ANH ẤY KHÔNG YÊU TÔI - Chương 10
Tất cả đều đúng như anh mong đợi.
Năm năm trước, khi Lục Thừa Hạo cứu Tô Nghiên, anh ta đã thay đổi hình dạng của cô thành Giang Nhiễm hiện tại, đứa bé tên Giang Diệu, con trai của Giang Nhiễm chính xác là con ruột của anh.
Về phần Lục Thừa Hạo, bởi vì phải chịu đựng những tổn thương của bạo lực gia đình khi còn nhỏ, dẫn tới lúc trưởng thành anh ta mắc chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng, và đến cuối cùng nó đã khiến anh chuốc họa vào thân.
Lục Viên, người luôn bên cạnh Lục Thừa Hạo đã đề nghị anh ta giữ Tô Nghiên bên cạnh để giảm bớt tình trạng bệnh.
Sự thật đã chứng minh, khi Tô Nghiên xuất hiện bệnh tình của Lục Thừa Hạo có xu hướng thuyên giảm, theo tính toán của Lục Viên, tình trạng bệnh của Lục Thừa Hạo sẽ càng thêm chuyển biến tốt đẹp, không nghĩ tới, cuối cùng nó lại càng trở nên nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng đến nỗi anh ta đã ra tay sát hại rất nhiều người.
Mỗi lần Lục Thừa Hạo bị bắt đi, Lục Viên sẽ dùng nhiều cách khác nhau để chứng minh Lục Thừa Hạo vô tội mà được thả ra, bởi vì anh ta nói với thẩm phán rằng Lục Thừa Hạo chính là một tên bệnh tâm thần vào lúc phát bệnh sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng, bệnh nhân tâm thần như vậy không nên nhốt lại, mà phải lựa chọn phương pháp điều trị bảo tồn*.
*Điều trị bảo tồn: Thực tế, hỗ trợ điều trị bảo tồn là phương pháp hỗ trợ điều trị nhằm làm chậm tiến trình phát triển của mầm bệnh. Đồng thời phương pháp này còn ngăn chặn bệnh lây lan, biến chứng hoặc đi đến các giai đoạn nghiêm trọng hơn.(wevina.vn)
May mắn chính là, năm năm qua Lục Thừa Hạo cũng không có làm tổn thương đến Tô Nghiên, mà xem cô như ánh trăng sáng trong lòng mình, là sự cứu rỗi duy nhất, coi cô như bảo bối mà sủng trong lòng bàn tay.
Lục Thừa Hạo cũng không để Tô Nghiên phát hiện ra bộ mặt không thể chấp nhận này, so với một tên khốn nạn như anh, xem ra Lục Thừa Hạo còn yêu Tô Nghiên nhiều hơn, nhưng một người bệnh như anh ta, nếu để Tô Nghiên ở bên cạnh, không chừng có một ngày anh ta sẽ giết cả Tô Nghiên.
Nghĩ đến đây, anh dựa vào sô pha nhắm mắt lại, quanh quẩn trong tâm trí toàn bộ đều là những chuyện của quá khứ.
Từng chuyện, từ khi còn nhỏ đến năm năm sau khi kết hôn kia, và năm năm của hiện tại.
Anh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Tô Nghiên, nhưng sau khi tìm được lại biến thành kết cục như hiện tại.
Trong trí nhớ của Tô Nghiên đã không còn có anh, thậm chí những ký ức trước kia cô cũng không hề biết, hiện tại trong ký ức của Tô Nghiên chỉ có một người đã sủng cô như tâm can bảo bối là Lục Thừa Hạo, và một người bệnh coi cô thành người cứu rỗi của bản thân mình.
Mà anh không biết điều này đối với Tô Nghiên mà nói đến cùng là hạnh phúc hay là bất hạnh.
Hứa Dung Mộc suy sụp chỉ biết dựa vào sô pha, tự hỏi lối thoát cho tương lai rốt cuộc sẽ ở nơi nào? Khi anh nhận được điện thoại thì đã là gần trưa.
