ÂM DƯƠNG TIÊN SINH - Chương 35: 35 Tàn
Ta cùng mập mạp cũng không kịp chọn đường đi, lao thẳng vào một đường hầm gần đó, mập mạp bắt “Yêu Vương gân” chạy theo ra tới.
Hai người chạy như điên, chạy qua chỗ nào hang động phía sau liền đi theo sụp đổ xuống dưới.
Bị đuổi theo chạy hơn mười phút, đi theo phía sau mập mạp đã thở không ra hơi.
Thở gấp không ngừng nổi, nói một cách yếu ớt: “Không..
Không được..
Nghỉ..
Nghỉ sẽ..”
Ta quay đầu lại nhìn thoáng qua mập mạp, lại nhìn nhìn phía sau hang động, thấy đã không còn sụp đổ nữa, cũng không nói gì nữa, rồi ngừng chạy.
Ngừng một chút, đột nhiên có một cục đá bằng lớn nắm tay rơi xuống, lăn đến bên chân ta.
Ta vừa mới thở phào nhẹ nhàng ngay sau đó lại căng thẳng, kêu: “Mập mạp, lại muốn sụp, chạy lẹ!”
Ta vừa nói xong mập mạp chạy ngay về phía ta, hắn vừa chạy đi, phía sau khoảng nữa mét đất đá đã sụp xuống lấp kín đường đi.
Ta cũng khâm phục sự thông minh của mình, hài hước nói một câu: “Mập mạp, còn nghỉ sao?”
Mập mạp quay đầu nhìn lại, mặt lập tức tái xanh, mắng: “Con mẹ nó hù chết Bàn gia! Không nghỉ ngơi, nhanh lên đi ra địa phương quỷ quái này!”
Hai người chạy loạn vài phút, ở trước đột nhiên xuất hiện một tia sáng yếu ớt.
Ta cùng mập mạp biết rằng cửa ra liền ở cách đó không xa, liền tăng tốc chạy ra.
Khi chúng ta đến gần, ánh sáng trở nên mạnh mẽ.
Ta càng hưng phấn hơn, chứng tỏ chúng ta lần này có thể an toàn ra ngoài.
Nhưng khi bước tới cửa động, tâm tình hưng phấn lập tức biến mất không còn dấu vết.
Ta phanh gấp lại, quay đầu lại ngăn cản mập mạp, mập mạp không dừng lại kịp theo quán tính đâm vào ta.
Thấy vậy ta nghiêng sang một bên cũng ôm lấy thân mình mập mạp, hai người ngừng ngay mép hố.
“Mẹ nó ngươi sao lại dừng lại..” Mập mạp chưa nói xong, nhìn thoáng qua bên ngoài, sắc mặt còn xanh hơn khi ở trong động, biến thành xanh lét.
Bên ngoài cửa hang, có một vách đá dựng thẳng đứng.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy vách đá này cũng cao từ mấy chục mét trở lên.
Bên dưới vách đá là một con sông, độ cao này xem đi xuống cũng rất kích thích.
“Làm sao bây giờ?” Mập mạp bên cạnh hỏi.
Ta nhìn hắn một cái không nói gì, đốt một điếu thuốc, hút một ngụm thật sâu.
Nhìn lại mặt sau “Đuổi giết” mà đến sụp đổ, lại xoay người nhìn xuống vực sâu mặt, nói: “Đây chắc là lần đánh cuộc lớn nhất của ta, nhảy đi!”
Nghe xong mập mạp sửng sốt một chút, như đang suy nghĩ cái gì, qua vài giây, liền nghe hắn mắng to: “Hắn đại gia, đánh cuộc một lần, đi!”
Mập mạp nói xong, ta cùng hắn hướng tới dưới sông nhảy xuống.
Mập mạp vì trọng tải mà tốc độ rơi xuống so với ta nhanh hơn rất nhiều.
Này chỉ là đối lập với ta, trên thực tế tốc độ rơi xuống của ta cũng không chậm chút nào.
Tuy rằng tốc độ rơi xuống thực nhanh, mà lúc này ta cảm giác thời gian như dừng lại.
Ta trong đầu hiện lên rất nhiều đồ vật, trong nhà cha mẹ, địa phủ ông ngoại, mối tình đầu bạn gái từ từ.
Nghe nói người ở lúc sắp chết sẽ nhớ tới những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, xem ra lúc này ta thật sự muốn chết rồi!
Theo sau hai tiếng vật nặng rơi xuống nước, ta liền ngất xĩu.
* * *
Không biết qua bao lâu, có lẽ vài giây, có lẽ mấy ngày, có lẽ mấy năm.
