ALPHA NÀY CỰC KÌ THƠM - Chương 36
Lúc đầu, còn chưa có người phản ứng lại, dù sao cũng chỉ chỉnh sửa lại tình tiết, Dịch Tùng Thanh sao có thể phản ứng lớn như vậy được?
Thẳng đến khi bọn họ được người khác giải thích, lúc này mới chợt hiểu ra, trong nháy mắt, ánh mắt nhìn về phía Cừu Cẩn nhiều thêm vài phần nghiên cứu cùng tò mò.
“Nói khá tốt,” Trương Quỳnh Tử ngồi bên cạnh cậu quay qua hỏi, “Cậu thật sự chưa từng học diễn xuất sao?”
Cừu Cẩn đương nhiên đã học qua, năm đó cậu đây chính là người đứng đầu bảng xếp hạng thành tích tốt nghiệp.
Nhưng Cừu Cẩn trong tiểu thuyết này lại không có, cậu cũng chỉ nửa úp nửa mở đáp lại: “Có ngầm học, tự mình phấn đấu.”
Sau khi kết thúc thảo luận, tiếp đến là mọi người cùng nhau tập diễn.
Cũng có thể hiểu là tập luyện, chủ yếu là để diễn viên thuộc lời kịch, trước tiên là hợp tác lại với nhau diễn tập.
Fans của Cừu Cẩn mấy ngày qua tăng rất nhiều, đợt phân tích vừa rồi cũng rất hợp lý, có người bắt đầu có chút chờ mong đối với cậu, nhưng cũng có người âm thầm chờ cậu xấu mặt.
Nói diễn lợi hại thì sao chứ? Diễn viên chính là dùng kỹ thuật diễn để nói chuyện.
Huống chi, giữa việc nói biết diễn và biết diễn là hai không gian cách nhau bằng một cái rãnh biển Mariana, đạo diễn đã nói diễn lợi hại như vậy, quay phim cũng khác so với tưởng tượng mà thôi.
Hơn nữa Cừu Cẩn cũng chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, cái phân tích có lẽ cũng chỉ là kiến thức lý luận cậu học thời còn đi học, tuy nghe đạo lý rất rõ ràng, nhưng dù sao cũng chỉ là thay đổi giữa chừng.
Đặc biệt là khi cậu còn diễn một nhân vật quan trọng như vậy, cái này làm cho không ít người thầm phê bình cậu, đặc biệt là mấy người có mối quan hệ tốt với Văn Mạch Gia.
Tuy không nói thẳng, nhưng ánh mắt đều là tò mò cùng soi kĩ.
Mọi người đều có tâm tư khác nhau chú ý tới Cừu Cẩn, không ít người ngóng trông cậu xấu mặt. Sau đó liền phát hiện, kỹ thuật diễn của Cừu Cẩn quá chân thật.
《 Thiên Hạ Hưng Vong 》 là một bộ phim siêu cấp lớn, có thể nói, có thể nhận được nhân vật có trong phim, dù là nhân vật chính hay là nhân vật phụ, đều là người có kỹ thuật diễn tương đối lợi hại.
Bọn họ có người là kỹ thuật vững chắc, phát âm chuẩn xác, câu chữ rõ ràng; có người có nhiều cảm xúc mãnh liệt, khóc cười như thật, có thể cảm động người xem; có người có kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, biểu diễn cực kỳ nổi bật.
Càng không cần phải nói tới ảnh đế Giang Minh, ảnh hậu Trương Quỳnh Tử, đều là những người đã rèn luyện hàng ngày.
Nhưng dù vậy, cũng không có người có thể đạt tới trình độ của Cừu Cẩn.
Chân thật, gần như có thể tính là cảnh giới cao nhất của giới diễn xuất.
Diễn xuất của cậu không hoàn mỹ mười phần, nhưng lại vì một ít khuyết điểm nhỏ nhặt mà càng lộ ra sự tự nhiên.
Cậu không phải một thân một mình đọc lời kịch, đến phiên mình mới bắt đầu nói, mà là tập trung tinh thần để nghe, phản ứng linh hoạt khéo léo, ánh mắt trao đổi cũng không làm gián đoạn.