Mấy ngày này anh vẫn luôn vội vàng điều tra Lục Thừa Hạo, việc trong công ty tất cả đều để trợ lý lo liệu, anh tin tưởng trợ lý của mình sẽ xử lý tốt những việc này và không bao giờ làm cho anh thất vọng.
Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, Hứa Dung Mộc có chút kinh ngạc, anh không nghĩ tới nhiều năm như vậy còn có thể nhận được điện thoại của Lục Viên.
Ký ức của anh về Lục Viên đại khái vẫn luôn dừng lại ở thân phận là con nuôi của Lục gia, với tư cách là anh trai Lục Thừa Hạo, mấy năm nay anh ta đã chăm sóc Lục Thừa Hạo thực sự rất tốt.
Cũng có thể nói mấy năm nay nếu không nhờ có Lục Viên luôn ở bên cạnh bảo vệ anh ta, chỉ sợ Lục Thừa Hạo đã sớm đã bị bắt đi từ lâu, hoặc có lẽ anh ta đã chết trên chính tay của bản thân mình.
Có thể nói Lục Viên là một người anh trai thành công, và cũng là một người anh trai thất bại.
Lục Viên hẹn gặp mặt anh ở một quán cà phê, Hứa Dung Mộc không chút nghĩ ngợi mà đồng ý.
Anh thậm chí có thể đoán được vài phần, lý do tại sao Lục Viên lại gọi điện thoại cho anh ngay lúc này, đại khái cũng hy vọng anh có thể đem Tô Nghiên rời khỏi một nơi nước sôi lửa bỏng cùng với nhà giam ở địa ngục cũng không có gì khác nhau này.
Một giờ sau Lục Viên đã tới điểm hẹn, Hứa Dung Mộc nhìn thấy Lục Viên còn không kịp ôn chuyện cũ, liền nghe thấy giọng nói của Lục Viên đã truyền đến:
“A Mộc, sở dĩ hôm nay tôi tìm anh, tôi nghĩ chắc anh cũng đoán được nguyên nhân.” Lục Viên nhìn Hứa Dung Mộc, vẻ mặt cười khổ mở miệng: “Hiện tại trừ anh ra, tôi cũng không thể nghĩ được ai còn có thể đưa Tiểu Nghiên rời khỏi nơi đó.”
Lục Viên ngồi đối diện Hứa Dung Mộc, đem mọi chuyện xảy ra mấy năm nay kể lại cho Hứa Dung Mộc, nói xong lời cuối cùng, anh không nghĩ Hứa Dung Mộc lại có thể bình tĩnh đến bất ngờ như vậy.
“A Mộc, mấy năm nay là chúng tôi đã có lỗi với Tiểu Nghiên, cũng hy vọng anh không mang chuyện này đổ lỗi lên đầu A Hạo.” Lục Viên vừa nói vừa đứng dậy khom lưng với Hứa Dung Mộc một cái thật sâu: “Hơn nữa, A Mộc, với thực lực của anh, anh sẽ có biện pháp làm cho Tiểu Nghiên khôi phục ký ức.”
Hứa Dung Mộc nghe Lục Viên nói, vẻ mặt ngạc nhiên giật mình mà mở miệng: “Ý của anh là, ký ức của Nghiên Nghiên còn có thể khôi phục? Lục Viên, tại sao cô ấy lại mất trí nhớ, anh nói cho tôi rất nhiều chuyện của những năm qua, nhưng lại không nói cho tôi biết lý do tại sao mà Nghiên Nghiên bị mất trí nhớ.”
Lục Viên nhìn Hứa Dung Mộc với vẻ mặt trấn định: “Đó là A Hạo đã thôi miên Tiểu Nghiên, A Hạo sau này học được thuật thôi miên cao cấp, có thể cho khiến cho người ta quên hết mọi thứ trước đây, tôi tin tưởng bằng năng lực hiện tại của anh, hoàn toàn có thể tìm được một nhà thôi miên tài giỏi hơn tới giúp cho Tiểu Nghiên khôi phục ký ức.”
