AI VỪA THẮP NHANG CHO VONG HỒN - Chương 20
– Khỏe chưa mà làm việc vậy mày.
– Rồi. Khỏe re mày ơi. Đi làm về hả.
– Ừ. Tí tao qua chơi đó. Coi tranh thủ ngủ nghỉ cho lại sức đi mày. Ra tết rồi tính chuyện bán buôn sau. Mày nghĩ nhiều quá mà đổ bệnh đó. Giờ cũng lỡ rồi,tới đâu đó tới chứ sao giờ.
– Rồi rồi tao biết mà.
Nó vẫn còn nhận ra tôi là tốt rồi. Về nhà gọi điện thông báo lại cho ông thầy nắm tình hình. Coi như là theo dõi từ xa vì thời điểm giờ đang rất nhạy cảm,đã có dính líu đến tâm linh là không đùa được. Ổng dặn dò một lúc thì hẹn đến tối sẽ chạy qua bàn chuyện. Mặc dù chưa kiểm chứng thực sự năng lực,nhưng nhìn sự nhiệt tình và cái tâm tốt thì tôi cũng đủ nể phục và tin tưởng rồi.
Ăn cơm tối xong tôi sang chơi với nó cho khuây khỏa. Hôm nay ở trong phòng nhưng biểu hiện vẫn bình thường. Có điều lạ là từ bữa đó đến giờ,không hề những bóng đen đó hiện diện nữa. Nhà chú Ba cũng không xảy ra bất cứ hiện tượng gì lạ nữa.
– Sao không bật đèn lên mày.
– Chói mắt lắm.
– Tao vào chơi nhé. Còn mệt không mà nằm nằm vậy.
– Hết rồi.
Tự nhiên có chút chột dạ,tôi không vội vào trong mà với tay lấy cái gối gần đó,ném thẳng về phía thằng Dũng. Lúc này nó đang nằm quay mặt vào tường,nghe tiếng động,bất thình lình lật qua,miệng nhếch mép cười,hai mắt trắng dã trợn tròn,vung tay đấm mạnh vào cái gối. Tôi hoảng hồn lùi lại ra cửa,cùng lúc đó,chú Ba cũng đang mang cơm vào. Chứng kiến cảnh tượng kinh hãi đó,ông không dám hét lên,tay run run đánh rơi cả tô cơm xuống đất.
– Sơn… Sơn….thăng…Dũng…
Nó chống người dậy theo tư thế bò. Hai mắt long lên sòng sọc,nước dài chảy thòng xuống đất. Bất thình lình,nó lùi lại vài bước chân rồi lao mạnh tới như một con mãnh thú. Khoảnh khắc quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng. Chỉ mau chóng đẩy chú Ba ra sau rồi đưa tay lên chống đỡ.
– Dũng… Dũng… Sao vậy con ơi…. đừng làm ba sợ mà con ơi…
– Ba ơi… Ba ơi…cứu con…
Một chất giọng lảnh lót the thé vang lên,dứt lời,nó vung tay tính tát thẳng vào mặt tôi. Bây giờ nếu chống trả,chắc chắn một trong hai đứa sẽ bị thương,tôi đành nhanh tay đóng sầm cửa lại. Mặc cho bên trong nó đang phản ứng quyết liệt bằng những tiếng đập cửa ầm ầm.
– Rầm rầm rầm.. Chú Ba… Chú Ba…gọi cho ông thầy mau lên. Mau lên chú…
– Thắng Dũng sao vậy con ơi…
– Nó bị ma nhập rồi. Nhanh lên chú… Nhanh lên…
Ông ấy không còn thắc mắc nữa mà lập tức gọi ngay cho ông thầy. Có lẽ những hinh ảnh ghê rợn lúc nãy đã đủ sức thuyết phục rồi. Tôi vãn giữ chặt nắm của,dùng hết sức bình sinh để cảm lại những lực đẩy mỗi lúc một mạnh hơn từ bên trong.
– Ba ơi… Cứu con…cứu con ba ơi… Huhu….
Không phải lả giọng thẳng Dũng. Chất giọng the the này hệt như của một đứa bé nào vậy. Nó đang bày trò để dẫn dụ tất cả mọi người vào bên trong…
– Dũng..ơi…. Sơn mở cửa ra đi,tao phải cứu thằng Dũng… Mở ra đi. Nhanh lên….
– Chú Ba với cô lùi lại đi. Nghe lời con. Mọi người vào trong là cùng chết đó. Thằng Dũng không sao đâu. Tin lời con di. Mọi người phải giữ bình tĩnh lại,đợi thầy đến ứng cứu.
– Nhưng mà…
– Nghe lời con đi.
Bỗng dưng mọi thứ trở nên im lặng lạ thường. Bên trong không còn tiếng đập cửa nữa. Tôi đang cố lắng tai nghe thì bất thình lình,một lực đẩy cực mạnh hất tung cánh cửa ra. Tôi mất đà ngã dúi dụi vào người chú Ba đang đứng đằng sau. Thằng Dũng lao ra với vẻ mặt vô cùng đáng sợ,chạy thật nnhanh đến chỗ ba má nó đang đứng.