Giống như thật sự có tiến có lui, nhìn như đang diễn.
Mấy người diễn viên diễn tập với cậu cũng bị cậu kéo vào hoàn cảnh bên trong kịch bản, vốn chỉ đang đọc kịch bản, mà cũng có thể cảm giác như đang diễn trên sân khấu, hoàn toàn có thể noi theo đoàn phim nước ngoài, đem lần diễn tập này coi như một lần biểu diễn thu phí.
Cừu Cẩn dùng kỹ thuật ưu tú của cậu làm toàn trường quay khiếp sợ.
Người khinh thường cậu mặt đỏ tai hồng, người có chút hảo cảm với cậu thì hảo cảm tăng vụt.
Bọn họ rốt cuộc cũng biết, tại sao Dịch Tùng Thanh lại không cần Văn Mạch Gia, mà lại muốn tuyển cái người Cừu Cẩn đến danh cũng chưa biết này.
Sau khi diễn tập kết thúc, Dịch Tùng Thanh chủ động đứng lên chào hỏi với cậu, nói: “Người trẻ tuổi hiểu biết rất nhiều, cậu không muốn tự làm biên kịch, đạo diễn rồi diễn luôn sao?”
“Không có không có,” Cừu Cẩn cười khiêm tốn, “Chỉ là gần đây số lần tôi xem phim tương đối nhiều, cũng chỉ trùng hợp, còn rất nhiều điều tôi muốn học tập các vị.”
Một lời nói này khong chỉ khen tặng đạo diễn, mà cũng làm tâm tình của không ít diễn viên ở nơi này cảm thấy thoải mái.
Đương nhiên, lời nói kia của cậu nói có sách mách có chứng, trong cốt truyện, nhân vật cùng tiết tấu đều được phân tích đến mức tương đối rõ ràng, trùng hợp có lẽ chỉ là một cách nói khiêm tốn.
Dù sao khiêm tốn cũng khá tốt, có bản lĩnh lớn như vậy cũng không ngông cuồng tự đại, tiến lùi có mức, lại là người tuổi còn trẻ như vậy.
Dịch Tùng Thanh vỗ vỗ bờ vai của cậu, thở dài: “Người trẻ tuổi tiếp tục cố lên, tương lai rất đáng mong đợi!”
Ngay trước khi Cừu Cẩn rời đi, Giang Minh cũng tới tìm cậu, nói gần đây đang chuẩn bị quay một bộ phim, sau khi nghe xong ý tưởng của cậu, nên muốn hỏi ý kiến một chút.
Cừu Cẩn theo bản năng liếc mắt nhìn Hạng Hi một cái, nhưng cậu cũng không quên, Giang Minh chính là người theo đuổi trung thành của Hạng Hi, máu ghen đặc biệt lớn, thủ đoạn cũng rất độc, thậm chí còn có chút bệnh kiều.
Nhưng fans cũng bằng cỡ với Quý Thâm Tiêu.
Suy cho cùng những năm gần đây, tam quan thường xuyên bị ấn trên đất mà chà qua đạp lại, chỉ cần nhân vật phản diện lớn lên tốt, tam quan chạy theo ngũ quan là được.
Lúc trước khi bị hắn truy đuổi, lời của vị nam phụ bệnh kiều này bị không ít người đem ra, nổi lên như cồn.
“Thân thể của em chỉ có thể bị anh chạm vào có biết không?”
“Thật muốn bẻ gãy cánh của em, như vậy thì em chỉ còn cách dựa vào anh.”
“Bảo bối, đã nói chạy trốn cũng vô dụng. Em xem, không phải bây giờ em cũng chỉ có thể run rẩy trong lòng ngực của anh thôi sao?”
Nguyên tác dùng không ít mực để miêu tả hắn, là loại hình hoàn toàn bất đồng với bá đạo tổng tài Quý Thâm Tiêu.