“Mấy năm nay tôi vẫn luôn làm mọi cách để tìm kiếm tin tức của Nghiên Nghiên, anh nói những việc này, tôi cũng đã điều tra ra được, Lục Viên, anh có biết loại hành vi này của mình là tiếp tay cho giặc hay không, Lục Thừa Hạo thành ra nông nỗi như bây giờ, anh cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!” Hứa Dung Mộc nắm chặt nắm đấm vốn định phải cho Lục Viên một quyền, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, tàn nhẫn đập mạnh xuống bàn.
“Chuyện của A Hạo, là do tôi thiếu trách nhiệm.” Lục Viên nhìn Hứa Dung Mộc sắc mặt bình tĩnh mở miệng: “Tôi không vọng tưởng anh có thể tha thứ cho tôi, tôi chỉ hy vọng anh có thể đưa Tiểu Nghiên rời khỏi nơi đó, A Hạo hiện tại chính là một quả bom hẹn giờ, có thể sẽ phát nổ bất cứ lúc nào, tôi chết không có gì đáng tiếc, nhưng Tiểu Nghiên không thể chết được, Diệu Nhi cũng không thể chết.”
“Tất cả đều là do tôi, nếu lúc trước không phải tôi cho rằng cô ấy là Tô Kỳ, cô ấy cũng sẽ không rời xa tôi nhiều năm như vậy, cũng không cần phải chịu đựng sự thống khổ và đau đớn như vậy, nói đến cùng tất cả đều là do tôi không tốt, đều là tôi sai!” Hứa Dung Mộc nắm chặt nắm đấm, một cái lại một cái đấm vào mặt bàn, trên mặt tràn đầy hối hận.
Lục Viên nhìn Hứa Dung Mộc, bắt gặp ánh mắt anh ta, chậm rãi mở miệng: “A Mộc, hiện tại bệnh tình A Hạo càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa trên lưng em ấy cũng đã mang rất nhiều mạng người, tôi cũng không đành lòng trơ mắt nhìn Tiểu Nghiên đi đến kết quả đau thương, cho nên tôi mới tìm đến anh.”
Lục Viên căn bản không cho Hứa Dung Mộc cơ hội nói chuyện: “Tôi biết mấy năm nay đều là tôi quá ích kỷ, ích kỷ đến mức tôi cho rằng chỉ cần có sự xuất hiện của Tiểu Nghiên thì có thể ít nhiều khiến cho bệnh tình của A Hạo trở nên tốt hơn, nhưng A Hạo là thật lòng thật dạ thích Tiểu Nghiên.”
Hứa Dung Mộc nghe Lục Viên nói, dựa người vào sô pha, anh thở dài chậm rãi mở miệng nói: “Lục Viên, tôi biết tình cảm mà A Hạo dành Nghiên Nghiên là thật, nếu không anh ta cũng sẽ không tình nguyện trên lưng mang theo mấy mạng người, mà lại chưa từng động vào một sợi tóc của Nghiên Nghiên, cho nên tôi không hận các người, tôi chỉ hận chính mình, hận bản thân mình đã không thể bảo vệ thật tốt cho cô ấy, hận mình đã không thể cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc mà mà cô ấy xứng đáng có được.”
Trước kia đều là do tôi quá ngu ngốc, rõ ràng người phụ nữ mà mình yêu thương vẫn luôn ở bên cạnh mình, nhưng tôi lại không phát hiện ra dù chỉ một chút, tôi vẫn không biết được cho đến khi mất đi rồi tôi mới thấy đau khổ đến nhường nào, rõ ràng cô ấy chính là Tô Nghiên, là người phụ nữ mà tôi yêu nhất, nhưng tôi lại trơ mắt nhìn quan hệ của mình và cô ấy từng bước một đi đến hiện tại.”
Lục Viên từ trong túi lấy ra một tờ giấy bạc đặt trước mặt Hứa Dung Mộc: “A Mộc, Tiểu Nghiên không có ký ức, hiện tại chỉ có anh mới có thể giúp Tiểu Nghiên mà thôi.”
Chờ đến khi Hứa Dung Mộc phản ứng lại, Lục Viên đã rời khỏi đây từ lâu, anh không biết Lục Viên rời đi khi nào, mà trước mặt anh có một tờ giấy được để lại, trên tờ giấy có ghi một dãy số điện thoại.