– Vụt.
Một thứ gì đó vừa lướt ngang,ngáng cái vung tay của thằng Dũng lại và đầy ngã nó vào trong. Cánh cửa khép lại một cái rầm. Trong khoảnh khắc cuối cùng,tôi chỉ kịp thoáng thấy một gương mặt rất quen thuộc. Chính là thằng nhóc đó. Nó lại xuất hiện để cứu tôi thêm một lần nữa.
– Mọi người có sao không. Người tuổi Ngọ đâu rồi.
– Dạ trong phòng.
– Khoan đã.
Cùng lúc đó,ông thầy cũng vừa đến. Vừa đứng trước có đã có sự ngờ vực. Ông căn một sợi chỉ trước cửa phòng,lồng xuyên qua giữa một đống xu rồi đặt nó xuống đất.
– Trong phòng có hai cái vong. Một lành một dữ. Mọi người lùi lại,cho tôi mượn khóa cửa.
Nghe đến đó,ai nấy cũng vô cùng sững sốt. Ba má thằng Dũng mặt cắt không còn giọt máu. Ngay cả bản thân cũng ngầm nể phục pháp thuật của ông thầy. Cho dù có bao nhiêu vong hồn ở trong đó đi chăng nữa,thì cái vong lành mà ổng nói,chắc chắn là thằng nhóc rồi.
– Người đang ở trong phòng kia là ai. Vong lành đi ra ngoài,mau lên,tránh gây tổn hại đến âm khí. Kẻ còn lại là ai. Hà cớ gì mượn xác nhập hồn. Thân ngươi vất vưởng,vào nhà người khác đã là cấm kị,đằng này còn lộng hành,nếu không xuất ra,đừng trách ta cho hồn xiêu phách tán.
Ông thầy vừa dứt lời,cánh cửa phòng từ từ được mở. Tôi cảm nhận được một luồng hơi lạnh vừa thoát ra ngoài. Bên trong,thằng Dũng đang ngồi xếp bằng,đầu hướng xuống đất,hai mắt trợn lên,lắc lư qua lại.
– Họ mời tôi vào. Tôi không tự vào.
Một giọng nói the thé vang lên,hoàn toàn không còn là chất giọng của thằng Dũng nữa rồi. Ba má nó nghe xong cũng hoảng sợ không kém.
– Mời vào lúc nào. Vào rồi sao không chịu ra. Không phải là nhà,sao dám trú ngụ.
– Haha haha haha
Thầy vừa nói vừa giống một lá bùa màu đỏ lên thị uy. Thằng Dũng thoáng thấy liền bật cười khanh khách.
– Ở lại để bị vong ơn bội nghĩa,ở lại để bị trách cứ thậm tệ. Haha trần gian thật đáng sợ. Thân tôi và các bằng hữu là vất vưởng. Chắc thầy đây cũng rõ. Người này đến ở đất lớn,không cúng kiếng xin xỏ,không thờ thần thánh chở che. Lẽ ra là nhà của bọn tôi từ lâu,nhưng vì muốn tích đức mà không thèm quậy phá. Cả một đời không rắp tâm,tự nhiên vì cầu danh lợi mà cúng kiếng mời bọn tôi vào nhà. Anh em đều là vất vưởng bữa đói bữa no,nay có mâm cỗ người mời,dại gì không tìm đến. Thử hỏi thấy,những lời khẩn cầu đó,bọn tôi sẽ thực hiện thế nào đây,khi mà cả thân thể này còn không được trọn vẹn. Nhưng đã trót nhận tấm lòng của người ta rồi,thì phải cố mà đền đáp cho xứng đáng. Tuy không giúp được đường tài lộc,nhưng bọn tôi cũng ngăn cản những vong hồn ma quỷ khác muốn xâm nhập cái nhà vô chủ này,giúp cho cả ba mạng người được bình an. Vậy mà thầy biết không,chỉ vì không đạt được danh lợi,họ đã ngay lập tức trở mặt,đầy tâm địa thực sự của mình ra phía trước và xem bọn tôi là tác nhân gây trở ngại cho họ. Bọn tôi không mưu cầu hạnh phúc,bọn tôi không mưu cầu lộc trần,chỉ dám vất vưởng ăn của vương của vãi. Có mấy ai đứng bàn cúng mà cầu bình an cho những kẻ như bọn tôi hay chưa. Bọn tôi không đủ sức để gánh trọng.trách nặng nề cho vận mệnh của các người đâu. Vì vậy đừng vội buông lời trách móc,đừng vội so đo rằng tại sao bằng chừng đó mâm cao cổ đầy mà nhận lại toàn hư danh vô thực. Hoa quả cây trái,bọn tôi nào đâu hưởng được,cái đáng trân trong nhất chính là cái tâm theo làn khói nhang tỏa ra. Kẻ mang ơn tự khắc sẽ biết trả ơn. Đừng mang vận mệnh của mình ra mà áp đặt lên người khác rồi trách họ sao lại vô dụng với cái mớ vật chất mà mình ban cho.