Hắn không phải người có thể tùy thời tỏa ra hormone mãnh liệt, hình dáng Giang Minh thiên hướng cao gầy, áo sơ mi cài tới nút trên cùng, lộ ra một đoạn cổ tao nhã, sạch sẽ lại thoải mái nhẹ nhàng.
Cũng là một người rất khiêm tốn, không có một tia kiêu ngạo, nếu không phải Cừu Cẩn có bóng ma đối với hắn, thì chắc cũng sẽ cảm thấy hắn là một người rất tốt.
Nhưng không phải bây giờ hắn đang thích Hạng Hi sao? Không đi quấn lấy Hạng Hi, tới tìm cậu làm cái gì? Chẳng lẽ là đang đào bẫy chờ cậu lọt vào?
Nhưng gần đây cậu với Hạng Hi tiếp xúc không nhiều, chỉ chào hỏi khi gặp nhau ở cửa, khi diễn tập cũng chỉ nói vài câu kịch, Giang Minh chắc cũng sẽ không phải loại người chỉ vì chuyện này mà ăn dấm chứ?
Đương nhiên, có lẽ bây giờ Giang Minh chưa hắc hóa, hẳn đây là một lời mời thiện ý.
Nhưng dù thế nào, Cừu Cẩn cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Cậu không rõ ý của đối phương, chỉ đành phải mỉm cười từ chối: “Tôi cũng rất muốn tham gia của thầy Giang, nhưng mà trình độ của tôi không đủ, vẫn không nên mù quáng đúc kết, làm chậm trễ thời gian của anh cũng không tốt.”
Giang Minh tầm mắt thong thả mà tinh tế đảo qua mặt của cậu, giống như đang nhìn xem cậu có đang nói dối hay không.
Cừu Cẩn bị nhìn đến mức lông sau lưng dựng đứng hết lên, có lẽ là bài xích của cơ thể đối với nguy hiểm tiềm ẩn, Giang Minh tuy mỉm cười ôn hòa, nhưng vẫn luôn làm cho cậu có cảm giác không được tốt.
Đúng lúc này, nhân viên công tác tới nhắc nhở: “Thầy Cừu, anh còn tạo hình chưa chụp, tới phòng hóa trang chuẩn bị một chút đi.”
Cừu Cẩn nhân cơ hội thoát thân, phất tay với Giang Minh: “Xin lỗi, xin lỗi anh trước vì không tiếp được.”
Giang Minh cũng không tiếp tục kiên trì, chỉ hỏi: “Vậy thêm WeChat trước?”
Cừu Cẩn quét mã QR, sau khi gửi lời mời kết bạn liền chạy như bay rời đi.
Phòng hóa trang ở cách vách studio, cũng có không ít nhân vật phụ đang chuẩn bị chụp ảnh tạo hình.
Hôm nay Cừu Cẩn cần chụp hai tạo hình, một bộ là bộ dáng bình thường của Cơ Hạc, một bộ là lúc Cơ Hạc giả nữ để thay thế chị mình xuất giá.
Giả nữ rất khó, trang điểm phức tạp, chuyên viên trang điểm chuẩn bị trước cho cậu một bộ đồ.
Quá trình hóa trang vừa dài vừa phức tạp, Cừu Cẩn móc di động ra chơi, phát hiện WeChat của đoàn làm phim gửi hơn chục cái lời mời kết bạn WeChat.
Có đạo diễn, biên kịch, những diễn viên đã kết bạn với cậu cũng không thể thắng nổi số lượng này.
Cừu Cẩn:???
Những người bị sao thế này?
Bên này cậu đang nghi hoặc khó hiểu, nhưng thực tế thì tình huống này không khó đoán lắm.
Những năm gần đây, các loại thần kịch lôi kịch ùn ùn kéo tới không dứt, năng lực của diễn viên so le không đồng đều, biết diễn kịch đã ít, càng miễn bàn nói tới diễn viên bàn về kịch bản.
Biểu hiện của Cừu Cẩn ở quá trình đọc kịch bản có thể nói là xuất sắc, bây giờ nhiều đạo diễn như vậy, cũng chưa có mấy người có loại lý giải này.