Hứa Dung Mộc có thể đoán được dãy số kia hẳn là của Tô Nghiên.
Anh nhìn số điện thoại trên tờ giấy, mà miệng không ngừng lẩm bẩm.
Người yêu mà anh tìm kiếm bấy lâu nay cuối cùng cũng đã tìm được, môi anh chậm rãi nở một nụ cười.
Nghiên Nghiên, em có bằng lòng cùng anh trở về bên nhau hay không, mang theo con của chúng ta, cùng nhau một đời một kiếp, mãi mãi bên nhau.
Sau khi Hứa Dung Mộc trở lại biệt thự, anh nhìn ảnh chụp của Tô Nghiên được treo trong biệt thự, những cảnh tượng năm năm trước lại lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
Trên thực tế những điều anh làm tổn thương Tô Nghiên cũng không hơn Lục Thừa Hạo bao nhiêu, nhưng Tô Nghiên lại khăng khăng một mực lựa chọn ở bên cạnh anh ta.
Hiện giờ Tô Nghiên là người không có ký ức, lại tình nguyện ở bên cạnh Lục Thừa Hạo, có lẽ bởi vì cô ấy là ánh trăng sáng trong lòng của Lục Thừa Hạo.
Cô ấy cũng lo lắng Lục Thừa Hạo sẽ đi một con đường mà không bao giờ có thể quay đầu lại.
Nhưng cuối cùng nó vẫn trở thành một quá khứ dù như thế nào đi chăng nữa cũng đã không thể quay về.
Một tuần sau, Hứa Dung Mộc quyết định hẹn Giang Nhiễm ra gặp mặt, anh tự nhủ với bản thân rằng có một số việc cần thiết phải giải quyết, hơn nữa nhân lúc còn sớm giải quyết mới là biện pháp tốt nhất.
Dù sao thì Tô Nghiên cũng là người phụ nữ mà anh yêu nhất, nhưng cô ấy đã sống trong sự sợ hãi và lo lắng suốt năm năm qua.
Bảo bối đã từng được anh yêu thương, sau khi trải qua một địa ngục đau đớn, lại đi đến một địa ngục càng thống khổ hơn.
Anh ngồi ở tiệm cà phê quen thuộc, khuấy ly cà phê trước mặt.
Kể từ khi anh cho rằng người đã chết kia là Tô Nghiên, anh đã không bao giờ uống cà phê nữa.
Trong năm năm qua, anh đã nếm thử đủ loại cà phê trên đời, nhưng không tìm được hương vị quen thuộc mà Tô Nghiên đã từng pha cho anh.
Trong lòng anh rất rõ ràng, anh vẫn luôn chờ đợi người đó xuất hiện, chờ đợi người nào đó có thể pha một ly cà phê cho anh uống.
Suốt năm năm qua, anh đã từng suy nghĩ nếu những năm đó anh không coi Tô Nghiên thành Tô Kỳ mà tổn thương, thì có phải mọi chuyện sẽ không đi đến tình trạng như bây giờ.
Nhưng hôm nay anh nói những lời này thì còn ý nghĩa gì? Mọi chuyện đều đã xảy ra và không thể nào thay đổi được nữa.
Nếu Nghiên Nghiên thật sự nguyện ý đi theo anh, rời xa Lục Thừa Hạo, thì anh, từ nay về sau chỉ muốn đem cô dưới cánh của mình mà bảo vệ thật tốt, sẽ không bao giờ để cô phải chịu thêm tổn thương và đả kích nào nữa.
Chuông gió ở cửa vang lên âm thanh leng keng, Hứa Dung Mộc ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Giang Nhiễm mặc trên người một chiếc áo gió kaki đi tới phía anh, trên gương mặt cô mang theo một nụ cười xa cách.
“Anh tìm tôi chuyện gì?” Giang Nhiễm nhìn Hứa Dung Mộc, môi nở nụ cười tiêu chuẩn mà lạnh nhạt, trong giọng nói lại càng thêm xa lạ.
