung Mộc chỉ sống trong hồi ức, không muốn thoát ra khỏi quá khứ, còn cô thì sao?
Mẹ Tô mở cửa ra thì thấy con gái đang ôm gối ngồi dựa trên giường, dáng vẻ giống như đang suy nghĩ chuyện lớn của cuộc đời, nhưng đây là con gái của bà, bà nhất định không thể để Tô Nghiên đi theo con đường của mình.
Bà đời này rất yêu chồng mình, mà con gái bà cũng rất đỗi giống bà, hết mực yêu một người.
Nhưng con đường này đối với bọn họ mà nói, quả thật đầy chông gai.
Bà đặt đĩa trái cây trước mặt Tô Nghiên, tất cả những loại trái cây cô thích đều có trên đĩa.
“A Mộc đối xử với con như vậy, tại sao trong lòng con vẫn luôn nghĩ tới nó.” Mẹ Tô sắc mặt bình tĩnh nhìn con gái, có chút khó hiểu hỏi: “Mẹ biết con thật lòng yêu A Mộc, nhưng nó đã phụ lòng con, hai người các con định hành hạ nhau suốt đời như vậy sao?”
“Mẹ, mẹ cho con thêm thời gian, một năm nữa thôi, nếu một năm sau chúng con vẫn như bây giờ, con liền rời khỏi anh ấy.” Tô Nghiên mỉm cười nhìn mẹ “Đôi khi con cũng tự hỏi, cứ tiếp tục như vậy thì có ý nghĩa gì? Còn không bằng nhân lúc còn sớm liền buông tay, nhưng con cần đủ dũng khí để rời đi, dù sao thì con cũng yêu anh ấy nhiều như vậy.”
Giọng điệu Tô Nghiên rất bình tĩnh, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng mẹ Tô Nghiên trong lòng biết rất rõ tính cách của con gái mình.
Chưa đụng tường nam* sẽ không quay đầu, nếu không thương tích đầy người, thì Tô Nghiên chắc chắn sẽ không rời khỏi Hứa Dung Mộc.
**Chưa đụng tường Nam: Câu thành ngữ đầy đủ là “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)”, ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.
Bà nắm lấy tay Tô Nghiên gật gật đầu, “Được, nếu đến lúc đó hai đứa các con vẫn còn cái tình trạng này, cha mẹ liền cùng con rời đi.”
Tô Nghiên cảm thấy có chút buồn nôn, cô buông tay mẹ chạy về phía phòng tắm, cúi xuống ghé vào bồn cầu đem toàn bộ thức ăn vừa nãy ăn nôn ra hết.
Mẹ Tô nhìn Tô Nghiên như vậy, giật mình mở miệng, “Nghiên Nghiên, có phải con có thai rồi không?”
Tô Nghiên nghe mẹ nói vậy liền ngẩng đầu dậy, “Mẹ, ngày mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút”
Tô Nghiên đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ, đây là con của mình cùng Hứa Dung Mộc, liệu có phải đứa con này là để nhắc nhở bọn họ từ nay về sau sẽ ngày càng yêu nhau?
Mẹ Tô Nghiên đem chuyện này nói cho chồng, mà ba Tô Nghiên lại đem chuyện này nói cho cha mẹ Hứa Dung Mộc, bọn họ nghe được tin tức này thì liền vui vẻ, còn nói đợi xử lý mọi chuyện xong, liền trở về ôm cháu nội.
Ngày hôm sau Tô Nghiên cùng cha mẹ đi đến bệnh viện để kiểm tra, đúng như dự đoán cái thai đã được 50 ngày tuổi.
“Chúng ta đem chuyện này nhanh nói cho A Mộc, nếu thằng bé biết con mang thai khẳng định sẽ rất vui.” Cha Tô nhìn Tô Nghiên mỉm cười, “Nếu đã có con, chúng ta liền đem chân tướng nói cho A Mộc được không?”