Thằng Dũng vừa dứt lời,không khí bỗng dưng trùng xuống,sự im lặng bao trùm lấy không gian. Hai vợ chồng chú Ba òa lên khóc nức nở. Tôi và thầy cũng lẳng lặng nhìn nhau thở dài. Có lẽ tất cả mọi người có mặt ở đây,đều đã từng như vậy. Ngay cả bản thân tôi đêm qua,cũng đã vừa thỉnh cầu và mang vận mệnh của thằng Dũng đặt lên vai một người xa lạ. Vậy nếu như xảy ra mệnh hệ gì,thì tôi lại buông lời trách móc sao. Có lẽ là không thể tránh khỏi.
– Xin… Xin…hãy tha cho con tôi….xin hãy tha cho con tôi… Tôi sẽ cúng kiếng,sẽ cảm tạ các người mà.. Huhu…
– Cô…chú…Ba…
– Haha haha. Tôi vừa nói xong,thì ông lại phạm tiếp. Haizz. Những điều tôi đang làm bây giờ,có thầy đây chứng kiến,đều đã lại trái đạo lí luân thường,đều đã phạm vào sân si. Biết mình sai,tự khắc tôi sẽ sửa. Không phải là vì lời van xin,hay vì những lợi lộc mà mình nhận được. Biết người có tâm,tự khắc tôi sẽ đền đáp,đừng vì một chút ham muốn không được thỏa mãn mà đổ tội lên đầu người khác. Nếu không xuất phát từ tâm,thì có làm việc thiện cả đời,cũng không tích được phước đức.
Tiếng chuông,tiếng gõ mõ vang lên hòa vời những lời tạ lỗi. Không còn chiếc bàn cúng mâm cao cổ đầy,không còn những kẻ mưu cầu tài lộc trên vai kẻ khác. Hôm nay,đối diện nhau,một âm một dương,để tâm can tự khắc định đoạt.
Người đang lẩm bẩm trong miệng,tay cầm ba nén nhang kia,đang cầu may mắn,cầu bình an,cầu những điều tốt lành. Cho gia đình và bản thân. Không sai. Tình cảm gia đình là điều thiêng liêng nhất miễn là khi nó không còn mệnh đề sau chữ nhưng. Để coi,một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười cây kẹo ngũ sắc,một tô cháo thánh,một dĩa trái cây,một đĩa áo giấy chất chồng và cuối cùng là một bình hoa cúc. Chừng đó có đủ để đổi lấy sức khỏe,sự bình an hay may mắn không. Những kẻ bên kia đường,rõ ràng chưa từng đặt ra quy chuẩn. Người bày biện ra lại mong muốn đổi lại chút lợi lộc. Tại sao cứ muốn đặt trách nhiệm lên vai kẻ khác,khi mà chính họ cũng chẳng biết thực hiện những lời đáy lòng đó như thế nào. Cuối cùng sự thành tâm lại trở thành một sự thỉnh cầu không hơn không kém. Không biết đã có ai đứng trước bàn cúng mà cẩu cho những kẻ bên đường được bình an không nhỉ. Khó nói thật. Thậm chí có người còn chẳng biết sau màn sương dày đặc đó,có những gì đang tồn tại.
Nhưng làm sao để trách móc,khi thứ duy nhất kéo họ lại với thế giới tâm linh,chính là lợi ích của bản thân và gia đình. Những kẻ xa lạ vẫn hoài xa lạ. Không ai dám chắc là họ vừa vô tình tìm đến nhưng lúc rời đi đừng chấp nhặt chuyện đủ đầy là được. Đó là lúc tâm can phẳng như mặt hồ tĩnh lặng và chút gợn sóng nếu có,giữa hai cõi âm dương,sẽ nhẹ nhàng như làn khói mỏng manh của cây nhang đang cháy dở. Nhang chưa tàn,kẻ muốn đến thì sẽ đến và người vừa cho,không vướng bận thêm chút lộc trần. Tốt hay xấu trời đất cũng vừa mới an bài.
– Chú…
– Hả…ai…ai…đó….
– Con…con…đây…
– Hả… Là con sao… Chú…chú mấy ngày nay chú muốn gặp con nhưng không được…. Cảm ơn con..cảm ơn con đã giúp đỡ chú. Nhưng sao lúc chú thỉnh cầu,không hề có gì lễ nghi,sao con vẫn đến giúp.
– Vì chú cầu bình an cho người khác,bỏ mặc bản thân mình,thì con đã cảm thấy đầy đủ lễ nghi rồi.
– Hả…..
– Sơn Sơn ơi… Qua phụ tao bê mấy chai rượu lên với. Dọn dẹp nhà đón tết thôi.