Hứa Dung Mộc kiềm chế những suy nghĩ trong lòng, nhìn Giang Nhiễm với vẻ mặt bình tĩnh mở miệng: “Chuyện của em, anh đã nghe Lục Viên kể lại, anh hy vọng em có thể……”
“Không thể!” Giang Nhiễm không chút nghĩ ngợi mở miệng: “Tôi không thể nào rời khỏi A Hạo và anh ấy cũng sẽ không bao giờ rời khỏi tôi.”
Hứa Dung Mộc vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía Giang Nhiễm, anh thật sự không nghĩ tới Giang Nhiễm lại có thể nói ra những lời như vậy.
Nhưng năm năm trước không phải Tô Nghiên đã từng bước nhìn anh rơi xuống vực sâu không lối thoát sao.
Anh, Hứa Dung Mộc đã từng là người được Tô Nghiên yêu nhất, mà hiện tại trong lòng của Giang Nhiễm chỉ có mình Lục Thừa Hạo, trong mắt của cô cũng chỉ chứa duy nhất Lục Thừa Hạo.
“Lục Thừa Hạo bây giờ có thể tùy tiện giết em bất cứ lúc nào!” Hứa Dung Mộc nhìn Giang Nhiễm trên mặt nở một nụ cười lạnh: “Sau khi em chết, chẳng lẽ em cũng muốn con trai của mình có thể chết bất cứ lúc nào như em sao?”
Giang Nhiễm nghe Hứa Dung Mộc nói, cô lập tức nghĩ đến Giang Diệu, bỗng dưng cô phát hiện giữa mày của Giang Diệu cực kỳ giống với người đàn ông này?
Nhưng Giang Diệu không phải con trai của Lục Thừa Hạo sao?
Tại sao lại như thế này? Giang Diệu chẳng lẽ không phải con trai của cô, mà là con anh ta sao?
“Anh là ai?! Tại sao bé Diệu lại giống anh đến vậy!” Giang Nhiễm nhìn Hứa Dung Mộc trong mắt lóe lên tia nghi ngờ: “Tôi cùng A Hạo ở bên nhau năm năm, anh ấy vẫn luôn coi bé Diệu là con ruột!”
Nghe được giọng nói đầy kích động của Giang Nhiễm, Hứa Dung Mộc vẫn giữ nét mặt bình tĩnh nói: “Em đi theo anh, anh sẽ đem chân tướng nói ra cho em nghe hết!” Anh dừng một chút, rồi lại tiếp tục nói: “Hơn nữa cha mẹ em vẫn còn sống, em không chỉ bị Lục Thừa Hạo thay đổi hình dáng bên ngoài, mà anh ta còn khiến em bị mất tất cả trí nhớ trước kia nữa.
Giang Nhiễm, cho đến bây giờ em vẫn luôn cho rằng bản thân mình là một người không có quá khứ, nhưng mà anh nói cho em biết, em là một người bình thường……”
“Dừng lại!” Giang Nhiễm nhìn gương mặt Hứa Dung Mộc, cau mày nói: “Anh gạt tôi! Nếu cha mẹ tôi còn sống trên đời, tại sao năm năm qua bọn họ lại không đi tìm tôi! Bọn họ……”
“Bởi vì vụ tai nạn xe năm năm trước, bọn họ đều cho rằng em đã chết.” Hứa Dung Mộc đánh gãy lời nói của Giang Nhiễm: “Chỉ có duy nhất một mình anh trong năm năm qua là tin tưởng em vẫn còn sống, nhưng anh chưa từng nghĩ đến, em sẽ có……” Hứa Dung Mộc vươn tay vốn định muốn chạm mặt cô, lại bị cô ghét bỏ mà hất ra.
“Không có khả năng!” Giang Nhiễm không chút nghĩ ngợi mở miệng: “Chuyện anh nói khác hoàn toàn so với những gì A Hạo đã nói với tôi, A Hạo anh ấy sẽ không gạt tôi, tôi tin tưởng anh ấy!”
Nhìn gương mặt đầy kích động của cô,lòng Hứa Dung Mộc chỉ cảm thấy đau nhói.