Từng cơn đau trãi rộng toàn thân, “Ách..” Ta kêu rên một tiếng đột nhiên bừng tỉnh.
Ta mở to mắt, nhìn trên đầu treo túi nước biển, cùng với mùi nước sát trùng nồng đậm truyền đến lỗ mũi.
Ta đang ở bệnh viện, ở trong lòng âm thầm mắng một câu, mẹ nó lão tử vậy mà chưa chết, này kêu mạng lớn!
Ta xê dịch thân thể lên trên, dựa lưng vào gối đầu.
Lúc này ta mới thấy trên người quấn đầy băng vải, toàn thân bị quấn giống cái xác ướp.
Nhìn giường bên cạnh trống không, đột nhiên nhớ tới cái gì, ấn nút gọi bác sĩ.
Vài phút, một người hộ sĩ tuổi trẻ đẩy cửa vào, nói: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh! Ngươi chờ một chút, ta đi kêu bác sĩ kiểm tra cho ngươi.” Nói xong lại chạy đi ra ngoài.
Một lúc sau, hộ sĩ tuổi trẻ dẫn theo một người đàn ông trung niên đi đến.
Ăn mặc như một bác sĩ đến bên giường ta, dùng ống nghe áp vào ngực ta, lại ấn cái vài cái lên người ta, nói: “Ngươi không có vấn đề gì lớn, chú ý nghỉ ngơi thì tốt rồi!” Nói xong liền đi ra ngoài.
Hộ sĩ xoay người muốn rời đi, ta khàn khàn gọi lại hắn: “Hộ sĩ, chờ một chút, bạn của ta thế nào, ngươi có thấy bằng hữu của ta không?”
Hộ sĩ quay đầu nhìn ta, nghĩ nghĩ, cười nói: “Ngươi nói mập mạp a! Đang hút thuốc ở khu hút thuốc, ngươi đợi chút, ta kêu người cho ngươi!”
Một lúc sau, thấy mập mạp cũng quấn băng vải toàn thân, chống gậy khập khiễng đi đến, cười cười nói: “Tỉnh rồi!” hắn ngồi lên giường bên cạnh.
Ta nhìn mập mạp bộ dạng, gân cổ lên khàn khàn mắng: “Đừng nhiều lời, lấy điếu thuốc đi.”
Ta đốt điếu thuốc hút một ngụm, cảm nhận được nicotin, mới nói: “Hai chúng ta chưa chết, đúng là mạng lớn! Đúng rồi, chúng ta sao lại ở bệnh viện?”
Mập mạp suy nghĩ, như là ở tổ chức ngôn ngữ, nói: “Ta đã hỏi thăm hộ sĩ, lúc đó chúng ta nhảy xuống trong sông, may mắn là con sông kia không cạn, một đường trôi đến hạ du được thôn dân gần đó nhìn thấy, đem chúng ta cứu lên rồi đưa đến bệnh viện!”
Nói đến đây, mập mạp đốt một điếu thuốc, hút một ngụm nói: “Chúng ta đã ở chỗ này nằm mau nửa năm, tiền thuốc men là mấy ngày trước ta tỉnh vừa mới đóng , con mẹ nó xuất viện nhớ rõ trả ta!”
Nghe mập mạp nói xong, ta khinh bỉ liếc mập mạp một cái, nói: “Ta là cái loại này thiếu tiền không còn người sao?”
“Là!”
“Đúng rồi, ngươi thế nào?” Ta nhìn mập mạp cười hỏi.
Mập mạp nghe được ta hỏi, đột nhiên liền thu hồi kia biểu tình vui cười, cong lưng kéo ống quần bên phải lên, nhìn ta nói: “Chính ngươi xem đi!”
Nhìn mập mạp kéo ống quần bên phải lên, nụ cười trên mặt ta nháy mắt cứng lại, chậm rãi biến thành hoảng sợ.
Chân phải hắn từ đầu gối trở xuống là lạnh như băng sắt thép, đúng vậy, chân phải của mập mạp dưới đầu gối bị cắt cụt, cũng đã lắp chân giả!
“Mập mạp..” Ta vừa định nói chuyện đã bị mập mạp ngăn cản: “Ngươi không cần nói lời an ủi, tiểu tử ngươi mẹ nó vào hai lần bệnh viện đều hoàn hảo không tổn hao gì, ta một lần liền trúng thưởng, khả năng đây là số mệnh đi!”
Ta nhìn chân của mập mạp, lại hít sâu một ngụm thuốc, nói: “Không phải mập mạp, thật ra ta muốn nói chính là, ngươi biết ngũ tệ tam khuyết đi?”.