Tô Nghiên nghe bọn họ nói thì mỉm cười gật đầu, cô nhìn họ, sắc mặt bình tĩnh mở miệng, “Có điều, chuyện này con hy vọng là cha mẹ chồng có thể tự mình nói cho A Mộc, bởi vì A Mộc tin tưởng lời bọn họ hơn.”
Mẹ Tô dịu dàng nhìn Tô Nghiên “Được, đều nghe theo con, đến lúc đó để lão Hứa bọn họ tự mình nói cho A Mộc, con cứ yên tâm.”
Đứa con trong bụng ngày một trưởng thành lên, trong thời gian Tô Nghiên mang thai, hai gia đình vẫn luôn ở bên cạnh,chăm sóc cho Tô Nghiên.
Mà Hứa Dung Mộc vẫn mãi không xuất hiện.
Tô Nghiên trong khoảng thời gian này, vì có thai nên trên mặt cũng tươi cười nhiều hơn, cũng bắt đầu đi giao lưu với những mẹ bầu khác, đi học yoga dành cho người mang thai, đi nghe giảng, viết nhật ký.
Tô Nghiên không ngờ tới ở bệnh viện sẽ gặp được Hứa Dung Mộc.
Cô nhìn thấy Hứa Dung Mộc đưa một người phụ nữ khác đi kiểm tra sức khỏe, khi anh nhìn người phụ nữ đó, trên khuôn mặt là sự dịu dàng chưa từng dành cho cô, trong mắt đều là hình bóng cô gái đó.
Đáng ngạc nhiên là, nữ nhân kia rất giống Tô Nghiên của trước đây.
Khi mẹ Tô nhìn thấy cảnh này, liền muốn đi tìm Hứa Dung Mộc để nói lý lẽ, nhưng cuối cùng đã bị Tô Nghiên ngăn lại.
Nói cho Hứa Dung Mộc làm gì chứ. Chẳng qua là tăng thêm đau khổ thôi, ít nhất bây giờ cũng không tệ lắm.
“Nghiên Nghiên, chuyện này phải để cho gia đình thông gia biết, sao cậu ta có thể đối xử với con như thế này chứ!” Bà nhìn Hứa Dung Mộc cùng cô gái bên cạnh, tức giận bất bình mở miệng, “Có điều, cháu ngoại của mẹ là quan trọng nhất, chúng ta sẽ cố gắng chăm sóc nó thật tốt.”
Nhìn vẻ mặt của mẹ mình, Tô Nghiên cười cười gật đầu, nhưng trong tim đau như bị ai đó cầm dao đâm, máu chảy đầm đìa, rất khó chịu…
Giờ đây với cô, đứa trẻ trong bụng là tất cả, và cô sẽ nỗ lực để bảo vệ đứa trẻ này.
Đây là con của cô cùng Hứa Dung Mộc.
Ngày qua ngày, đứa bé trong bụng cũng bình an lớn lên, ngoài giai đoạn mấy tháng đầu thì về sau đều như bình thường không có bị đứa nhỏ hành hạ.
Điều Tô Nghiên không ngờ tới chính là cô gái lần trước ở bệnh viện đã hẹn cô ra ngoài gặp mặt, nói là có một số việc muốn nói với cô.
Mà cô có thể đoán được cô gái kia muốn nói cái gì, đơn giản chính là nhường vị trí Hứa thiếu phu nhân cho cô ta.
Mà những việc này, 5 năm nay Tô Nghiên đã quen rồi.
Tô Nghiên đi đến điểm hẹn, đứng ở con đường đối diện liền thấy cô gái mặc váy trắng đứng ở bên kia đường, cô gái ấy dường như được Hứa Dung Mộc biến thành một con búp bê được chế tác tinh xảo.
Máy tóc xoăn nhẹ cùng chiếc váy trắng nhạt, mọi thứ đều dựa trên thứ mà Tô Nghiên yêu thích, đến cả lớp trang điểm cũng mô phỏng giống cô.