Ở trong hiện thực, rất nhiều đạo diễn cũng không biết chính mình muốn cái gì, bọn họ chỉ muốn nói là diễn không đúng, lại thử một lần nữa, nhưng lại không nói cho người diễn là mình sai chỗ nào.
Diễn viên cũng rất bất đắc dĩ, cái gì ông cũng không nói, vậy ông muốn tôi diễn như thế nào?!
Đạo diễn cao cao tại thượng, nhưng cũng không phải vạn năng. Rất nhiều lúc, không phải bọn họ không muốn nói phải diễn như thế nào, mà là bọn họ cũng không biết, chính mình rốt cuộc muốn người nọ diễn như thế nào.
Các diễn viên đều suy nghĩ, nếu như bọn họ đều có thể giống như Cừu Cẩn, hiểu rõ về nhân vật và hoàn cảnh như vậy, còn phải sợ đạo diễn kêu quay lại lần nữa sao?
Bọn họ thậm chí có thể lấy cái lý giải của chính mình để treo đạo diễn lên đánh đó!
Cũng không thiếu diễn viên có năng lực trời cho như Cừu Cẩn, bọn họ có trực giác nhạy bén như động vật, nhưng linh cảm vẫn luôn căng như dây đàn, lúc này, về việc lý luận vững chắc đã phát huy được tầm quan trọng của nó.
Đặc biệt là diễn viên có kiến thức lý luận cực kì phong phú giống như Cừu Cẩn.
Trong quá trình Cừu Cẩn đang trang điểm, cũng trò chuyện cùng một đám bọn họ, còn thuận tiện đề cử một ít sách phim có thể xem, đáng giá để học tập.
“Được rồi.” Sau khi chờ đợi một lúc lâu, chuyên gia trang điểm cuối cùng cũng giải phóng cho cậu.
Cừu Cẩn ngẩng đầu, tầm mắt đột nhiên đụng phải người trong gương.
Xa lạ đến mức làm người hoảng hốt.
Lớp trang điểm khiến khuôn mặt của cậu trở nên mềm mại hơn, làm mặt cậu dịu dàng không ít, viên lệ chí dưới mắt càng làm gương mặt trở nên phong tình nữ tính.
Trong nháy mắt kia, Cừu Cẩn đột nhiên cảm thấy, trong gương người kia cũng không phải chính cậu, mà là nhân vật đang ngẩng đầu nhìn cậu.
Đối với tác phẩm này, chuyên gia trang điểm với người quay phim đều rất kinh hỉ, ngay cả đạo diễn cũng cảm thấy rất tốt, thúc giục cậu mau đi chụp ảnh.
Cừu Cẩn mặc một bộ áo cưới đỏ đứng trước bức tường có dán nền, tóc trên đầu được búi cao lên, thiếu vài phần mềm mại, tư thế mười phần oai hùng mạnh mẽ.
Đoàn phim cũng rất để tâm đến tạo hình nhân vật, trang phục cho tới chất liệu, phối với đồ trang sức đều rất có cảm xúc. Cũng tương đối chú ý tới sắc điệu, không có màu xanh đỏ lòe loẹt khoa trương, mặc dù là trên người cậu là màu đỏ, đều có thể diễn sao cho nó có thể dung hòa cùng tạo hình nhân vật.
Từ trình độ nào đó mà nói, trang phục không chỉ là trang phục, mà còn là đại biểu cho một đoạn lịch sử, một loại văn hóa.
Bộ đồ này trong nháy mắt đã đem Cừu Cẩn lôi trở lại trong kịch bản.
Cơ Hạc từ nhỏ đã tiên đoán mất nước mà bị đưa đến chỗ khác, khi thành niên lại bị triệu trở về rồi bị coi như một công cụ gả thay.
Cừu Cẩn chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên ống kính, giống như có thể thông qua ống kính nhìn tới vương triều An đang lợi dụng cậu.