Rõ ràng trước kia trong mắt cô ấy chỉ có anh, nhưng chỉ vì một sai lầm, lại làm cho bọn họ đứng ở hai phe đối lập, tưởng chừng như hai đường thẳng song song mãi mãi sẽ không bao giờ có một điểm giao nhau.
“Em muốn anh phải làm như thế nào thì em mới chịu tin anh đây!” Hứa Dung Mộc trầm giọng nói: “Em rõ ràng biết bệnh tình Lục Thừa Hạo rất nghiêm trọng, thuốc và kim tiêm cũng không còn hiệu quả, thậm chí có khả năng sẽ giết em bất cứ lúc nào, tại sao em không rời khỏi anh ta đi.”
Giang Nhiễm nhìn Hứa Dung Mộc, trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào.
Cô bắt đầu hồi tưởng lại những gì mình đã trải qua trong mấy năm nay.
Khi cô mở mắt tỉnh dậy, lần đầu tiên cô gặp được Lục Thừa Hạo, anh ấy đối xử với cô rất dịu dàng và chiều chuộng, cô cũng đã xem Lục Thừa Hạo là tất cả của mình, bởi vì trong thế giới của cô chỉ có Lục Thừa Hạo.
Năm năm qua, Lục Thừa Hạo vẫn luôn rất cưng chiều cô, thậm chí mọi việc đều không để cho cô phải động tay động chân làm gì cả, cô cũng rất vui và nguyện ý làm người mà anh yêu nhất.
Nhưng cảnh tượng ở dưới tầng hầm trước đó, đã khiến mọi tưởng tượng đẹp đẽ của cô trở thành bọt biển, tại sao người đàn ông mà cô yêu năm năm qua lại biến thành một tên ác quỷ giết người không chớp mắt, tại sao lại trở thành một tên đao phủ vô tình! Tại sao toàn bộ những việc này là do Lục Thừa Hạo một mình gánh vác? Mà cô lại không thể làm bất cứ điều gì để giúp đỡ.
Nghĩ đến cái tên đã được Lục Thừa Hạo gọi khi phát điên kia, Giang Nhiễm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Tôi hỏi anh một vấn đề, Tô Nghiên rốt cuộc là ai? Mỗi lần A Hạo phát bệnh đều sẽ gọi cái tên này!”
Hứa Dung Mộc nghe Giang Nhiễm nói vậy dừng lại một chút, cuối cùng lại chậm rãi nhắm hai mắt.
“Cô ta rốt cuộc là ai! Có phải anh cũng biết người phụ nữ này hay không?” Giang Nhiễm đột nhiên đứng lên kích động nói: “ Tại sao chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng anh ấy vẫn luôn ôm tôi mà gọi tên người phụ nữ khác, anh có biết trong lòng tôi đau khổ đến thế nào không hả!” Giang Nhiễm rưng rưng nước mắt: “Cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao vẫn luôn muốn chen ngang giữa tôi và A Hạo chứ, người phụ nữ đó rốt cuộc có cái gì tốt hả?”
Hứa Dung Mộc nghe Giang Nhiễm nói, đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh và ôm lấy cô.
Mấy năm nay anh cũng từng nhiều lần nghĩ tới vấn đề này, Tô Nghiên có cái gì tốt, mới có thể làm anh nhớ mãi không quên đến như thế, nhưng cuối cùng anh lại phát hiện, mạng sống của anh từ lâu đã bị Tô Nghiên nắm lấy trong lòng bàn tay!
“Anh cũng rất thích người phụ nữ đó có phải không!” Giang Nhiễm không biết mình vì sao lại ôm Hứa Dung Mộc mà bật khóc, nhưng cuối cùng cô cũng nghe thấy một lời nói bên tai mình
“Tô Nghiên là người phụ nữ mà anh yêu nhất trên đời này, cũng là người phụ nữ mà Lục Thừa Hạo yêu nhất, tại sao anh ta lại ôm em và gọi tên người phụ nữ khác, đó là bởi vì……”
—— em chính là Tô Nghiên.