Tô Nghiên nghĩ: có lẽ cô gái kia cam tâm tình nguyện trở thành thế thân của cô nên Hứa Dung Mộc mới đối xử với cô ấy tốt như vậy.
Mà bản thân cô ở trong mắt Hứa Dung Mộc giống như một cọng cỏ hèn mọn.
Tô Nghiên đi về phía đối diện, cô gái nhỏ bước tới và khoác tay cô một cách trìu mến. Tô Nghiên phát hiện, ngay cả khuôn mặt lúc cười đều cực kỳ giống mình.
“Chị, em có chuyện muốn nói với chị” Cô gái tủm tỉm cười nói với Tô Nghiên, trong mắt lộ ra vẻ chắc chắn, như là biết trước kết quả.
Đáng tiếc rằng Tô Nghiên trước nay không phải là người dễ đối phó.
“Chị, chúng ta đến quán cà phê đối diện ngồi đi”
“Không cần thiết.” Tô Nghiên sắc mặt bình tĩnh nói “Cô gọi tôi đến đây có phải là muốn tôi thành toàn cho cô cùng Hứa Dung Mộc”
“Không sai.” Cô gái nhìn Tô Nghiên cười mở miệng, “Em quả thật rất thích anh ấy, hy vọng chị có thể thành toàn cho chúng em, dù gì hiện tại trong bụng em đã có con của anh ấy, anh ấy đã nói là sẽ ly hôn với chị, sau đó cưới em.”
“Cô rõ ràng biết mình chỉ là thế thân của Tô Nghiên, vẫn muốn ở bên anh ta? Anh ta không yêu cô, chỉ yêu hình bóng của Tô Nghiên trên người cô mà thôi.”
Cô gái nghe Tô Nghiên nói vật, trên mặt tràn đầy hạnh phúc “Dù vậy, em vẫn tình nguyện ở bên cạnh anh ấy, thế thân thì thế thân, không sao cả.”
Nhìn nụ cười tự tin trên mặt nàng, Tô Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu, “Cô vì cái gì mà chắc chắn tôi sẽ thành toàn cho cô cùng Hứa Dung Mộc, cô phải biết tôi là vợ danh chính ngôn thuận của Hứa Dung Mộc, người cha mẹ chồng ưng chính là tôi, bọn họ chỉ đồng ý tôi trở thành con dâu nhà họ Hứa.”
Nghe Tô Nghiên nói vậy, vẻ mặt cô gái tối sầm lại “A Mộc không có yêu cô, cô tại sao vẫn đeo bám anh ấy, tại sao không rời đi, người trong lòng anh ấy là tôi. A Mộc trước nay chưa từng chạm qua cô, cô biết thứ anh ấy muốn là gì sao? Cô có biết rằng khoảng thời gian này anh ấy đều ở cùng tôi không”
Cô gái xoay một vòng trước mặt Tô Nghiên “Quần áo trên người tôi có đẹp không? Tất cả đều là A Mộc mua cho tôi, trong mắt anh ấy là tôi, trong lòng anh ấy cũng là tôi.”
Tô Nghiên nhìn người trước mặt, cong môi: “Chỉ tiếc là người anh ấy yêu không phải cô, trong lòng anh ấy càng không phải cô, chẳng qua cô chỉ là một thế thân, mà vị trí cô muốn tôi cũng không thể cho cô, trừ khi cô có thể khiến Hứa Dung Mộc tự mình tới gặp tôi, bằng không thì không cần bàn nữa.” Tô Nghiên kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn sắc mặt ghen ghét của cô gái đứng đối diện.
“Tô Kỳ, nếu không muốn nhường vị trí Hứa thiếu phu nhân, thì cô đi chết đi!” Cô gái không chút nghĩ ngợi liền đẩy Tô Nghiên ra đường, cùng lúc đó có một chiếc xe tải đang chạy đến.
“Đùng.”