Một cái liếc mắt này có quá nhiều lực sát thương, có sự ôn nhu mất mát đại biểu cho phần nữ tính, cũng có sự quật cường bất khuất đại biểu cho sự nam tính, hai loại cảm xúc phức tạp này xen lẫn vào nhau, người chụp tạm dừng hai giây, sau đó bắt đầu điên cuồng ấn chụp ảnh.
Sau khi chụp xong thì vô cùng hài lòng, có quá nhiều tác phẩm tốt, thậm chí hắn còn không biết mình nên chọn tấm ảnh nào.
Dịch Tùng Thanh nghe thấy có người hô lên, quay đầu nhìn thoáng qua, cũng hoảng sợ.
Thanh niên đứng trong bối cảnh, người mặc diễn phục hoa lệ, trong mắt lộ ra vẻ bi thương, hoàn mỹ sắm vai nhân vật.
Ông đây là nhặt được bảo ư?
Còn mẹ nó đúng là con búp bê Nga(?), trong một bộ đồ cất giấu một bộ nữa, ông vĩnh viễn sẽ không biết đối phương còn sẽ mang đến cho ông bao nhiêu kinh hỉ nữa.
(?) Bản hán việt là bảo tàng Nga, mà đằng sau lại miêu tả giống như búp bê Matryoshka của Nga hơn nên mình cũng không biết nên edit như thế nào nữa.
Dịch Tùng Thanh cực kỳ kinh ngạc: “Phụ nữ cậu cũng diễn được hả?”
Lời này vừa nghe thì có chút không nghiêm túc, nhưng từ miệng Dịch Tùng Thanh nói ra thì tuyệt đối chính là lời khen.
Cừu Cẩn đã hoàn toàn nhập diễn, ôn hòa cười: “Tôi tiện thử mang vào trong cốt truyện.”
“Cái liếc mắt vừa rồi quá thật, tôi còn tưởng Cơ Hạc đã xuyên tới nhìn chằm chằm tôi đấy!” Dịch Tùng Thanh càng nói càng hưng phấn, buột miệng thốt ra, “Vậy vai Cơ Dao kia cũng để cậu diễn đi, diễn viên trước bị đụng thời gian, còn đang lo không tìm được người thay thế.”
Đây là cho cậu thêm vai diễn hả?
Cừu Cẩn giống như đùa vui hỏi một câu: “Đạo diễn, có cho thêm thù lao đóng phim không?”
“Cho, Sao lại không cho? Tôi cũng đã muốn cho cậu thêm tiền rồi!”
Cừu Cẩn: “?”
Wow, còn có loại chuyện tốt này?
Vậy thì nhất định phải diễn!
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thâm Tiêu: Nghe nói em muốn đóng thế?
Yên lặng móc ra một cái váy xẻ tà lộ chân.
Cừu Cẩn: Định làm gì? Anh đừng lại đây! Tôi không mặc đồ nữ!!
Sau khi trở thành vợ chồng.
Cừu Cẩn chọc người đang giạn, bắt đầu làm nũng: “Chỉ cần anh không giận em, muốn em làm gì cũng được.”
“Cái gì cũng được?”
“Đúng vậy.”
Quý Thâm Tiêu yên lặng móc ra một cái váy lụa xẻ tà lộ chân.
Cừu Cẩn: “……”
Vào ban đêm Cừu Cẩn liền hối hận, nếu như cậu biết sau khi mình mặc váy vào liền bị đối đãi như vậy, tuyệt đối có chết cũng sẽ không đồng ý mặc đồ nữ.
———-
Edit: Nhân dịp tiếp xúc với F0 nên bị cách ly ở nhà quan sát, tui edit trở lại cho mấy cô vừa lòng nè, mấy cô có hy vọng tui sẽ edit lại thì chúc mừng nha (^^). Lịch đăng sẽ là mỗi chủ nhật hàng tuần 1 chương, các cô có bình luận chữ hóng tui cũng không đăng nhiều hơn được. Tính tui vốn lười nên nếu có tuần nào không thấy tui đăng thì tuần sau tui sẽ đăng, yên tâm sẽ không drop nữa đâu.