Trước mắt Tô Nghiên chỉ còn lại một màu đỏ
Cha Tô đang xem báo thì nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong, điện thoại trong tay liền rơi xuống đất. Mẹ Tô thấy vậy liền vội vàng chạy đến.
“Làm sao vậy, có chuyện gì rồi?” Bà nhìn chồng, bộ dạng sốt ruột mở miệng.
Lúc ông ấy muốn nói chuyện, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của cảnh sát, “Là người nhà của Tô Nghiên sao? Tô Nghiên bị tai nạn xe, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện Nhân Dân 1, mọi người mau mang theo đồ dùng cá nhân của nạn nhân đến bệnh viện.”
Mẹ Tô Nghiên khiếp sợ nhìn chồng, nàng rõ ràng nhìn thấy tên của con gái mình trên màn hình điện thoại.
Cha mẹ Tô Nghiên vội chạy đến bệnh viện, lúc vừa đến liền nghe bác sĩ thông báo bệnh nhân đã tử vong.
“Tại sao, tại sao, Nghiên Nghiên của chúng ta sao có thể chết được?” Bà xụi lơ ngồi xuống đất với vẻ mặt không tin, con gái của bà mới ra ngoài có hai tiếng, tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này.
“Nguyên nhân xảy ra tai nạn chúng tôi còn đang điều tra, có điều có người qua đường thấy, nạn nhân bị người khác đẩy ra đường, chúng tôi đang điều tra qua camera giám sát, có kết quả sẽ thông báo đến gia đình.” Cảnh sát bất lực nhìn họ.
“Chúng tôi có thể nhìn mặt con gái lần cuối không?” Cha Tô cầu xin cảnh sát “Tôi có thể gặp con gái mình chứ?”
Được sự cho phép, hai người liền nhìn thấy thi thể Tô Nghiên được đưa vào nhà xác. Cơ thể cô máu thịt lẫn lộn, thậm chí cả cơ thể đều bị đâm không nhìn rõ hình dạng.
“Đây là con gái chúng ta sao?” Mẹ Tô ngơ ngẩn mở miệng “Đây không phải con gái chúng ta đúng không?”
Ông Tô nghe vợ nói như vậy, ôm bà vào lòng không nói lời nào.
Ông cũng không tin tưởng người nằm đó chính là con gái bọn họ, nhưng tất cả chứng cứ đều chứng minh, đây chính là Tô Nghiên, là con gái của họ
“Lão Tô, Nghiên Nghiên đã chết, con gái chúng ta đã chết! Ông nói xem sau này chúng ta phải làm sao? Chúng ta sau này sống như thế nào đây?” Bà ôm chồng khóc sướt mướt, nước mắt không ngừng rơi, “Con gái của ta tại sao lại chết, ai lại nhẫn tâm hại một xác hai mạng.”
“Bà à, chuyện này giao cho cảnh sát, tôi tin bọn họ sẽ cho chúng ta một lời giải thích.” Cha Tô Tô ôm Mẹ Tô, vẻ mặt trấn định mở miệng, ông tự nhủ rằng bản thân mình không được khóc, một khi rơi nước mắt, sẽ khiến vợ mình càng thêm đau khổ.
Nhưng con gái duy nhất của ông cũng đã chết, nếu lúc ấy ông không đưa Tô Kỳ về, có phải mọi chuyện đều không xảy ra hay không.
Con gái của ông sẽ không chết, còn Hứa Dung Mộc cũng sẽ không đi đến bước đường này.
Khi hai người bọn họ rời khỏi nhà xác, cảnh sát nói họ có thể đưa Tô Nghiên trở về làm lễ tang.
Cuối cùng cha Tô điện thoại thông báo cho nhà họ Hứa, bảo bọn họ về tham dự tang lễ của Tô Nghiên.
Tô Nghiên đã gả đi, nhưng vĩnh viễn là con gái của ông, ông sẽ không để bất kỳ ai khi dễ con gái mình nữa.
Bảo gồm cả cái tên không cầm thú bằng kia _ Hứa Dung Mộc